[Dịch] Thương Thiên

Quyển 5-Chương 20 : Sát cuộcspan




N goại ô phía đông kinh thành có tọa lạc một tòa phủ đệ huy hoàng tráng lệ.

Hai pho tượng kỳ lân trước cửa dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi lấp lánh ngân quang. Cột cửa được sơn đỏ. Hai con kim long trong miệng ngậm long châu kim sắc quấn quanh leo lên đến tận lề cửa. Bên dưới long châu có treo một tấm bảng từ một khối bạch ngọc điêu khắc thành, phía trên có khắc ba chữ “Tống Vương Phủ” chỉnh tề.

……

Bên trong mật thất âm u, Tống vương Chu Khang Cảnh đang nằm trên ghế dựa, có vẻ vô cùng nhàn nhã.

Lúc này, trong không khí bỗng nhiên truyền đến một trận ba động…

Chu Khang Cảnh đột nhiên mở hai mắt, quay về phía mật thất trống trải “tự nói”:

- Tình hình Hàng Châu hiện tại ra sao rồi?

Trước mắt hoa lên, một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên trong mật thất.

Bóng đen nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói:

- Đúng như chủ tử dự đoán, người trong giang hồ hiện tại đang tập trung về Hàng Châu. Ngoại trừ chính đạo cửu phái và hắc đạo lục tông vẫn còn chưa hành động, nhân mã của các thế lực còn lại đều đang lũ lượt đổ về Hàng Châu.Về phần Ma môn thì không hề có tin tức gì, có lẽ bọn chúng đang âm thầm hành động. Nhân mã do chúng ta phái đi đều đã an bài ổn thỏa. Hiện tại cả Hàng Châu đại khái đều đã nằm trong tay chúng ta.

Chu Khang Cảnh gật đầu nói:

- “Hán vương bảo tàng” xuất thế, có lẽ không một người nào lại không động tâm. Mặc dù chỉ là “vũ tàng” hiện thế, nhưng sự dụ hoặc đối với người giang hồ có thể nói là trí mạng, cửu phái lục tông nhất định cũng sẽ có hành động. Đợi cho thế cục giang hồ hỗn loạn, thế cân bằng của thiên hạ bị phá vỡ, đó cũng chính là thời cơ để Chu Khang Cảnh ta nổi dậy.

- Chủ tử tài đức thánh minh, thiên hạ nhất định sẽ thuộc về ngài!

Bóng đen kia vỗ mông ngựa một câu. Chu Khang Cảnh nghe được cũng cảm thấy dễ chịu.

Y nhất thời đứng dậy, hào khí nói:

- Thiên cơ xoay chuyển, ai có thể định được càn khôn! Ngày nay khí số của Đại Minh đã tận, chủ nhân của thiên hạ ngoài ta ra thì còn có ai? Ha ha…

Dứt lời y liền điên cuồng cười lên.

……

Một lúc sau, Chu Khang Cảnh thu liễm vẻ mặt điên cuồng, giận dữ trừng mắt, phẫn hận nói:

- Tên cẩu hoàng đế Sùng Trinh đã bắt đầu nghi ngờ ta, nói cái gì là phái ta đến vùng Sơn Đông bình định loạn tặc, rõ ràng là muốn mượn việc này để làm suy yếu thực lực của ta. Bất quá hắn làm sao cũng không nghĩ đến, ta đã đạt thành hiệp nghị với bọn người Lô Đạt và Trương Phong Nghị. Hừ…

Chu Khang Cảnh phất phất tay, tiếp tục nói:

- Hiện nay thời cơ đã chín muồi. Trước đó chúng ta cần phải dọn dẹp tất cả chướng ngại. Nhất thống giang hồ chính là bước đầu tiên của chúng ta. Ngươi trước tiên hãy đi chuẩn bị, ta sẽ nhanh chóng khởi hành đến Hàng Châu!

- Tuân lệnh!

Bóng đen khom người một cái, lập tức biến mất vào trong bóng tối.

……

Một lúc lâu sau, vách tường trong thư phòng khẽ chuyển động, cánh cửa mật thất chậm rãi mở ra.

