[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 96 : Vây đánh con giun lớn.




Đệ tử có tư chất tốt năm này so với năm trước càng ngày càng ít, ngũ linh căn cũng có thể miễn cưỡng thu vào làm đệ tử ngoại môn, nên tốc độ tu luyện của những tân đệ tử này dĩ nhiên kém xa tu sĩ có biến dị linh căn như Hàn ảnh Trọng và Bách Lý Không Thành, càng không cần phải so với thể loại thất linh căn nhưng lại yêu nghiệt đến nghịch thiên như Phong Luyến Vãn.Trong ba năm có thể tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng năm đã là không tệ. Quá trình tiêu diệt thụ yêu kéo dài gần ba bốn phút, nhưng đối với những kẻ tư chất biến thái đang vây xem mà nói thật sự là quá chậm. Trận pháp màu đỏ sậm chợt lóe, hơn mười người bị truyền tống trở về Huyền Tịch Tông, quang vinh trở thành nhóm đệ tử đầu tiên thông qua khảo nghiệm.

Yêu ma đầu tiên bị tiêu diệt, các thôn dân đối với đoàn người lại càng thêm nhiệt tình. Trong ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn giết người của Phong Luyến Vãn, mỗ nam nào đó chỉ đành phải phẫn nộ đem những thứ đã nhận trả về, tìm vài lời khách sáo khéo léo từ chối hảo ý của người ta.

Không còn việc gì vướng bận, hiện tại là thời điểm nên nói tới chuyện giết người diệt khẩu. Không đợi Phong Luyến Vãn cầm thương đi tìm hắn thảo luận nhân sinh, vị Lỗi sư huynh kia tựa hồ cảm giác được tính mạng mình gặp nguy cơ không tốt, đã mang theo người hầu sớm diệt trừ được một yêu tinh hoàn thành khảo nghiệm, Phong Luyến Vãn đen mặt tâm không cam tình không nguyện khởi động trận pháp đưa bọn họ trở về. Được rồi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng giết người diệt khẩu chỉ là nói chơi mà thôi, nàng sẽ không xuống tay với đồng môn của mình.

Hiện tại ban ngày ban mặt cũng không có yêu quái ngốc nghếch nào dám lộ diện, đương nhiên, không tính những con vì bị chọc giận nên mới nhảy ra, cả buổi sáng đều rất nhàm chán. Cho nên, một ít tu sĩ ăn no không có chuyện gì làm đi trêu đùa muội tử. Thiếu tông chủ không biết đang ẩn núp ở nơi nào, bọn họ tự nhiên cũng không dám đùa giỡn các tiểu muội muội trong thôn, chỉ có thể cùng sư tỷ muội nhà mình tương thân tương ái.

Vì vậy bọn họ đầu tiên liền nhắm trúng Phong Luyến Vãn. Tiểu muội muội này là người xinh đẹp nhất trong tất cả các sư muội, tuy rằng trông nàng có vẻ rất thân cận với hai vị thiên tài của Kiếm Linh Phong, nhưng bọn họ đều không cho rằng Phong Luyến Vãn sẽ có quan hệ gì đặc biệt với hai vị này. Hàn Ảnh Trọng khối băng này ngay cả Nộ sư tỷ ưu tú như vậy hắn cũng chướng mắt, nữ tử tầm thường tuyệt đối sẽ không để vào mắt. Về phần Bách Lý Không Thành, nghe nói người này thường xuyên chạy tới Khí Linh Phong, hẳn là đã có người trong lòng, vị tiểu sư muội này nhìn trái nhìn phải không hề giống một Luyện Khí Sư mà có vẻ giống Luyện Đan Sư nhiều hơn, hẳn là không phải đồ ăn của Bách Lý Không Thành.

“Vị sư muội này, trước kia tại sao chưa từng thấy ngươi?” Mỗ vị tu sĩ diện mạo coi như tuấn tú đi đến gần Phong Luyến Vãn.

