[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 93 : Thiên hạ to lớn, bỏ ta còn ai.




Tùy ý niệm Thủy quyết tẩy sạch máu cùng bụi bẩn trên người, đạp nắng sớm, Phong Luyến Vãn thơ thẩn về tới Khí Linh Phong, đẩy cửa ra ngồi xuống giường. Cà Rốt nhìn thấy chủ nhân nhà mình tâm tình tựa hồ không tốt lắm, không nói gì pha một tách trà nóng đưa đến cho nàng. Phong Luyến Vãn cười sờ sờ cái đầu nhỏ trơn bóng của Cà Rốt, bưng tách trà giống như muốn an ủi Cà Rốt đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Buông tách trà, nàng nâng cằm trắng noãn có chút mệt mỏi mở ra bảng thông tin trò chơi. Trong một đêm cấp bậc thăng bốn cấp, linh khí lưu hành có thể cảm giác được có dấu hiệu đột phá Trúc Cơ tầng năm. Trên khuôn mặt bình tĩnh của Phong Luyến Vãn rốt cuộc xuất hiện vẻ tươi cười. Cấp bậc càng cao, tốc độ thăng tiến càng chậm, tốc độ này của nàng bất luận đặt ở Thương Lam Đỉnh hay Lam Uyên đại lục, đều so với bất kỳ ai còn nghịch thiên hơn. Phương thức thăng cấp nhanh nhất quả nhiên là đánh quái!

Đang tổng kết kinh nghiệm thẳng cấp, một vật nhỏ gì đó đột nhiên xẹt qua một vòng cung hoàn mỹ giữa không trung, chuẩn xác không có lầm đánh vào sau gáy nàng.

“Kẻ nào a!” Từ sau khi dưa hấu sinh ra thì vốn không có sinh vật nào nhàn rỗi không có việc gì làm tập kích gáy nàng, Phong Luyến Vãn ôm đầu hổn hển trừng mắt nhìn phía sau, Túc Không Ly tươi cười đầy mặt tựa vào cửa, trong tay tung hứng một chiếc nhẫn ngân quang lóng lánh. Phong Luyến Vãn bằng vào thị lực cực tốt hiển nhiên có thể thấy rõ dấu hiệu quân kỳ hình khô đầu lâu trên nhẫn, nháy mắt giống như bong bóng xì hơi toàn bộ tức giận đều biến mất. Nàng nhớ rõ chiếc nhẫn này, Lục Nhâm Giáp sau khi tháo nó ra thực lực mới triển lộ hoàn toàn là Kết Đan tầng ba, không nghĩ tới lại bị Túc Không Ly nhặt được.

Túc Không Ly đi đến bên cạnh nàng thực không khách khí ngồi xuống, lại đem cái nhẫn kia quơ quơ ở trước mặt nàng: “Táng hồn đảo lần này thật sự mất máu nhiều a, phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không đến Huyền Tịch Tông gây phiền toái.”

Phong Luyến Vãn âm ngoan chụp lấy cái tay đang quơ loạn của hắn, nhíu mày hỏi: “Có ý gì?”

“Ta nhìn thấy a, tất cả đệ tử bị ngươi giết chết hôm qua đều đeo loại nhẫn này.” Túc Không Ly cười đến thực sáng lạn “Ngươi vận khí không tồi, mơ hồ giết chết mười tên Kết Đan cùng mười mấy tên Trúc Cơ, Táng Hồn Đảo tổn thất nhiều cao giai tu sĩ như vậy, chưởng môn lão gia hỏa kia còn không khóc chết sao! Ha ha ha!”

Nghe vậy, Phong Luyến Vãn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng không thể không thầm than một tiếng “Nguy hiểm thật!”, trách không được nàng thăng cấp nhanh như vậy, nguyên lai là quái vật cấp bậc cao a. Nàng còn tưởng rằng loại nhẫn này là vật tượng trưng thân phận của đệ tử Táng Hồn Đảo, không nghĩ tới nó có công dụng áp chế thực lực xuống một cấp. Ai có thể ngờ rằng một đội nhân mã nhìn như vô hại lại có được thực lực diệt trừ một tông phái loại nhỏ đâu? Chẳng qua thực lực không kịp dùng đến đã bị nổ tan xác mà chết, xứng đáng.

