[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 94 : Ba năm sau.




Đứng dưới chân núi nhìn lên tiên sơn, phóng mắt chỉ thấy một dãy núi xanh ngắt nguy nga đồ sộ, trùng trùng điệp điệp, tựa như cự long màu xanh uốn lượn trong mây. Những bậc thang dằng dặc kéo dài lên tận đỉnh núi, vô số phi cầm điểu thú cất tiếng kêu vang vô cùng thích ý, thiên kỳ bách quái thực vật sinh chưởng xếp chồng lên nhau bên vách đá, khiến người ta không khỏi cảm thán một phen sinh mệnh ương ngạnh của chúng nó.

Một đám đông đệ tử trẻ tuổi vận y phục xanh trắng xếp thành đội ngũ chỉnh tề, dọc theo bậc thang đi xuống phía dưới. Người dẫn đầu toàn thân bị bao phủ trong một kiện áo choàng đỏ sậm thật lớn, vô luận nhìn từ phương hướng nào cũng chỉ thấy một bóng người tiêm gầy màu đỏ, phân không rõ tuổi tác và giới tính. Đệ tử phía sau chỉ thấy người nọ bộ pháp vững vàng, mang theo một cỗ tự phụ cùng bá khí.

Không lâu sau, một khối đá lớn mọc đầy rêu xanh cách đó không xa liền đập vào mắt, mặt trên có khắc sâu ba chữ thật to – Huyền Tịch Tông.

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, đảo mắt đã qua ba năm, cảnh sắc như trước.

Các đệ tử dừng lại cước bộ, hồng y nhân xoay người nói: “Các vị tân sinh ở Huyền Tịch Tông học nghệ đã tròn ba năm, hôm nay là khảo hạch cuối cùng của các ngươi, thông qua khảo hạch mới có thể chân chính trở thành đệ tử Huyền Tịch Tông, tiền đồ vô lượng. Nếu là không thể thông qua, nội môn đệ tử biếm làm ngoại môn đệ tử, ngoại môn đệ tử biếm làm tạp dịch!” Thanh âm nghe qua thập phần trẻ tuổi, rõ ràng giọng nói trung tính không phân rõ nam nữ, nhưng lại mang theo từ tính nam nữ đều sát. Chúng đệ tử tuy không thể nói là tiên phong đạo cốt, nhưng khí chất phàm tục đã tiêu tan hầu như không còn, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc nghe hồng y nhân lên tiếng.

“Huyền Tịch Tông dạy cho các ngươi năng lực bảo hộ thiên hạ chúng sinh cùng trảm yêu trừ ma, phụ cận thôn xóm thường có yêu ma lui tới, khảo hạch lần này đó là trừ yêu!”

Nghe vậy, vài đệ tử có chút thiếu kiên nhẫn dần dần nhíu mày, cũng có người lo lắng nuốt một ngụm nước bọt. Yêu ma a, hai chữ đáng sợ cỡ nào.

Hồng y nhân đối với phản ứng của những đệ tử này rất là bất mãn, âm thầm nhớ kỹ khuôn mặt bọn họ, cho dù thông qua khảo nghiệm cũng phải đánh giá kém hơn. Không hài lòng ho nhẹ hai tiếng, còn nói thêm: “Mỗi vị tân sinh sẽ do một vị đệ tử chính tông quản lý, bản thiếu tông cũng sẽ từ một nơi bí mật gần đó bảo vệ các ngươi. Thỉnh chư vị đệ tử yên tâm, chỉ là khảo nghiệm mà thôi, sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng!” Nghe tự xưng của nàng, hồng y nhân trẻ tuổi này dĩ nhiên là thiếu tông chủ của Huyền Tịch Tông!

“Ngự kiếm! Khởi hành!”

Nghe được mệnh lệnh của thiếu tông chủ, toàn bộ đệ tử đồng loạt rút kiếm, từng trận tiếng xé gió vang lên, nháy mắt giữa không trung đã che kín đám người đông nghìn nghịt. Mà dưới chân thiếu tông chủ lại xuất hiện một đám mây trắng noãn bồng bềnh. Kết Đan kỳ tu sĩ, đằng vân giá vũ! Ánh mắt hâm mộ của các đệ tử dừng ở trên thân ảnh nhỏ nhắn kia, ngự kiếm đuổi theo thiếu tông chủ về hướng thôn xóm cách đó không xa.