Phong Luyến Vãn đang chuyên tâm quan sát động tĩnh xung quanh thình lình bị hắn dọa sợ, quay đầu lại không cho hắn sắc mặt hòa nhã. Nhưng manh muội tử trời sinh làm sao có thể có biểu tình hung ác? Đôi mi xinh đẹp nhíu lại, quệt cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn, nhìn qua vô cùng khả ái: “Ta thường xuyên bế quan, sư huynh chưa thấy qua ta cũng bình thường. Có chuyện gì sao?”

Người nọ cười sờ sờ gáy, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Sư muội ngươi tên gì, là người phong nào?”

Nguyên lai là muốn làm quen a. Phong Luyến Vãn khẽ cười một tiếng, có ý đồ tiếp cận thiếu tông chủ, không biết là may mắn hay là bất hạnh của hắn đây. Không chờ Phong Luyến Vãn đáp lại, Bách Lý Không Thành không biết là cố ý hay vô tình khoát tay lên vai nàng, thân mật trêu chọc nàng: “Không ngờ Tha Y Bản ngươi cũng có người để ý.” Nói như thế nào cũng có ba năm giao tình hảo huynh đệ, hơn nữa tu chân không coi trọng vấn đề phân biệt nam nữ, Phong Luyến Vãn đối với loại tiếp xúc này sớm đã không còn bài xích.

Người nọ ngẩn người, tựa hồ biết được mục tiêu của hắn đã có người để ý trước, bất quá vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Phụ trách quản lý sư muội là Bách Lý sư đệ sao?” Không biết có nên nói cho người này biết hay không, Bách Lý Không Thành cũng là tân thu đệ tử, hắn cũng là người bị quản lý.

“Không phải.” Phong Luyến Vãn cười khẽ đáp lại thật sảng khoái, đồng thời vươn ngón tay chỉ vào Hàn ảnh Trọng: “Phụ trách quản lý ta là Hàn sư huynh.”

Khiến Phong Luyến Vãn cảm thấy rất may mắn là, Hàn Ảnh Trọng thập phần nể tình nhìn thoáng qua người nọ, người nọ chỉ cảm thấy đang giữa trời nắng mà lại bị ném vào trong hầm băng, hoảng sợ cúp đuôi chạy trốn, phỏng chừng sau này hắn nhìn thấy Phong Luyến Vãn sẽ chọn đường vòng mà đi. Phong Luyến Vãn dở khóc dở cười, mấy tên cặn bã trong Huyền Tịch Tông có vẻ nhiều, không biết có bao nhiêu cô gái đã dính phải độc thủ, có nên cho bọn hắn một giáo huấn cả đời khó quên hay không?

Sau khi cười xong, Bách Lý Không Thành cũng rất nhanh quên chuyện vặt vãnh này, vẫn duy trì động tác kề vai sát cánh cười hỏi: “Hôm nay nghe ngươi nói có một nơi mà người ta chỉ có thể ăn bùn đất, đó là thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật .” Phong Luyến Vãn hưng trí, thực tự hào khoe khoang một ít tri thức, tỷ như nói bọn họ sinh sống trên một quả địa cầu, vân vân.Năng lực tiếp nhận tư tưởng mới của Bách Lý Không Thành rất là kém cỏi, nói thế nào cũng không chịu tin tưởng mặt đất bằng phẳng như thế lại có hình cầu, Phong Luyến Vãn chỉ đành bất đắc dĩ buông tha cho chuyện này.

Mặt trời lặng yên không tiếng động hạ xuống. Bất kể là tự mình hiện ra đi chung quanh dạo chơi hay vì bị chọc giận mà nhảy ra, bầy yêu tinh cấp thấp này đều sẽ bị nhóm tu sĩ thực sung sướng tiêu diệt, Phong Luyến Vãn thường xuyên khởi động trận pháp đem các tu sĩ hoặc là hớn hở hoặc là khóc hu hu truyền tống trở về Huyền Tịch Tông. Đến buổi tối, tu sĩ còn ở lại trong thôn thế nhưng chỉ còn lại ba người bọn họ. Nói chính xác hơn, hẳn là chỉ còn lại một mình Bách Lý Không Thành vẫn chưa trừ yêu. Đối với chuyện này, Bách Lý Không Thành khoanh tay bày tỏ, những yêu ma này quá yếu không đáng để hắn tự mình ra tay. Nếu không phải khảo nghiệm này không hạn chế thời gian, Phong Luyến Vãn thật muốn trực tiếp đánh rớt hắn.