Chu Khang Cảnh thân mặc áo trắng viền vàng, từ bên trong mật thất bước ra. Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng bên ngoài cửa sổ, có thể nhìn diện mạo chân chính của y. Khoảng ba muơi tuổi, khuôn mặt như ngọc, chân mày anh khí bức người, đầu đội một chiếc mũ vàng nổi bật. Ngừời này không phải Vương Tống thì là ai?

Lúc này, vẻ mặt của y mặc dù rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động, thầm nghĩ: “Trải qua nhiều năm mưu đồ, ta mượn danh nghĩa Vương Tống, một tay kiến lập nên thế lực của mình. Đợi một thời gian nữa, sau khi kế hoạch của ta thành công, đến lúc đó… Sùng Trinh tặc tử, ngươi cứ chờ đi! Những ngày tháng an nhàn của ngươi sẽ kết thúc nhanh thôi. Ta nhất định phải tự tay hủy đi giang sơn của ngươi, nếu không thì sao có thể giải được mối hận trong lòng. Ha ha…”

Trong lúc suy nghĩ, bên ngoài thư phòng chợt vang lên tiếng bước chân, dừng lại trước cửa.

Chu Khang Cảnh nghe được, lập tức kìm nén kích động trong lòng, lên tiếng hỏi:

- Là người nào?

- Vương gia, Ly Hận cầu kiến…

Một giọng nói khô khốc từ bên ngoài thư phòng khẽ vang lên.

Chu Khang Cảnh lúc này tâm tình rất tốt, liền cười nói:

- Thì ra là Ly Hận đã trở về, vào đây nói chuyện đi!

“Vận khí cũng không tệ. Vương gia lúc này tâm tình rất tốt, cho dù có bị trách tội có lẽ cũng sẽ không bị trừng phạt nặng.” Ly Hận nghe vậy trong lòng thấp thỏm, lau mồ hôi trên trán, sau đó bước vào.

Nhìn thấy Chu Khang Cảnh, Ly Hận lập tức cúi người nói:

- Ly Hận tham kiến vương gia!

- Ừm! Việc ta giao cho ngươi làm hiện tại thế nào rồi?

Chu Khang Cảnh ngồi trên một chiếc ghế nệm bên cạnh bàn sách, ưu nhã nâng chung trà lên, bộ dáng thanh nhàn tự tại.

Ly Hận ngập ngừng nói:

- Việc này… Thuộc hạ đã mời rất nhiều khách khanh dị thuật sư xem qua, nhưng sau khi thi triển dị thuật, Ngô gia tam huynh đệ vẫn không thể tỉnh lại, sợ rằng không còn cứu được nữa.

“Ồ!” Chu Khang Cảnh có chủt bất ngờ nói:

- Nhiều người như vậy lại không có cách nào cứu chữa, việc này… Quên đi! Bây giờ không cần phải quan tâm đến bọn chúng nữa. Người của chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Ngươi bảo người an bài tốt cho bọn chúng là được rồi!

- Tuân lệnh!

Trong lòng Chu Khang Cảnh, bốn huynh đệ Ngô gia mặc dù quan trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục, cho nên hắn cũng không quá quan tâm. Ngược lại đối với Lý Nhạc Phàm càng cảm thấy hứng thú.

- Chuyện kia ngươi làm thế nào rồi? Kẻ gọi là Lý Nhạc Phàm hiện giờ ra sao?

Chu Khang Cảnh hỏi.

“Đến rồi!” Ly Hận mặc dù trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng vẫn cắn răng nói:

- Về phần Lý Nhạc Phàm… “Lâu Thượng lâu” đã đưa tên hắn lên Hắc bảng… Người muốn giết hắn nhiều không đếm xuể. Cho đến hiện tại, số sát thủ truy sát Lý Nhạc Phàm đã có hơn mười người, nhưng toàn bộ đều bị giết chết, không một người nào sống sót. Trong số đó có cả Kim Bài sát thủ “Truy Hồn Nhất Kiếm” Huyết Vô Mệnh của Ảnh Sát môn và “Độc Tán Nhân” Hoàng Ngọc Phong của Ngũ Độc giáo. Dựa theo thám tử hồi báo, lúc này Lý Nhạc Phàm đang trên đường đến Hàng Châu, không biết có phải là vì chuyện “vũ tàng” hay không!

