[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 99 : Quỷ kế của Giản Tâm Ly.




Không gian bên trong không biết là vì lý do gì, nhìn qua còn lớn hơn gấp mấy lần khi đứng bên ngoài quan sát. Ngước mắt nhìn lên trần nhà, tựa như thấy được vực sâu khôn cùng thần bí đáng sợ. Lối đi âm u nhỏ hẹp, các kệ sách nối tiếp nhau, các quyển công pháp và kỹ năng được xếp gọn gàng trên giá, phân loại rõ ràng. Tiếng bước chân đạp trên mặt đất phát ra thanh âm đát đát, thân ảnh đỏ sậm nhẹ nhàng đi về phương hướng sớm đã xác định sẵn.

Tay phải vươn lên trước ngực, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, dòng khí màu đỏ sậm từ đầu ngón tay phóng ra, bắt lấy một cuốn sách mỏng thu về lòng bàn tay. Toàn bộ sách ở đây đều được cất giữ đã lâu, tản ra mùi ẩm mốc nồng nặc. Phong Luyến Vãn tùy ý liếc vài trang, cảm thấy không thú vị liền trả về chỗ cũ. Tâm pháp kỹ năng có thể lọt vào pháp nhãn của nàng chỉ có thể dùng hai từ hi hữu để hình dung, hơn nữa chỉ cần đứng ngay tại chỗ vỗ sách lên đầu rồi lập tức ném trả lại, nhưng vẫn có thể lĩnh ngộ hoàn toàn. Nếu loại phương thức học tập biến thái này bị người khác biết được, thế nào cũng phải lật bàn mắng to. Là kẻ nào bất công đem loại phương pháp nghịch thiên như vậy cấp cho yêu nghiệt này?

“Tàng Kinh Các lớn như vậy, một quyển hữu dụng cũng không có.” Phong Luyến Vãn tùy tay ném bỏ một cuốn tâm pháp vô dụng với nàng, vuốt cằm khẽ đảo mắt: “Ta nhớ rõ tầng ba có cất giữ mấy bản sách cấm, không biết có thứ gì tốt hay không.”

Mấy ngày trước ở lầu ba nàng đánh bậy đánh bạ nhặt được một quyển sách cũ kỹ bị hư hại khá nhiều, còn chưa kịp lật xem đã bị nhân viên quản lý vô cùng lo lắng thu hồi, nói trong đây ghi lại những nội dung cấm kỵ, không được Tông chủ cho phép ngay cả nàng thân là thiếu tông chủ cũng không thể đọc. Lúc ấy Phong Luyến Vãn thiếu điều muốn đập bàn. Không cho người khác xem còn viết ra lưu lại làm cái gì, để nó nhàn rỗi không có việc gì làm chờ mốc meo sao? Tuy rằng nói như vậy có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng vẫn là đạo lý này, chờ lão hồ ly Tông chủ kia thăng thiên nàng chính là Tông chủ, sớm muộn gì cũng có thể đọc được sách cấm này, đọc trước mấy năm thì có làm sao. Nghĩ như vậy, Phong Luyến Vãn cười trộm hai tiếng đi lên lầu ba.

Thường xuyên lui tới bên trong, nên không có ai hoài nghi mục đích nàng đi lên lầu ba. Huống hồ có thể lên đến lầu ba cũng chỉ có ít ỏi mấy người, Phong Luyến Vãn vận khí không tệ, hiện tại lầu ba chỉ có một mình nàng, còn không nhân cơ hội này làm xằng làm bậy. Chỉ là không biết có nhân viên quản lý ẩn núp ở một nơi bí mật nào đó quanh đây hay không? Phong Luyến Vãn giả vờ cầm mấy quyển sách lật lật xem thử, nhưng thực chất là đang suy nghĩ nhân viên quản lý đã đem sách cấm kia đặt ở đâu. Nàng vừa lục lọi trí nhớ vừa chậm rãi bước đi, Phong Luyến Vãn có chút khẩn trương, cảm giác này giống như trước đây khi lén lút đột nhập vào phòng ba mẹ trộm tiền tiêu vặt.

