[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 97 : Vây đánh con giun lớn (2).




Cái gì gọi là vây đánh? Lấy tình hình trước mắt mà nói, cũng không phải một con giun cùng ba người công bằng đối chiến, mà là ba người đối với con giun này đơn phương ngược đãi. Mà quá trình vây đánh thực sự rất xứng đôi với hai chữ “vây đánh”.

Đối đãi với một con giun nhỏ thuộc giai đoạn Trúc Cơ tiền kỳ, Phong Luyến Vãn sớm đã đạt tới Kết Đan ngay cả binh khí cũng không thèm sử dụng, dùng cấp bậc áp chế nặng nề đè lên con giun này khiến nó trở tay không kịp. Nhảy dựng lên bay tới trái đấm một cái phải đá một cái vào tư thế hiên ngang oai hùng như lão đại của nó, lại xoay một vòng trên không tặng cho nó một cước trời giáng. Vừa ẩu đả loạn xạ vừa không ngừng mắng to: “Bộ dạng xấu xí không phải lỗi của ngươi, nhưng bộ dạng xấu xí mà còn ra dọa người chính là lỗi của ngươi! Ngươi dám đi ra dọa tiểu hài tử này, bằng bộ dáng ghê tởm không mắt không mũi không miệng này của ngươi mà dám ra đây dọa tiểu hài tử! Cô nãi nãi ta sẽ đánh cho ngươi biến dạng để xem ngươi có còn dám xuất hiện dọa người không!”

Nữ hài tử không thể rất bạo lực, ít nhất không thể trước mặt người khác rất bạo lực, nếu không sẽ khiến cho những nam nhân nhát gan chùn bước với nàng. Cũng may hai vị sư huynh của nàng tố chất tâm lý đều có vẻ cường đại, gắt gao dại ra giây lát liền phục hồi tinh thần gia nhập vây đánh con giun. Vốn nó là mục tiêu mà Bách Lý Không Thành đã xác định, chỉ cần một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống là có thể đem mỗ con giun đánh cho hồn phi phách tán, nhưng Phong Luyến Vãn lại thốt một câu “thiếu tông chủ không nói nhân viên quản lý không thể gia nhập chiến đấu” rồi lôi luôn cả Hàn Ảnh Trọng vào. Thiếu tông chủ quả thật chưa từng nói nhân viên quản lý không thể gia nhập chiến đấu, nhưng vì sao những lần khảo nghiệm trước kia đều… Được rồi không rối rắm vấn đề này nữa, hai người bọn họ dư sức trừ yêu vốn không cần hắn nhúng tay vào làm gì, tùy tiện thi triển một chút băng thuật làm đông lạnh con giun kia là được rồi.

Bởi vì hình ảnh quá mức huyết tinh bạo lực nên được làm mờ để tránh đầu độc trẻ nhỏ. Đơn phương ngược đãi chấm dứt, tu vi trăm năm của con giun bị phế bỏ sạch sẽ, thân thể cao lớn đầy rẫy vết thương không nói, còn bị đóng băng vô số lần, chiều dài cuối cùng chỉ còn lại hơn mười ly. Cảnh còn người mất mọi chuyện qua, muốn kể mà lệ nóng tuôn trào, nếu con giun này có thể khóc được phỏng chừng nước mắt của nó có thể nhấn chìm toàn bộ thôn trang này. Lúc Bách Lý Không Thành đang định tặng nó một kích cuối cùng, Phong Luyến Vãn lại vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Đã tẩn nó một trận rồi, coi như xong.”

“Nhưng nó là yêu, chờ nó khôi phục tu vi lại nguy hại nhân gian thì làm sao bây giờ?” Bách Lý Không Thành khó hiểu, nhưng vẫn thu hồi lôi điện trên tay.

Phong Luyến Vãn chỉ vào con giun không còn bao nhiêu sức lực ngọ nguậy kia, khinh bỉ nói: “Ngươi xác định nó có đủ tài cán nguy hại nhân gian sao? Nhiều lắm chỉ dọa người khác sợ tới mức không được ngủ yên thôi, huống hồ gì cái dạng này của nó còn có thể dọa người sao?”