“……” Chu Khang Cảnh chợt khựng người, chung trà đang đưa lên miệng bỗng dừng lại.

Không khí trầm mặc trong thư phòng làm cho Ly Hận cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng hắn lại không dám phát ra một tiếng động nào.

Sắc mặt của Chu Khang Cảnh biến đổi mấy lần, cuối cùng thở dài một hơi nói:

- Xem ra chúng ta đã đánh giá sai thực lực của đối phương. Bất quá lỗi không phải do ngươi, chuyện lần này ta bỏ qua!

- Đa tạ vương gia ân xá!

Ly Hận như trút được gánh nặng. Nghe Chu Khang Cảnh nói, hắn biết chuyện lần này xem như là đã qua được, sự bất an trong lòng được trút bỏ, cả người cũng thoải mái hơn không ít.

Chu Khang Cảnh lại nói:

- Không nghĩ đến tiểu tử quê mùa năm đó bây giờ lại có bản lĩnh như vậy. Người này không trừ, có thể sẽ mang đến phiền phức cho đại kế của ta. Dù sao hiện nay người của Thái gia đối với chúng ta vẫn còn rất hữu dụng, không thể để bọn chúng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

- Nếu đã như vậy, ngươi hãy đi liên lạc với người của Triệu gia, bảo bọn họ tăng tiền thưởng lên gấp bội hoặc là mời thêm sát thủ, nhất định phải nhanh chóng xóa bỏ cái tên Lý Nhạc Phàm trên đời này. Cho dù không giết được hắn, ta cũng phải làm cho hắn không còn chốn dung thân trong thiên hạ. Hãy động não nhiều hơn một chút! Đối phó với loại người này, có đôi khi không cần tự mình xuất thủ. Chuyện này giao cho ngươi làm, hy vọng lần này ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng.

- Ngoài ra, ngươi hãy sai người đến Biên Hoang một chuyến, nghĩ biện pháp thu thập tin tức của Nhạc Phàm tại “Tử Dịch doanh”!

- Tuân lệnh, vương gia!

……

- Đúng rồi! Tình hình bang hội của người kia hiện tại thế nào?

Chu Khang Cảnh đột nhiên hỏi.

Ly Hận cung kính nói:

- Người kia trải qua một năm kinh doanh, cộng thêm được chúng ta giúp đỡ, hôm nay bang hội của y đã được các thế lực lớn trên giang hồ công nhận, trở thành một bang phái nhất cấp thế lực. Hơn nữa dựa vào thân thủ tông sư của hắn cùng với nhân mã ẩn tàng của chúng ta, thực lực chân chính của bang hội đã vượt xa những nhất cấp thế lực khác.

- Hắn quả nhiên là một nhân tài, xem ra quyết định của ta thật sự là đúng đắn!

Ly Hận trong lòng lại lo lắng, thấp giọng nói:

- Vương gia giúp đỡ hắn như vậy, nếu như hắn có lòng khác, thuộc hạ chỉ sợ…

Chu Khang Cảnh khoát tay, ngắt lời nói:

- Tình hình của hắn ta đương nhiên hiểu rõ. Quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Thân là người ở địa vị cao, không thể chỉ biết thiệt hơn trước mắt. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, cho dù không thể cho ta sử dụng, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều điểm có thể lợi dụng, chẳng hạn như trí tuệ và thực lực, không phải sao?

Nói đoạn, y liền nở một nụ cười tự tin.

- Vương gia thánh minh…

……

- Đại loạn sắp xảy ra. Mặc dù chúng ta đã nắm đại cục trong tay, nhưng vẫn phải cẩn thận hành sự. Ngươi hãy đi liên lạc với các đại bang phái và người của Ảnh Sát môn, ta muốn tự mình nói chuyện với bọn chúng!

- Vâng thưa vương gia!

-----*-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.