[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 98 : Tàng Kinh Các.




Thời gian dài tu luyện vẫn không có tiến triển gì lớn, điều này đối với người vốn có tốc độ tu luyện yêu nghiệt như Phong Luyến Vãn mà nói thật khiến nàng thập phần không thích ứng, nhiều lần hoài nghi có phải nàng trong lúc vô tình đã trêu chọc vị đại thần nào đó khiến thiên tư thông minh đột nhiên biến ngu dốt hay không. Nhưng nàng không biết, người khác muốn tấn nhậpKết Đan kỳ dù dùng tám mười năm vẫn không đột phá được tầng thứ nhất, nàng chỉ trong một năm đã chạm vào ranh giới Kết Đan tầng hai đủ để khiến cho vô số lão tăng nhập định từ trên bồ đoàn ngã lộn cổ xuống.

Tâm tình nàng vô cùng khó chịu từ trên giường nhảy dựng lên, nâng cằm trắng nõn lục lọi trí nhớ tìm xem mấy khoảng thời gian nhàn hạ gần đây. Mỗi tuần nghỉ hai ngày, đến Dược Các khoe khoang những pháp thuật đã học được trong một tuần qua với sư phụ thân ái thuận tiện cầu xin chút khen ngợi, hoặc là mang theo Cà Rốt, Dưa Hấu đi Thú Linh Phong tìm Tử Linh Văn Báo chơi, tuy rằng Bách Lý Không Thành cứ ba ngày hai lượt sẽ chạy đến nơi này của nàng, nhưng phần lớn thời gian đều là muốn tìm Kết Đan tu sĩ như nàng thỉnh cầu khóa phụ đạo một chọi một. Trừ những việc đó ra, tựa hồ cũng không còn lần nào lười biếng nữa.

Ngẩng đầu lơ đãng liếc nhìn một bình ngọc óng ánh trong suốt mà Túc Không Ly vừa lấy từ trong túi trữ vật ra, lực chú ý của nàng lập tức bị hấp dẫn, đưa tay liền đoạt lấy: “Đây là cái hảo bảo bối gì? Cho ta xem.”

Trong tay trống rỗng, Túc Không Ly phản xạ có điều kiện ngước nhìn đôi mắt sáng như sao của nàng, nhất thời dở khóc dở cười, hắn tùy tiện lấy ra vật gì đó thì nhất định là hảo bảo bối sao?

Bình ngọc còn mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, sờ lên bóng loáng tinh tế, tựa hồ so với mỹ ngọc bình thường còn tốt hơn một bậc. Mở nắp ra nhìn vào bên trong, trong đó đựng một giọt chất lỏng màu đỏ sẫm, tựa như một viên dạ minh châu nho nhỏ, khiến không gian tối mịt bên trong bình ngọc được chiếu sáng nhưng lại có chút âm trầm. Để nhìn xem rõ ràng hơn, Phong Luyến Vãn đem bình ngọc kề lại gần mắt một chút, lại cảm thấy Nghiệp Hỏa giấu trong mắt bắt đầu rục rịch.

Túc Không Ly nhanh tay đoạt lại bình ngọc: “Đây là một giọt máu trong tim Ma tộc, đối với ngươi không có tác dụng gì.”

Có liên quan đến ma tộc, thảo nào có chút không thể khống chế được Nghiệp Hỏa. Nghiệp Hỏa vốn là ngọn lửa của ma tộc đánh rơi, gặp được khí tức quen thuộc có phản ứng cũng không kỳ quái, tuy rằng phản ứng này thật sự có hơi lớn. Phong Luyến Vãn dụi dụi mắt, thứ quỷ dị như vậy tên tiểu tử này làm sao mà có được? Chẳng lẽ chỉ cần là vật có ích thì hắn toàn bộ đều có cách thu vào.

“Mặc kệ nó là thứ đồ chơi gì, vật trong tay ngươi khẳng định là hảo bảo bối, bây giờ vô dụng về sau có lẽ hữu dụng a, tặng nó cho ta đi!”