Con giun bị nàng bỡn cợt vô cùng phẫn nộ, liều mạng động thân thể muốn đào tẩu, nhưng cái đuôi của nó lại bị đóng băng dính chặt trên mặt đất, cho dù nó giãy dụa thế nào cũng không làm được gì. Phong Luyến Vãn bị động tác khôi hài của nó chọc cười không ngừng: “Cho dù bọn nhỏ có bắt giun chơi đùa một chút thì cũng không chết được, ngươi lại khổ công tu luyện thành yêu chỉ vì muốn hù dọa tiểu hài tử sao?”

Chỉ nghe con giun kia bất đắc dĩ mà bi phẫn hò hét : “Bọn chúng kéo thẳng chúng ta ra chém!”

“…”

Tưởng tượng cảnh bọn nhỏ cầm dao chém đôi con giun ra, hình ảnh tàn nhẫn biết bao, khóe miệng Phong Luyến Vãn hơi dẩu xuống, đám nhỏ kia thật sự là quá nghịch ngợm, con giun dù sao cũng là loại động vật có ích a. Nàng thi triển pháp thuật giải băng cho nó, con giun kia lập tức chui vào núp trong ruộng lúa, lần này bất luận thế nào cũng không thể tìm ra tung tích của nó.

“Ngươi thật là kỳ quái, vì sao đối với con người sát phạt quyết đoán, nhưng đối với yêu ma lại thủ hạ lưu tình?” Bách Lý Không Thành bất đắc dĩ nói.

Đôi mắt màu xám của Hàn Ảnh Trọng không hiểu vì sao hơi trầm xuống, đáy mắt tựa hồ có cái gì đó chợt lóe rồi biến mất.

“Thế này thì chúng ta phải đi tìm một yêu ma khác rồi.” Bách Lý Không Thành thực cơ trí không chờ Phong Luyến Vãn đáp lời liền lên tiếng trước, hắn xác định nhất định cùng với khẳng định nha đầu kia sẽ nói “Cái đó và lão tử vì sao viết Đạo Đức Kinh là có cùng một đáp án”, mà những lời này ẩn ý chính là “Lão nương ta thích”, nếu chờ nàng đáp lời không phải là tự tìm mắng sao. Vì thế hắn khoanh tay tiếp tục nói: “Lần tới nếu ngươi lại muốn thả đi, ta tuyệt đối không đồng ý.”

“Còn lần tới cái gì nữa, yêu ma đều bị trừ sạch sẽ, con giun này là con cuối cùng ở trong thôn a.” Phong Luyến Vãn khoát tay cười nói, thôn trang này là do nàng chọn, có bao nhiêu yêu ma nàng rõ ràng nhất.

“Ai? Vậy khảo nghiệm phải làm sao bây giờ?” Bách Lý Không Thành nhất thời không để ý đến việc vì sao Phong Luyến Vãn lại biết toàn bộ yêu ma đều đã bị giết sạch sẽ, hắn vừa nghe không còn yêu vật để diệt trừ liền lập tức nóng nảy, nếu ngay cả khảo nghiệm đơn giản thế này hắn cũng không thể thông qua, về sau ở Huyền Tịch Tông hắn làm sao dám ngẩng đầu nhìn người a?

Phong Luyến Vãn cười mà không nói, ngón tay thon dài ở trong tay áo khép lại, ánh sáng đỏ sậm đột nhiên xuất hiện dưới chân ba người, sử dụng linh khí truyền âm nói: “Khảo nghiệm thông qua!”

Cảnh tượng chung quanh dần dần biến mất, trước mắt chỉ thấy một mảnh ánh sáng đỏ sậm chói mắt. Trải qua một trận thiên toàn địa chuyển, trước mắt quang cảnh rộng mở, ba người đã đứng trước cửa vào Huyền Tịch Tông.