Là ở phía trước, chỉ cần rẽ phải là tới. Kìm nén tâm lý kích động, Phong Luyến Vãn tận lực khiến cho bước chân không khác gì bình thường, lúc đến khúc quanh kia liền nhìn thấy một đôi chân đang nằm. Phong Luyến Vãn kinh ngạc, nàng nhận ra y phục này là của nhân viên quản lý, nhưng tư thế quỷ dị này là thế nào? Lắng nghe hơi thở đều đặn lại ổn định của hắn, tựa hồ là đang ngủ hoặc bị hôn mê. Chẳng lẽ nhân viên quản lý một ngày canh giữ hai mươi tư giờ ở đây cũng sẽ có lúc lười biếng.

Thanh âm lật sách nho nhỏ cùng tiếng thảo luận truyền tới, Phong Luyến Vãn nhíu đôi mi xinh đẹp, sẽ không trùng hợp như vậy đi, nàng đến xem trộm sách mà cũng gặp được phần tử bất hợp pháp. Chuông cảnh báo trong đầu lập tức réo vang, nàng trấn định mặc niệm Liễm Tức Thuật che giấu khí tức của mình, đồng thời thi pháp để nghe rõ thanh âm trong kia.

“Vẫn chưa tìm được sao? Tiểu gia thời gian có hạn, không thể tiêu tốn mãi trong này với ngươi.” Bên trong truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của người nào đó.

Phong Luyến Vãn kinh ngạc che miệng lại nhịn xuống một tiếng thét kinh hãi trong cổ họng, giọng nói này là của Bách Lý Không Thành. Hắn tới nơi này làm cái gì? Đừng nói với nàng hắn đến chỉ vì muốn xem sách. Nghe lời nói của hắn hình như còn có đồng lõa, đáng tiếc nàng đợi nửa ngày cũng không có nghe thấy người khác lên tiếng, chỉ có thanh âm lật sách soạt soạt.

Hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ, vọt vào bên trong tóm cổ mấy kẻ xem trộm sách? Với thân phận của nàng hẳn là phải làm như vậy, Nhưng trước khoan nói Bách Lý Không Thành là bằng hữu của nàng, chỉ kể tới việc xem trộm sách này nàng cũng có phần, tình ngay lý gian a!

Ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên trong, Phong Luyến Vãn nhịn không được miên man suy nghĩ. Trước kia đều không quá bận tâm đến chuyện của Bách Lý Không Thành, thân phận và mục đích của hắn khi đến Huyền Tịch Tông nàng cũng không biết. Vì sao cố tình chọn lúc Huyền Tịch Tông tuyển đệ tử để rời nhà trốn đi? Vì sao khéo như vậy chạy đến Trắc Linh Đài làm bại lộ thiên phú lôi linh căn? Vì sao ba năm nay người nhà của hắn chưa từng đến tìm hắn? Nàng nhớ rõ lúc trước có hai người đuổi theo hắn biết rất rõ hắn ở Huyền Tịch Tông, chẳng lẽ lại không báo với người nhà của hắn sao. Chẳng lẽ khi đó Anh Trữ và Kỳ Trữ dùng sức quá lớn lỡ tay đập chết bọn họ hay đánh bọn họ bay khỏi Lam Uyên đại lục rồi? Xích Diễm Động bùng nổ tuyệt đối có liên quan tới hắn, hôm nay lại ở trong Tàng Kinh Các xem trộm sách cấm…

Nghĩ như vậy hắn quả thực rất khả nghi, hắn đến Huyền Tịch Tông rốt cuộc là vì mục đích gì?

Phong Luyến Vãn rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định bỏ công theo tư.