Thiếu tông chủ làm người thần bí, không biết danh tính, cả dung mạo thực cũng chưa từng lộ ra, nhưng lại là một ngôi sao sáng chói của Tu Chân Giới, chưa đầy hai mươi tuổi đã là Kết Đan tu sĩ, thiên phú khủng bố này ngay cả những đời tông chủ tiền nhiệm trước kia cũng không theo kịp. Năm trước, nghe nói tông chủ một mình xác lập thiếu tông chủ, toàn bộ Huyền Tịch Tông một mảnh kinh ngạc, các vị chân nhân cũng từng tìm mọi cách cản trở, nhưng thiên phú nghịch thiên của thiếu tông chủ cùng thủ đoạn tàn nhẫn lại làm cho mọi người không thể không tâm phục khẩu phục.

Mỗi khi nhắc đến thiếu tông chủ, liền chắc chắn nhớ tới vị tiểu sư tỷ đã chết non kia —— Nhan Phong. Tuy rằng có nhiều lời đồn đại không giống nhau, nhưng tình huống cụ thể đại khái là như thế này.

Hai năm trước, Nhan Phong năm ấy năm tuổi đã là Trúc Cơ tu sĩ kiêm Luyện Đan Sư cấp hai, thiên phú có thể nói là yêu nghiệt. Vốn là bảo vật được toàn bộ Huyền Tịch Tông phủng ở trong lòng bàn tay, lại phạm phải sai lầm lớn, trong lúc nóng giận đã đồ sát mười mấy tu sĩ của Táng Hồn Đảo. Tông chủ giận dữ, phạt hai trăm roi Toái Cốt Đoạt Hồn Tiên, giam trong Cấm Uyên Các mười ngày mười đêm. Cho dù thiên phú dị bẩm, nhưng nàng nói sao cũng chỉ là một tiểu cô nương nhu nhược, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn. Dược Các mất đi một đệ tử kinh tài tuyệt diễm, các vị trưởng lão lau nước mắt quỳ gối trước Hư Khôn Điện thỉnh Tông Chủ cấp một công đạo. Tông chủ không thể không đem thiếu tông chủ đã bí mật bồi dưỡng nhiều năm đền bù làm đồ đệ của thủ tọa Dược Các Mộc trưởng lão.

Chính là chuyện xưa xảy ra như vậy!

Gió mát đập vào mặt mà đến, các đệ tử hưởng thụ lạc thú phi hành, lại khát khao tình cảnh chính mình nhiều năm sau có thể đằng vân giá vũ, cứ như vậy thoải mái mà tới mục tiêu. Địa điểm ở một thôn trang nhỏ bần cùng, ba hướng chung quanh bị bao bọc trong một rừng cây xanh biếc tươi mát, nhà cửa cũ kỹ cư dân giản dị, trên ngã tư đường thôn dân lui tới hòa thuận, cảnh tượng ấm áp như vậy không giống có yêu ma quấy phá. Chúng đệ tử nhảy xuống bảo kiếm, đám mây mù dưới chân thiếu tông chủ cũng tan đi.

“Kế tiếp liền dựa vào thực lực của các ngươi, khiến yêu ma không thể tiếp tục nguy hại nhân gian. Đừng nghĩ có thể đục nước béo cò, bản thiếu tông sẽ từ một nơi bí mật gần đó quan sát các ngươi!” Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người hóa thành một đạo ánh sáng đỏ sậm, không biết đã ẩn vào nơi nào. Các đệ tử cung kính bảo trì động tác hành lễ cho đến khi chùm tia sáng đỏ sậm kia hoàn toàn biến mất, sau đó mới ngoan ngoãn đi đánh giá thôn trang yên bình này, không khỏi sờ sờ gáy nghi hoặc không thôi: “Thôn này đâu có chỗ nào giống như có yêu ma a?” Có lẽ là buổi tối mới xuất hiện đi. Nghĩ như vậy, các đệ tử bắt đầu phân tán tìm thôn dân hỏi thăm tin tức yêu vật.

Là người nổi bật nhất trong hàng ngũ tân đệ tử, Bách Lý Không Thành dĩ nhiên cũng đến tham dự khảo nghiệm, bất quá tâm tư của hắn cũng không nằm trong cuộc khảo nghiệm này, cẩn thận nhìn từng đệ tử Huyền Tịch Tông vận y phục màu sắc giống như rau cải trắng, dường như đang tìm người nào đó.

“Ngươi đang tìm ai?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đến từ một người trong trẻo nhưng lạnh lùng không kém, Hàn Ảnh Trọng quang vinh bị Từ Trữ chân nhân đích thân điểm danh đến quản lý Bách Lý Không Thành.