Nhìn ánh trăng êm dịu tỏa sáng trên bầu trời, Phong Luyến Vãn che miệng ngáp một cái, đi lên bậc thang lại quay đầu nói: “Mặc kệ các ngươi, ta đi về trước đây.” Nhìn thấy hai người kia tựa hồ còn nghi hoặc vì sao vẫn chưa trừ được yêu vật mà đã có thể thông qua khảo nghiệm, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Phong Luyến Vãn che miệng cười trộm, có bản thiếu tông chủ bảo bọc, còn sợ không thông qua được khảo nghiệm nho nhỏ này sao? Nàng nhớ rõ nàng từng nói, nội dung khảo nghiệm là khiến cho yêu ma không thể tiếp tục nguy hại nhân gian, con giun kia đã mất hết sức chiến đấu không thể gây ra sóng gió gì, thế này cũng không xem như nàng công tư lẫn lộn.

Đến Hư Khôn Điện báo cáo tình huống khảo nghiệm lần này với Tông Chủ, toàn bộ nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, Phong Luyến Vãn trở lại căn phòng nhỏ của mình. Sau khi lên làm Thiếu tông chủ mặc dù có nơi tu luyện rất tốt, nhưng nàng vẫn ở trong căn phòng nhỏ đơn sơ kia, về phần nguyên nhân…

“Ngươi đã trở về!” Vừa đẩy cửa ra, đã thấy một màu đỏ rực tựa như ngọn lửa đập vào mắt, nhìn kỹ lại thì ra là tóc của người nào đó. So với Bách Lý Không Thành, Túc Không Ly đối với nàng càng thêm không khách khí, vừa gặp mặt đã nhào tới ôm, giống như thê tử chờ đợi trượng phu về nhà, Phong Luyến Vãn đã N lần hoài nghi tên gia hỏa này trước kia có đối với Hàn Ảnh Trọng như vậy hay không. Được rồi, vẫn là câu nói kia, nói như thế nào thì cũng có ba năm giao tình hảo huynh đệ, hơn nữa tu chân không phân biệt nam nữ, nàng đối với loại tiếp xúc thân mật này sớm đã không còn bài xích.

Túc Không Ly ở lại nơi này của nàng đã gần hai năm, lý do là vì chỗ của nàng có rất nhiều thú vị, đuổi cũng đuổi không đi, khiến cho Phong Luyến Vãn bất đắc dĩ đến độ muốn đập đầu vào tường, đủ các loại hối hận lúc trước vì sao đồng ý cho hắn ở lại, càng hối hận vì sao cho hắn ở trong phòng mình. Bình thường không có mấy người đến căn phòng nho nhỏ này của Phong Luyến Vãn làm khách, vì vậy nó đã trở thành nơi tốt nhất cho hắn ẩn thân. Trong tông không có việc gì qua mặt được lão hồ ly Tông Chủ kia, nhưng lại đối với chuyện của Túc Không Ly mắt nhắm mắt nở, cho nên hắn cũng không cần cả ngày lo lắng đề phòng.

Sau khi chào hỏi xong, Phong Luyến Vãn liền đẩy Túc Không Ly ra, lập tức đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi: “Gần đây trong tông có xảy ra chuyện gì không?”

Muốn tiểu tử này thành thật thật thật ở yên trong phòng là tuyệt đối không có khả năng, hắn ba ngày hai lượt lại lẻn ra ngoài dán vào trên tường người ta nghe trộm chuyện riêng tư của người khác, càng ngày càng có tố chất trở thành điệp viên, bình thường nàng rảnh rỗi phát chán ngẫu nhiên nghe hắn kể một vài tin tức, kể ra cũng có lợi cho người làm thiếu tông chủ như nàng có thể nắm rõ tình hình trong tông môn. Chẳng qua hắn đào bới việc riêng của người khác đào đến triệt để, ngay cả mỗ nam mỗ nữ ăn gì ở đâu mặc tiết khố màu gì cũng biết…

Túc Không Ly ngồi ở bên cạnh nàng, cười đến bí hiểm: “Có một tin tức hôm nay vừa mới truyền đến, có liên quan tới ngươi.”

Phong Luyến Vãn nhíu mày, cả ngày hôm nay nàng đều ở bên ngoài, trong tông làm sao có thể có tin tức của nàng?