Lôi linh căn a, ngươi thiếu bổn cô nương một cái nhân tình rất lớn đó.

Đợi cho đến khi bọn họ rời đi, Phong Luyến Vãn mới lắc mình từ trong chỗ ẩn núp hiện thân. Vội vàng đi tới nơi đặt sách cấm, nhân viên quản lý vẫn ngủ say sưa không có dấu hiệu sẽ tỉnh, ngoại trừ bộ dáng có chút mất thẩm mỹ ra thì cũng không có gì đáng ngại. Nhớ đến mục đích lên lầu ba, Phong Luyến Vãn nhanh chóng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chuyển dời ánh mắt từ trên người nhân viên quản lý lên giá sách. Vươn tay cầm lấy một cuốn sách cũ kỹ hư hại, Nghiệp Hỏa trong mắt đột nhiên yếu ớt xao động, rồi sau đó lại khôi phục bình thường. Trong chớp mắt đó, Phong Luyến Vãn dường như cảm giác được Nghiệp Hỏa lộ ra một tia thân thiết, bất quá nàng cũng không có để ý. Trong lòng tò mò, chẳng lẽ quyển sách này có liên quan đến Ma tộc? Có lẽ là do còn lưu lại khí tức của người vừa rồi đi… Không, tuyệt đối là nàng suy nghĩ nhiều, Huyền Tịch Tông canh giữ nghiêm ngặt như vậy làm sao có Ma tộc trà trộn vào.

Mở ra trang thứ nhất, Phong Luyến Vãn cẩn thận đọc vài lần, lập tức gân xanh trên trán bục ra: “Lại là sử thư!” Ghét nhất mấy loại sách lịch sử này nọ, thứ ghi chép những chuyện cũ mèm đã xảy ra mà cũng được cho là sách cấm? Lập tức đóng sách lại quăng trả về, lại nhìn sang một cuốn khác, vẫn là sử thư, cũng là sử thư, toàn bộ đều là sử thư…Hơn nữa còn là sử thư ghi chép lịch sử của hơn vạn năm trước.

Lâu như vậy rồi, trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? Chẳng lẽ có bí mật kinh thiên động địa nào đó?

Phong Luyến Vãn đột nhiên nổi dậy hứng thú, đang định đọc kỹ càng, nhân viên quản lý nằm gần đó đột nhiên xoay người nhíu nhíu mày, xem ra cũng sắp tỉnh lại. Phong Luyến Vãn đầu đầy hắc tuyến, sớm không tỉnh muộn không tỉnh cố tình chọn lúc ta chuẩn bị xem sách thì tỉnh, ngươi cố tình chơi ta có phải không? Được rồi, như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ việc này. Phong Luyến Vãn đem mấy quyển sách xếp ngay ngắn lại trên giá, ánh mắt lơ đãng liếc qua dòng chữ trên gáy sách.

—— Người viết: Tần Lỗi.

Biết được những chuyện đã xảy ra lâu như vậy, không phải được gia tộc đời đời tương truyền thì chính là tự mình đã trải qua. Nếu thuộc vế sau thì hiện tại Tần Lỗi này cũng đã mấy vạn tuổi. Bất quá nàng cũng không có để tâm, Tần Lỗi Tần Cỗi hay gì gì đó cũng không hề có liên quan đến nàng. Mắt thấy nhân viên quản lý sắp tỉnh lại, Phong Luyến Vãn thật muốn đem hắn ném vào vại muối dưa để hắn thử nghiệm cảm giác khủng bố khi hơi nước toàn thân từng chút một chảy ra, đương nhiên đó chỉ là trong suy nghĩ, nhanh chóng đem giá sách hỗn độn khôi phục nguyên dạng, hồng quang chợt lóe liền dịch chuyển đến nơi khác.