Bách Lý Không Thành có chút thất vọng thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn Hàn Ảnh Trọng bộ dáng nghiêm túc giống như bất cứ chỗ nào cũng đều là chiến trường, đáp qua loa: “Không tìm ai cả.” Nói là quản lý, thực tế chính là giám thị, bên người đột nhiên bị sắp xếp một tên gián điệp tồn tại, khiến cho tâm tình của hắn thực khó chịu. Càng khiến hắn khó chịu hơn là, quả nhiên tạp dịch không có tư cách nhận khảo nghiệm sao? Không có nàng ở đây để làm không khí sinh động một chút, trừ yêu cũng không còn gì thú vị. Nha đầu kia bỏ lỡ cơ hội rời khỏi tông môn, hẳn là đang tránh ở một góc nào đó lén lút khóc đi. Ngay lúc hắn đang suy nghĩ có nên mua chút gì đó mang về khoe khoang với nàng hay không, một bàn tay mềm mại trắng nõn lặng yên vô tức đặt ở trên vai hắn.

“Ngươi ~ đang ~ tìm ~ ai ~” Thanh âm u ám cùng gió nóng đột nhiên thổi tới bên tai khiến người ta mao cốt tủng nhiên, Bách Lý Không Thành đang muốn tung một trận lôi điện làm cho sinh vật yêu ma hư hư thực thực phía sau cả đời khó quên, lại phát hiện Hàn Ảnh Trọng ở phía đối diện sắc mặt cũng không nghiêm túc như nhìn thấy yêu ma, chỉ hơi nhíu mi giống như nhìn thấy người nào đó đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây. Trong lòng đánh cái giật mình, Bách Lý Không Thành tâm tình chuyển đổi cực nhanh, nói: “Ngươi tại sao cũng đến đây?”

Dọa người không thành, Phong Luyến Vãn rất nhanh phát hiện nguyên nhân, ai oán trừng mắt nhìn bộ mặt quan tài vô cùng thành thực của Hàn Ảnh Trọng, không biết mỗ Hàn nào đó đến tột cùng là định lực quá mạnh mẽ hay vẫn là da mặt quá dày, một chút phản ứng cũng không có, điều này khiến Phong Luyến Vãn cụp mắt, thập phần nhụt chí. Đáp lại Bách Lý Không Thành: “Ta cũng là đệ tử mới nhập môn, dựa vào cái gì không thể tới?”

“Thiếu tông chủ nói, nếu không thể thông qua, nội môn đệ tử biếm thành ngoại môn đệ tử, ngoại môn đệ tử biếm thành tạp dịch, tạp dịch đại khái sẽ bị đuổi ra khỏi tông a.” Bách Lý Không Thành xoay người lại đánh giá thân thể kiều nhỏ không có nhiều thay đổi lắm của nàng, trên nét mặt hiện ra sắc thái khinh thường “Xem ra ngươi thông qua không được”.

Khóe miệng Phong Luyến Vãn hơi run rẩy một chút, nàng khi nào thì nói qua tạp dịch sẽ bị đuổi khỏi tông? Nếu để Bách Lý Không Thành biết hắn đang đứng trước mặt thiếu tông chủ mà trợn mắt nói dối, phỏng chừng sẽ xấu hổ đào hố chôn chính mình. Được rồi, nàng không tính sớm như vậy đã đem thân phận công bố với người khác, biết được nàng là thiếu tông chủ chỉ có tông chủ, vài vị chân nhân cùng với Mộc ít ỏi mấy người này mà thôi.

“Sự tích quang vinh của bổn cô nương ngươi không phải không biết, giết người phóng hỏa đều là chuyện nhỏ, vài con tiểu yêu có thể thoát được lòng bàn tay của ta sao?” Bởi vì gần đó chỉ có ba người bọn họ, Phong Luyến Vãn cười đến rất là dào dạt đắc ý, chính đại quang minh.

Hàn Ảnh Trọng tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia không đồng tình với hành động lần này của nàng. Nhớ tới sự tích quang vinh của nha đầu kia, ánh mắt Bách Lý Không Thành nhìn nàng có chút kính sợ, bất quá lập tức hóa thành cười nhạo: “Bị giam trong Cấm Uyên Các, đường hoàng đi vào được khiêng đi ra. Sự tích này quả thật thập phần quang vinh.”

Lịch sử đen tối! Sắc mặt Phong Luyến Vãn đen hơn phân nửa, tư vị bị quất hai trăm roi quả thật không dễ chịu chút nào, đến cuối cùng nàng trực tiếp hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, ngay cả hồi huyết dược cũng chưa kịp ăn. Sau khi tỉnh lại đã ở Dược Các, thiếu chút nữa bị băng thành một cái xác ướp. Nhớ rõ hôm đó Mộc đã ngoan tuyệt nói, nàng không được lại bị thương nặng, nếu không cũng đừng gọi hắn là sư phụ nữa. Phong Luyến Vãn đỡ trán cười khổ, ai có thể cam đoan nàng lại không bị thương nữa đây? Bất qua cho dù không phải vì Mộc, nàng cũng muốn trở nên mạnh hơn, hảo hảo bảo hộ chính mình.