Cứ như vậy ở mãi trong nhà thôn dân cũng ngượng ngùng, vừa vặn Phong Luyến Vãn thấy được một thôn phụ đang nướng bánh, trong đầu linh quang chợt lóe liền đem bánh nướng cải tạo thành bánh quy. Bởi vì thời đại này không có lò vi sóng, nàng xung phong nhận việc dùng đan hỏa tiến hành nướng bánh, một lô bánh quy độc nhất vô nhị cứ như vậy ra lò. Dưới ánh mắt chân thành mà mong đợi của Phong Luyến Vãn, các thôn dân giống như ăn độc dược rối rắm thật lâu mới đặt lên miệng, mặc kệ hương vị thế nào đều khách sáo khen ngon. Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của bọn họ, Phong Luyến Vãn khó hiểu cầm lấy một cái ăn thử, ngoại trừ hơi ngọt cùng với nướng quá lửa một chút thì hương vị cũng không tệ lắm a.

Còn còn lại hai cái cuối cùng, Phong Luyến Vãn đem ánh mắt dời đến trên người hai vị sư huynh. Bách Lý Không Thành nhìn thấy phản ứng của thôn dân liền nghĩ rằng hương vị rất kém cỏi, vội lui mười thước nói gì cũng không chịu ăn. Được rồi, mục tiêu dời đi. Hàn Ảnh Trọng nhìn thấy đôi mắt to tròn trong suốt thậm chí mang theo cầu xin của Phong Luyến Vãn, lí do thoái thác ngay tại bên miệng, nhưng như thế nào cũng không nói nên lời. Phong Luyến Vãn mới không cho hắn cơ hội cự tuyệt, bắt lấy cánh tay hắn chặt đứt ý niệm đào tẩu trong đầu hắn, cầm lấy một cái bánh đưa lên miệng hắn. Nhìn khuôn mặt tươi cười tràn ngập chờ mong của nàng, cùng với ngón tay trắng nõn gần ngay trước mắt, hắn do dự một lát, cuối cùng nhắm mắt lại cắn khối bánh kia.

Phong Luyến Vãn lập tức mặt mày hớn hở, không chịu buông tay giống như muốn nhìn hắn ăn xong. Hàn Ảnh Trọng có chút không được tự nhiên nhấm nháp tư vị khối bánh quy này, mới ra lò vẫn còn nóng, trong ngọt mang theo mặn, phỏng chừng là bỏ quá nhiều đường hoặc muối, còn có một cỗ hương vị nướng cháy, mùi vị cổ quái này khiến hắn cau mày. Thấy yết hầu hắn hơi giật giật, tựa hồ là đang nuốt xuống, Phong Luyến Vãn trực tiếp đem nửa khối còn lại đẩy mạnh vào trong miệng hắn, ngón tay ngọc lại vô tình chạm vào đôi môi mềm mại của hắn. Hàn Ảnh Trọng hơi nhíu mày, Phong Luyến Vãn lại giống như không hề để ý thu tay về, tiếp tục nghĩ biện pháp xử lý khối bánh quy cuối cùng kia. Hàn Ảnh Trọng nhẹ nhàng mím môi, nơi đó giống như còn lưu lại hơi ấm trên đầu ngón tay nàng, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.

Lôi linh căn không chịu ăn, vậy chính nàng ăn. Nghĩ như vậy, Phong Luyến Vãn bốc khối bánh quy cuối cùng đặt bên miệng, răng nanh vừa mới cắn được một miếng nhỏ, cằm lại đột nhiên bị người nâng lên. Bách Lý Không Thành chẳng biết từ khi nào đã đi tới trước mặt nàng. Phong Luyến Vãn không vui nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt màu tím xinh đẹp kia giống như ôn tuyền chiết xạ ra tầng tầng lớp lớp ánh sáng, tựa như có thể câu hồn nhiếp phách, khiến người ta nhịn không được nhìn chăm chú nhưng lại không dám tới gần. Chưa bao giờ thấy qua ánh mắt tà mị như vậy, Phong Luyến Vãn thoáng có chút thất thần.