Sau khi rời khỏi Tàng Kinh Các Phong Luyến Vãn do dự có nên đến Kiếm Linh Phong hay không? Nhưng nên nói thế nào với Bách Lý Không Thành đây? Ta ở Tàng Kinh Các thấy ngươi, ngươi lén lén lút lút muốn giở trò gì? Sau đó sẽ bị hắn quăng trả một câu, Tha Y Bản ngươi cũng đến Tàng Kinh Các, ngươi lên lầu ba định làm trò quỷ gì? Nàng lại hắc tuyến, cũng giống như ngươi lén đọc sách cấm? Phong Luyến Vãn lập tức đem loại đối thoại thực đần độn lại không có tính thực tế này ném ra khỏi não. Dứt khoát tỏ vẻ không biết gì đi, dù sao nàng hiện tại cũng không phải Tông Chủ. Nhưng hành vi vô trách nhiệm như vậy có nên không…

“Ngươi ở đây làm cái gì? Mau đi theo ta.” Trong đầu đang giao chiến kịch liệt, một thanh âm không chút khách khí nào lại giúp nàng đưa ra quyết định. Phong Luyến Vãn cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy giọng nói của Giản Tâm Ly dễ nghe lại động lòng người như bây giờ, tựa như thiên sứ được thượng đế phái tới. Nàng lúc này mới lộ ra một nụ cười thiên chân vô tà lại vô cùng thâm tình thân thiết nhìn ả ta: “Giản sư tỷ ~” không phải ta cố ý quên chuyện này đâu nga, là Giản Tâm Ly có chuyện tìm ta, ta không thể không đem nó ném ra sau đầu.

Thanh âm so với gạo nếp còn mềm nhuyễn hơn thế này khiến cho Giản Tâm Ly nổi da gà đồng loạt, nha đầu kia có phải luyện công luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi không? Nhưng bất kể nàng có phải luyện công gặp bất trắc hay không, chỉ cần qua hôm nay, hừ hừ, nàng ngay cả cơ hội xảy ra sự cố cũng không có. Giản Tâm Ly thật hưng phấn mà ngẫm nghĩ, chặt chẽ cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phong Luyến Vãn kéo đi về một hướng.

“Giản sư tỷ, chúng ta đi đâu a?” Phong Luyến Vãn chớp chớp đôi mắt to hồn nhiên vô tội, cổ tay nàng bị siết chặt, có biết như vậy sẽ khiến máu không lưu thông dẫn đến cánh tay bị phế bỏ hay không a? Được rồi, nếu để ả ta biết được cam đoạn sẽ siết càng chặt…

Giản Tâm Ly cũng không quay đầu lại, nói: “Phong chủ triệu tập tân đệ tử đã thu nhận trong ba năm nay đến tham gia khảo hạch, đi theo ta là được.”

Phong Luyến Vãn “nga” một tiếng nhưng không hề hoài nghi. Do thiếu tông chủ dẫn dắt trừ yêu chỉ là khảo nghiệm cơ bản hạng nhất của mỗi tu sĩ, tuy thông qua có thể được chân chính xưng là tu sĩ. Nhưng dù sao tu sĩ chủ yếu tu luyện khác biệt, Lục phong còn có những cuộc khảo hạch riêng biệt, phân biệt là ngự kiếm, luyện khí, luyện đan, thuần thú, chế phù, luyện trận.

Tuy rằng bên ngoài nàng chỉ là một tạp dịch của Khí Linh Phong, nhưng thân phận thật sự lại là thiếu tông chủ, bị Tông chủ cùng mấy tên chân nhân lấy lý do “Ngươi là hy vọng của Huyền Tịch Tông, đóa hoa tương lai của Huyền Tịch Tông, lãnh đạo tương lai của Huyền Tịch Tông, thiên khoa lạc khoa cái gì đó là tuyệt đối tuyệt đối không được!”, bức bách nàng khổ tu từng hạng mục. Cũng may nàng chỉ cần đập sách lên đầu là có thể lĩnh ngộ toàn bộ, trong khoảng thời gian ngắn nhất dưới ánh mắt kinh ngạc không thể tin nổi của mấy lão già lão bà kia trở thành một vị tu sĩ toàn năng. Đối với chuyện này, Phong Luyến Vãn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, hừ, bổn cô nương nếu ngay cả một chút bản lĩnh đó cũng không có thì sao có thể trở thành thiếu tông chủ?