“Tạp dịch không có tư cách tham gia khảo hạch của tân đệ tử, mà những người về đến lại nói thấy ngươi xuất hiện trong thôn, rất nhiều người phỏng đoán ngươi là lén lút ra ngoài. Cái nữ nhân thường xuyên cùng ngươi đối nghịch kia lập tức chạy tới tố cáo với Phổ Trữ chân nhân, nhưng Phổ Trữ chân nhân lại nói ngươi đã được sự đồng ý của hắn, nên mọi việc liền dừng tại đó.”

Phổ Trữ chân nhân đã sớm biết nàng là thiếu tông chủ, cho nên biết vì sao nàng lại xuất hiện ở trong thôn, cùng lắm chỉ ngầm mắng nàng hai câu nha đầu bướng bỉnh này sao lại lộ diện trước mặt người khác, nếu chỉ dùng một hai câu đơn giản là có thể giải quyết sự tình hắn nhất định sẽ hỗ trợ. Nhìn Túc Không Ly vẫn như cũ cười đến bí hiểm, Phong Luyến Vãn biết tin tức này chỉ là đồ khai vị mà thôi, trọng điểm còn ở phía sau.

“Nếu ta không nhớ lầm thì hôm nay hình như có một gã đệ tử muốn thân cận với ngươi, là Bách Lý Không Thành và Hàn sư huynh đã giúp ngươi đuổi người.” Thấy Phong Luyến Vãn khó hiểu gật gật đầu, Túc Không Ly lại càng cười đến khoái trá: “Người này đã kể chuyện đó cho bằng hữu của mình nghe, rất nhiều người sau đó truyền tai nhau nói ngươi và hai vị sư huynh có quan hệ mờ ám. Giản Tâm Ly đến tìm tên đệ tử kia hỏi han liền xác định được thân phận của ngươi, phỏng chừng không bao lâu nữa này cái tên “Yêu nữ Phong Luyến Vãn” sẽ lại thịnh hành khắp Huyền Tịch Tông.”

“Tin nhảm nhí.” Phong Luyến Vãn khó chịu nhíu mi, thật muốn khâu lại miệng cái gã đệ tử kia, không phân biệt được chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, người như thế bình thường sẽ chết rất nhanh. Còn có Giản Tâm Ly, Phong Luyến Vãn suy nghĩ nửa ngày mới ra kết luận mình không trêu chọc cũng không hề đụng chạm gì cô ta, cô ta vì sao lại liên tiếp nhắm vào nàng a? Nếu không phải vì trong nguyên tắc của nàng có điều luật “không giết đồng môn”, Giản Tâm Ly này đã không còn mạng sống tới bây giờ.

Túc Không Ly rất đồng ý với quan điểm của nàng, còn nói thêm: “Hàn sư huynh đã lập tâm ma thệ ngôn, thề cùng ngươi vĩnh viễn không tư tình, chuyện này có lẽ sẽ không dính dáng tới hắn, phỏng chừng người gặp tai họa chính là ngươi và Bách Lý Không Thành.”

“Hừ, những người này không đi tu luyện, ta kết giao bằng hữu với ai bọn họ cũng muốn quản sao.” Phong Luyến Vãn quệt miệng nói.

“Ai kết giao bằng hữu với ai cũng được, nhưng cố tình đó lại là hai đại nhân vật các ngươi. Bách Lý Không Thành là thiên tài được vô số nữ đệ tử hâm mộ, mà ngươi ở ba năm trước đã cùng Hàn sư huynh gây ra một hồi sóng gió, cho nên quan hệ giữa các ngươi sẽ khó tránh khỏi vài lời đồn đãi.” Túc Không Ly nhìn qua có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Phong Luyến Vãn dứt khoát đi đến bên giường nằm xuống, đau đầu xoa bóp huyệt thái dương: “Thanh danh của ta vốn đã tồi tệ sẵn rồi, bọn họ thích nói gì cứ để cho bọn họ nói đi, đừng làm trở ngại ta tu luyện là được.” Dừng ở Kết Đan tầng một suốt một năm đã khiến cho nàng phiền muộn không thôi, vào thời khắc mấu chốt này nàng mới không có tâm tình đi để ý mấy cái lời đồn đãi đó, nằm nghiêng một bên phiền não lẩm bẩm: “Tại sao tốc độ tu luyện của ta lại chậm như vậy, chẳng lẽ vì không đủ điểm kinh nghiệm?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.