Khóe miệng Túc Không Ly hơi run rẩy một chút, là ai đã nhồi nhét loại tư tưởng này vào đầu nàng a? Bất quá hắn cũng rất rộng rãi đem bình ngọc giao cho nàng. Phong Luyến Vãn nhận lấy bình ngọc, không dấu vết liếc nhìn sắc mặt của hắn, vẻ mặt không sao cả, đây khẳng định không phải vật hắn coi trọng. Nàng mất hứng trả bình ngọc lại cho hắn: “Quên đi, ta không cần.” Thực vô nghĩa! Nằm dài ở trên giường, vì chuyện tu luyện mà phiền não, Phong Luyến Vãn lập kế hoạch cả ngày mai đều sẽ ngâm mình trong Tàng Kinh Các học tập pháp thuật mới, lại thay đổi một tư thế thoải mái hoàn mỹ tiến vào mộng đẹp.

Nghe hô hấp dần dần đều đặn của nàng, Túc Không Ly nhìn bình ngọc trong tay, biểu tình xuất hiện vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có. Bỗng nhiên cúi người xuống gần nàng, rồi dừng lại không đụng tới thân thể của nàng, cách không khí khẽ vuốt dung nhan khi ngủ của nàng. Trong mắt tựa hồ có cảm xúc khó hiểu xẹt qua, khiến người ta không thể tin được hắn là thiếu niên phúc hắc đến không kiềm chế được kia.

Quen biết đã qua ba năm, đến tột cùng là từ khi nào hắn bắt đầu không muốn tiếp tục kêu nàng là “sư tẩu” đây…

Vầng trăng treo cao lẳng lặng tản ra ánh sáng mỏng manh, trong êm dịu lại mang theo một chút mỹ lệ, tựa như Hằng Nga dùng ánh mắt đau thương nhìn xuống thế gian. Sau khi từ biệt Bách Lý Không Thành, vượt qua đệ tử bảo vệ đang cung kính hành lễ với mình, chậm rãi đi vào nơi tu luyện. Hơi thở rét lạnh quen thuộc trong Tàng Tú đập vào mặt mà đến, gió tuyết đầy trời càng khiến cho tâm trí của hắn bình tĩnh. Tu vi dừng lại ở Trúc Cơ tầng ba chậm chạp không thể tinh tiến, muốn bế quan khổ tu hoặc là lợi dụng đan dược mạnh mẽ đột phá thì lại xuất hiện dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nên không thể không buông tha cho việc này.

Cước bộ vững vàng đi về phía trước, lại ở nửa đường đột nhiên dựa vào tường băng kịch liệt ho khan, hắn che miệng tận lực giấu kín âm thanh không để bị người khác phát hiện, tường băng trước người vô tình phản chiếu vài tia tử hồng sắc trong đáy mắt hắn. Trái tim thống khổ giống như bị liệt hỏa đốt cháy, cảm giác nóng bỏng chảy xuôi khắp lòng bàn tay, lọt qua khe hỡ giữa các ngón, ngay cả linh hồn cũng tựa như miệng vết thương bị xé rách. Đầu váng mắt hoa một lát, hết thảy lại khôi phục bình thường. Hàn Ảnh Trọng nhíu mi nhìn vào lòng bàn tay cùng chiếc bóng đổ dài trên nền tuyết trắng phau, chất lỏng đỏ sẫm chói mắt mà nhìn thấy ghê người, ở trên máu tươi lượn lờ một tầng sương tím mỏng chính là ma khí âm trầm.

Hắn yên lặng thi triển pháp thuật làm biến mất những vết máu này, trong lòng có chút hỗn loạn. Vừa rồi đau đớn kịch liệt, trong đầu hắn chợt hiện lên thân ảnh tiểu cô nương tươi cười rạng rỡ ánh mắt đầy chờ mong, đầu ngón tay vô tình đụng tới môi hắn. Trong thoáng chốc dường như tìm về lại cảm giác ngắn ngủi kia, xúc cảm nhẹ nhàng mà ấm áp trên môi, tựa như hắn đang thâm tình hôn lên ngón tay ngọc ngà của nàng. Nhắm mắt lại muốn xóa sạch đoạn ký ức này khỏi đầu, lại phát hiện hắn càng muốn quên càng thêm nhớ rõ.