Bất quá, nàng thật sự cần đi tham gia cái khảo hạch luyện khí nhảm nhí kia sao, Phổ Trữ chân nhân rốt cuộc đang nghĩ gì thế không biết, vẫn còn lo lắng về nàng hay là vì nguyên do khác? Hơn nữa nàng biết khảo hạch của Khí Linh Phong đã bắt đầu từ vài canh giờ trước, hiện tại đã quá giữa trưa, khảo hạch chắc đã tiến hành được hơn phân nửa. Bây giờ Giản Tâm Ly lại kéo nàng đi tham gia khảo hạch rốt cuộc là có tâm tư gì? Nhưng dọc theo đường đi nhìn Giản Tâm Ly cũng không có chỗ nào khả nghi, vội vội vàng vàng giống như lo lắng nàng sẽ bỏ lỡ khảo hạch, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều?

Cảnh sắc không ngừng chuyển biến, ban đầu còn có đệ tử tụ tập, mà cước bộ của Giản Tâm Ly vẫn tiến về phía trước căn bản không có ý định dừng lại, cuối cùng đã đến một nơi hoang phế vắng vẻ. Phong Luyến Vãn mâu quang chợt lóe, ở nơi hẻo lánh như vậy làm sao có khảo hạch gì đó, quả nhiên là nữ nhân này muốn gây bất lợi cho nàng: “Ta phải làm khảo hạch ở đâu?”

Giản Tâm Ly tận lực áp chế hưng phấn kích động trong lòng, nhưng nụ cười bên môi lại làm bại lộ tâm tình của ả. Ả chỉ vào một phương hướng, nói: “Chính là nơi đó.” Phong Luyến Vãn theo hướng ngón tay của ả nhìn lại, tại nơi không có một ngọn cỏ nào lại đặt một trận đồ hắc ám, nàng biết đó là Truyền Tống Môn, có hiệu quả giống như trận pháp đỏ sậm của nàng, chẳng qua không biết sẽ bị truyền tống đến nơi nào.

Bất quá kẻ tài cao gan cũng lớn, Phong Luyến Vãn không tin bằng vào tu vi Kết Đan của nàng mà không phá được âm mưu quỷ kế của Giản Tâm Ly. Trong lòng cười lạnh vài tiếng, trên mặt lại lộ ra nụ cười thiên chân vô tà giống như con cừu nhỏ cái gì cũng không biết đi đến gần Truyền Tống Môn. Giữa trung tâm hắc ám tựa hồ tản ra cám dỗ trí mạng, lại trong chốc lát mê hoặc được người tinh thần trước giờ luôn kiên định như Phong Luyến Vãn. Ngay trong nháy mắt này, một đôi tay dùng sức đẩy phía sau lưng nàng, Phong Luyến Vãn sau khi phục hồi tinh thần lại không tự chủ ngã về phía trước một bước. Một trận thiên toàn địa chuyển xảy ra, khi mở mắt lại nàng đã không còn ở chỗ cũ.

Giản Tâm Ly rốt cuộc khống chế không được cười ha hả, quang huy tử hồng sắc trong mắt càng thêm mãnh liệt: “Trong trận pháp có phong ấn nhiếp hồn linh khí mà sư phụ đã luyện chế, cho dù là Kết Đan tu sĩ tới gần cũng sẽ bị hút đi hồn phách. Tiểu Vãn muội muội ngươi yên tâm, sư tỷ sẽ giúp ngươi bảo quản thật tốt Ngũ Đạo Luân Hồi Kính!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.