“Tóm lại, ngươi cứ chống mắt lên mà nhìn bổn cô nương làm thế nào thuận lợi thông qua khảo nghiệm đi!” Phong Luyến Vãn khinh thường việc tiếp tục tranh cãi về đoạn lịch sử đen tối này, khoanh tay trước ngực bày ra bộ dáng nữ vương. Kỳ thật nàng cũng không cần tham gia khảo nghiệm gì cả, năm đó nàng hỏa thiêu Bách Sát cốc đã trở thành sự tích quanh vinh ăn sâu vào lòng người. Ánh mắt các chân nhân nhìn nàng đều lộ ra kính sợ, nàng nếu không thể thông qua, Huyền Tịch Tông trong mười năm tới cũng không cần thu đệ tử. Nàng thuần túy chỉ muốn đổi một thân phận âm thầm quan sát những tân đệ tử này, thuận tiện thử nghiệm một chút lạc thú khi mang hai tầng thân phận mà thôi.

“Đúng rồi, đệ tử chính tông phụ trách quản lý ngươi đang ở nơi nào?” Bách Lý Không Thành nhìn khu vực phụ cận chung quanh, nhưng không phát hiện có người nào khác. Thấy nàng lộ ra vẻ mặt ái muội tươi cười lại không nói lời nào, Bách Lý Không Thành đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Ngươi không phải là vụng trộm chạy tới đi.”

Phong Luyến Vãn hắc tuyến, các ngươi đều nhìn chằm chằm ta suốt cả quãng đường ta làm sao có thể là vụng trộm chạy tới. Nàng bình tĩnh nói: “Không, ta tuyệt đối là quang minh chính đại đi cùng các ngươi .”

“Nguyên lai ngươi vẫn ẩn núp ở trong đám người a.” Bách Lý Không Thành nâng cằm suy xét lại xem hắn có phải đã bỏ quên chi tiết nào hay không.

Phong Luyến Vãn không nói gì, đầu năm nay nói thật cũng không có người tín. Ẩn núp liền ẩn núp đi, bất quá đó là quang minh chính đại ẩn núp.

Thấy nàng không hề giải thích, Hàn Ảnh Trọng làm như hảo tâm lạnh lùng nói: “Chưa được Phong chủ cho phép, đệ tử không thể một mình xuống núi, nếu như vi phạm, xử theo môn quy.”

Phong Luyến Vãn nhíu lại đôi mi xinh đẹp, trong lòng đủ loại buồn bực, mặt quan tài ngươi cứ tiếp tục trầm mặc ít lời cũng không có ai nghĩ ngươi câm điếc a. Phong chủ cho phép? Chỉ cần nàng trừng mắt một cái, cam đoan lão già Phổ Trữ chân nhân kia một chữ phản đối cũng không dám nói.

Không thể không thừa nhận bộ dáng lạnh như băng này của Hàn Ảnh Trọng thực sự khiến người ta khó chịu, Bách Lý Không Thành mất thật lớn khí lực mới nhịn xuống được xúc động muốn cùng sư huynh đệ khác đổi người quản lý. Bất quá hắn hiện tại cảm thấy có chút may mắn vì quản lý hắn là người quen: “Hàn sư huynh, nếu nhờ huynh chiếu khán hai người, hẳn là không có vấn đề gì đi.”

Đề nghị này khiến Hàn Ảnh Trọng chần chờ trong chốc lát, giúp đỡ sư muội cùng nhau phạm sai lầm loại chuyện này đại khái hơn mười năm nay hắn chưa từng làm qua. Phong Luyến Vãn thầm nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc là ai chiếu khán ai a. Ngoài ý muốn là, Hàn Ảnh Trọng thế nhưng đáp ứng rồi.

Phong Luyến Vãn nội tâm mau khóc mù, nếu nàng vẫn ý thức được nàng là thiếu tông chủ, hiện tại hẳn là nên không nói hai lời đem chính nàng cùng Hàn Ảnh Trọng áp tải về Huyền Tịch Tông, nhưng người hắn che chở vừa vặn là vị thiếu tông chủ nàng đây, mà nàng cũng cũng không có phạm sai lầm. Phong Luyến Vãn giống trang giấy hỗn độn trong gió… Cuối cùng vỗ mạnh lên vai hai vị này lén lau nước mắt nói: “Hảo huynh đệ, có nghĩa khí”. Đường đường thiếu tông chủ bị nghĩa khí giang hồ trong truyền thuyết làm hỏng rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.