“Chậc chậc, tâm ma của sư huynh đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?” cách đó không xa nhánh cây hơi rung rung, bông tuyết nhỏ vụn soạt soạt rơi xuống, dung nhập vào nền tuyết trắng, lộ ra một nhánh cây màu nâu sậm. Hàn Ảnh Trọng lập tức xoay người nhìn lại, thiếu niên tóc đỏ không biết từ khi nào đã xuất hiện, trong tay vuốt ve một bình ngọc tuyệt mỹ tinh tế. Đôi mắt hoàng kim trong bóng đêm sắng quắc rực rỡ tựa như có thể nhìn thấu hết thảy.

Những tia nắng mặt trời đầu tiên phá tan tầng mây trải rộng khắp mặt đất, thế giới ngủ say rốt cuộc bắt đầu thanh tĩnh. Phong Luyến Vãn dụi dụi hai mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, ngồi dậy làm vài động tác giãn gân cốt, sủng vật tri kỷ Cà Rốt đã chuẩn bị tốt đồ và nước rửa mặt cho nàng. Phong Luyến Vãn theo thói quen nhìn quanh căn phòng nho nhỏ, Túc Không Ly tiểu tử kia không biết lại chạy đến bám trên vách tưởng của tên đệ tử nào, tiểu tử này có biết làm như vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người ta hay không?

Nhìn khuôn mặt mình hiện lên trong bồn rửa mặt, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng phá cửa rầm rầm vang lên, kèm theo thanh âm vô số nữ đệ tử phẫn nộ hét to, nghe qua quả thật so với chuyện quan phủ bắt người còn khiến người ta hết hồn hơn: “Mở cửa a mở cửa a! Yêu nữ! Ngươi đừng trốn ở bên trong không lên tiếng, chúng ta biết ngươi đang ở nhà! Ngươi có bản lĩnh câu dẫn Bách Lý sư đệ, sao lại không có gan mở cửa a!”

Cửa gỗ cũ nát nhìn qua lung lay sắp đổ, nhưng các tu sĩ ngoài cửa dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể làm dao động nửa phần, thật sự khiến cho các nàng nghi hoặc không thôi. Phong Luyến Vãn không biết canh ba đêm nào Giản Tâm Ly sẽ cầm đao đến tìm nàng cùng thảo luận nhân sinh, hơn nữa để thuận tiện cho việc che giấu Túc Không Ly, nàng dùng một trận pháp vô thanh vô tức chặt chẽ bảo hộ chung quanh phòng nhỏ, chỉ có chủ phòng là nàng và tên ăn nhờ ở đậu Túc Không Ly kia có thể tự do ra vào, người có tu vi thấp hơn nàng dĩ nhiên là không thể phá được. Lúc nàng vừa học được chiêu này còn có chút lo lắng đề phòng, hiện tại người có thể phá vỡ trận pháp đã thiếu càng thêm thiếu. Trong Huyền Tịch Tông này tu vi cao hơn nàng tổng cộng chỉ có vài người, mấy chân nhân kia cũng sẽ không rảnh rỗi không có việc gì làm lại chạy đến đây gây rối.

Đang nghĩ tới nhóm người này lá gan thật lớn, ngay cả cửa nhà thiếu tông chủ mà cũng dám đạp, đột nhiên chú ý tới mấy câu khẩu hiệu tuần hoàn vô hạn của các nàng, Phong Luyến Vãn thiếu chút nữa bị sặc nước bọt. Các ngươi đám nữ nhân chanh chua này bị ma nhập phải không, khi không lại đến tìm người vô tội như ta oán trách mấy chuyện này…

Tiếng gầm thét càng lúc càng vang xa, Phong Luyến Vãn đột nhiên có chút hoa mày chóng mặt, Cà Rốt cầm quạt không ngừng quạt ra gió mới khiến nàng chậm rãi bình tĩnh lại, nhớ tới tin tức tình báo ngày hôm qua của Túc Không Ly, nàng lại buồn bực muốn gục mặt vào tường. Chết tiệt, nguyên lai là hoa đào của lôi linh căn. Tưởng tượng thấy đám người dày đặc như kiến không biết phân biệt tốt xấu đang bao vây ở bên ngoài đòi đánh đòi giết, tình cảnh này hoàn toàn giống hệt với lần đầu tiên đến Huyền Tịch Tông bị hoa đào của Hàn Ảnh Trọng bao vây. Một đám háo sắc này không bức tử được hết những cô nương bên cạnh soái ca thì còn chưa cao hứng sao.