Lúc Phong Luyến Vãn phục hồi lại tinh thần, khối bánh quy nàng cầm trong tay chỉ còn lại một phần nhỏ, mà mỗ Bách Lý lại đang nhấm nuốt cái gì đó rất khả nghi.

“Lôi linh căn! Ngươi không phải nói không ăn sao? !” Mỗ Bách Lý thực hiện được âm mưu khiến Phong Luyến Vãn nổi trận lôi đình. Bách Lý Không Thành tràn ngập lý lẽ đáp: “Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói không ăn, ta rõ ràng cái gì cũng chưa nói. Là ngươi tự mình suy diễn còn trách ai.” Hảo nữ sợ tra nam (*), Phong Luyến Vãn cũng không thèm chấp nhặt với hắn.

(*) Tra nam là loại nam nhân không ra gì, vong ân phụ nghĩa, phụ tình, lợi dụng tình cảm người khác, nói chung là chuyên làm những điều tồi tệ.

Trời đã hoàn toàn tối đen. Đêm nay không trăng, màn đêm tinh tú dày đặc. Từng trận gió đêm luồn qua kẽ lá phát ra thanh âm sàn sạt, khiến thôn trang ấm áp có đôi chút âm trầm. Đất đai đột nhiên trở nên mềm xốp, có thứ gì đó tựa như du long ẩn núp dưới đất, đến mức lưu lại một đạo dấu vết nâu sậm. Là yêu vật! Ba vị thiên tài trẻ tuổi của Huyền Tịch Tông đồng thời réo vang cảnh báo, gật gật đầu với nhau, bước chân không tiếng động đi ra ngoài cửa.

Bóng đêm tuy rằng hắc ám đáng sợ, nhưng ba người tu vi không thấp nên có thể nhìn rõ trong đêm. Phía cuối phòng ốc là một mảnh đồng ruộng ánh vàng rực rỡ, đáng được ăn mừng là những thực vật yếu ớt này đó không có bị tổn hại gì, ba người dựa theo dấu vết để lại đi tới một khối đất bằng phẳng. Nhìn xem động tĩnh do yêu tinh này nháo ra, thể tích cơ thể hẳn là không nhỏ.

Không biết là ai đột nhiên đạp phải cái gì, thanh âm ở trong khung cảnh yên tĩnh đột ngột vang lên. Tiếng vang còn chưa chấm dứt, đột nhiên có thứ gì đó từ dưới đất chui lên, khiến cát bụi bay mù mịt khắp trời, giống như cuồng long xuyên qua đám mây hiện ra cơ thể khổng lồ. Dài hơn hai mươi thước, toàn thân màu nâu, tựa hồ hợp nhất một thể với đất đai. Khiến cho người khác đáng kinh ngạc là, thứ này hình như nhìn có chút quen mắt.

“Con giun?” Xuất phát từ bản năng của nữ tử trời sinh chán ghét những loại sinh vật ghê tởm này, Phong Luyến Vãn nhíu nhíu mày. Không có thiên lý a, đầu năm nay con giun loại động vật cấp thấp này cũng có thể tu luyện thành tinh. Nó biết làm thế nào để hấp thu linh khí sao? Cố tình con giun này nghe thế lại nổi trận lôi đình, hướng về phía Phong Luyến Vãn không tiếng động hò hét nói: “Con giun thì sao, ngươi kỳ thị con giun a!” Thanh âm nhưng lại giống như trẻ nhỏ.

Hàn Ảnh Trọng cùng Bách Lý Không Thành dĩ nhiên là không nghe được, Phong Luyến Vãn sau khi học tập Ngự Thú Quyết mới có thể nghe hiểu. Xem ra con giun này có chỉ số thông minh rất cao, đại khái là đã sống qua mấy trăm năm đi. Không biết vì sao trong đầu nàng lại đột nhiên toát ra một câu: nhân là do nhân mẹ sinh ra, yêu là do yêu mẹ sinh ra, chỉ cần ngươi có một trái tim thiện lương thì không phải là yêu, mà là nhân yêu (*). Phốc a, vẫn không nên kích thích con giun kia thì hơn.

(*) Nhân yêu: là gay, nói rõ hơn là chỉ mấy kẻ đồng tính.

“Con giun này lại có tu vi Trúc Cơ tiền kỳ.” Bách Lý Không Thành nhíu mày nhìn con giun giống như một quả núi nhỏ, đầu ngón tay toát ra tia chớp sáng lóa, xem ra là đem nó trở thành mục tiêu cuối cùng.

Hình như là biết Bách Lý Không Thành có ý đồ bất chính với nó, con giun hành động trước một bước nhanh nhẹn trượt thân hình tấn công Bách Lý Không Thành. Nhân loại không biết tốt xấu, bộ tộc bọn chúng không hề làm qua bất cứ chuyện thương thiên hại lý gì, còn giúp bọn họ xới đất nuôi dưỡng hoa màu, không được hồi báo còn chưa tính, lũ trẻ lại bắt bọn chúng chơi đùa. Nó thật vất vả tu luyện thành yêu mới có thể dọa sợ mấy đứa nhỏ kia, không nghĩ tới những nhân sĩ tu chân này lại thấy nó chướng mắt muốn diệt trừ. Thật sự là muốn nhịn cũng không thể nhịn, thúc thúc nhịn được nhưng thẩm thẩm không thể nhịn.

Con giun này không biết tâm tư của nó hoàn toàn truyền vào trong tai Phong Luyến Vãn. Phong Luyến Vãn tựa hồ có thể lý giải tâm tình bi phẫn của con giun này, nhìn nó lết thân hình cồng kềnh giao đấu với Bách Lý Không Thành, nàng nâng cằm yên lặng đứng một bên xem kịch.

“Ngươi không đi hỗ trợ?” Hàn Ảnh Trọng chỉ phụ trách quản lý cũng không gia nhập chiến đấu.

Phong Luyến Vãn cười cười nhưng không đáp lời, lại nhìn con giun kia vô tâm nói một câu: “Thật sự chưa từng làm chuyện gì xấu sao?”

Ai ngờ con giun kia lại nghe được lời của nàng, quay đầu nói với Phong Luyến Vãn: “Ngươi dám nghi ngờ lời của bổn đại gia? Có dám một mình so đấu với bổn đại gia hay không a?”

Đại gia? Dùng loại thanh âm non nớt đó xưng hô thực bá khí như vậy nghe thật khôi hài, nhưng sắc mặt Phong Luyến Vãn lại thập phần không tốt. Trước mặt bổn đại gia mà dám xưng là đại gia, con giun chết tiệt nhà ngươi chán sống rồi hay là không thiết sống nữa hay là ngại sống quá lâu rồi! Phong Luyến Vãn mâu quang chợt lóe, bước về phía trước vài bước, thì thào thì thầm: “Một mình đấu…”

Nghe nàng nói ra hai chữ này cùng với làm ra động tác, Bách Lý Không Thành và Hàn Ảnh Trọng còn tưởng rằng nàng muốn một mình chiến đấu với con giun này. Hàn Ảnh Trọng không có ý kiến gì, Bách Lý Không Thành mặc dù có chút bất mãn vì mục tiêu của mình lại bị nha đầu kia đoạt mất, nhưng hắn cũng muốn xem một chút tu vi của nha đầu kia rốt cuộc đã đến trình độ nào. Con giun kia dù sao cũng là động vật cấp thấp, không hề kinh ngạc vì Phong Luyến Vãn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của nó, lại nghĩ rằng Phong Luyến Vãn đã chấp nhận lời khiêu chiến của nó, lập tức đình chỉ hết thảy động tác chuẩn bị bắt đầu một mình đấu.

Lại nghe Phong Luyến Vãn đột nhiên cả giận nói: “Một mình đấu cái đầu ngươi a một mình đấu! Ngươi chỉ là một con giun hư hỏng vừa mới Trúc Cơ lại dám một mình đấu với bổn đại gia, chán sống rồi có phải hay không! Lôi linh căn, mặt quan tài, ta vây đánh nó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.