Xem các nàng rất gai mắt, lại không thể giết không thể đánh không thể thiêu, thật muốn phủ áo choàng đỏ lao ra ngoài quát lên: “Phong Luyến Vãn là người của bản thiếu tông chủ, các ngươi còn dám tìm nàng gây phiền toái chính là muốn đối nghịch với bản thiếu tông chủ ta!” Tình cảnh kia không biết phấn khích cỡ nào đặc sắc cỡ nào, nhưng ý tưởng không thực tế này chỉ dạo một vòng quanh đầu liền sớm chết non.

Nếu không thể trêu vào… Vậy bổn cô nương liền chạy! Nghiêng người vuốt vuốt váy dài, thân thể hóa thành một luồng sáng đỏ sậm, vô thanh vô tức rời khỏi nơi này.

Tàng Kinh Các.

Tòa bảo tháp ba tầng màu đỏ trang nghiêm, phía trên treo một tấm biển bài có chút đơn sơ, khắc ba chữ to rồng bay phượng múa – Tàng Kinh Các. Đệ tử trông coi Tàng Kinh Các nghiêm túc canh giữ không hề ngủ gà ngủ gật, vừa mới bắt đầu các đệ tử đến đây cảm thấy thực ngạc nhiên, nhưng sau đó bọn họ cũng dần dần hiểu được.

Thiếu tông chủ cứ bảy ngày lại có tới năm ngày đến Tàng Kinh Các học tập pháp thuật, có một lần nhìn thấy đệ tử trông coi gục mặt xuống bàn ngủ say sưa, thiếu tông chủ rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, phạt hắn ở Tàng Kinh Các chép sách một tháng. Chịu qua giáo huấn tàn khốc bực này, hắn cũng không dám lơ là trách nhiệm mà ngủ gà ngủ gật. Đối với chuyện này Phong Luyến Vãn tỏ vẻ mừng thầm, khi đó nàng đang phát sầu vì không thể lấy hết toàn bộ sách trong Tàng Kinh Các đem về chậm rãi nghiên cứu, vừa vặn tiểu tử này đưa lên cửa, không cho hắn hỗ trợ một chút có phải rất nên xin lỗi cơ hội trời cho này hay không?

Trước bàn chợt lóe quang huy đỏ sậm, đệ tử trực ban lập tức đả khởi hoàn toàn tinh thần, hắn biết người mà hắn sợ nhất lại tới.

Phong Luyến Vãn toàn thân bị che kín bởi một chiếc áo choảng đỏ, đưa ngọc bài chứng minh thân phận của mình cho hắn xem, đệ tử trực ban thật cẩn thận nhìn ngọc bài, phía trên ghi lại điểm cống hiến vô hạn khiến cho hắn hâm mộ không thôi. Mỗi lần xem khối ngọc bài này, hắn đều bị bàn tay của thiếu tông chủ mê hoặc tầm mắt. Một bàn tay mỹ lệ tuyệt thế a! Trắng nõn nhu hòa tinh tế, tựa như một kiện tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ đến mức tận cùng, so với ngọc bài càng dễ thu hút ánh mắt của người khác hơn. Không biết diện mạo thật của thiếu tông chủ rốt cuộc còn xinh đẹp đến mức nào…

Nhìn biểu tình nước miếng chảy ròng vô cùng khủng bố của hắn, da đầu Phong Luyến Vãn run lên, hâm mộ chỉ số cống hiến của nàng cũng không đến nỗi hâm mộ thành cái dạng này đi?! Trở tay đem ngọc bài thu về, không để ý đến dáng vẻ trong phút chốc đột nhiên nước mắt lưng tròng của đệ tử kia, nàng ngựa quen đường cũ đi vào Tàng Kinh Các.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.