“Giết Lục Nhâm Giáp, hối hận sao?” Chuyện vừa chuyển, Túc Không Ly tuy rằng cười, nhưng đôi mắt kim sắc lại lóe ra ánh sáng kỳ dị:”Người sắp chết nói lời chân tình, những gì hắn nói với ngươi hẳn là thật lòng.”

Ánh mắt hắn khiến Phong Luyến Vãn cả người không được tự nhiên, nhíu lại mi trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta, có gì phải hối hận ?” Giết người, đối với nàng mà nói bất quá là đánh vài quái thú để đổi lấy điểm kinh nghiệm mà thôi. Thích nàng thì như thế nào? Ở trong mắt nàng hắn bất quá chỉ là một quái thú có suy nghĩ, giết cũng đã giết, không sao cả. Lại nói… Nàng không cảm thấy chính mình có chỗ nào khiến Lục Nhâm Giáp coi trọng, hơn nữa còn phế hắn trước mặt mọi người, tuy rằng là vô ích. Chẳng lẽ hắn là M (*)?

(*) M: viết tắt của Masochism, nói dễ nghe là thích bị ngược đãi.

Túc Không Ly mâu quang chợt lóe, kỳ thật hắn rất ngạc nhiên nàng vì sao không có giết hắn, như thế xem ra đại khái là vì hắn đối với tánh mạng của nàng không có uy hiếp gì đi. Hắn hảo tâm nhắc nhở nói: “Nhưng mà ngươi giết nhiều người của Táng Hồn Đảo như vậy, Táng Hồn Đảo tuyệt đối sẽ khuynh sào xuất động, không giết ngươi thề không bỏ qua.”

“Ta đã sớm biết.”

“Vậy ngươi vì sao phải làm như vậy?”

Phong Luyến Vãn hung hăng vỗ vỗ bả vai của hắn, cười đến thực rạng rỡ: “Cái đó có cùng đáp án với câu hỏi vì sao Lão Tử viết Đạo Đức Kinh.”

Trì nhật giang sơn lệ, xuân phong hoa thảo hương. Cảnh sắc Huyền Tịch Tông thực sự rất đẹp, bốn phía là tiên sơn xanh ngắt, nhiều địa phương có thực vật quý hiếm sinh trưởng, chim chóc hót vang thanh thúy, thác nước từ trên đỉnh núi cao đổ xuống sủi bọt trắng xóa như mây, bất luận là chân núi hay đỉnh núi đều bao phủ một tầng hơi nước trong suốt mỏng manh.

Nhân gian tiên cảnh như vậy, càng có thể kích thích tu sĩ muốn thiên hạ thái bình tới bảo vệ.

“Nha đầu, ngươi đã sớm biết ta sẽ tới tìm ngươi?” Thanh âm già cả từ phía sau truyền đến, Phong Luyến Vãn thập phần tự nhiên xoay người hành lễ, xưng hô một tiếng “Tông Chủ”, cũng khẽ cười nói. Trận nổ mạnh tối hôm qua là bút tích của ai, trong lòng Tông Chủ sớm đã rõ ràng, tìm đến nàng thảo luận nhân sinh cũng không ngoài ý muốn, nàng từ rất sớm đã đứng ở chỗ này chờ đợi Tông Chủ đại giá quang lâm.

Gió nhẹ thổi lất phất mái tóc dài bạc trắng cùng chòm râu của Tông Chủ. Tông chủ nhìn thiếu nữ không kiêu ngạo không siểm nịnh trước mặt, bất đắc dĩ thở dài. Ai có thể tin tưởng kẻ đầu sỏ đã làm cho vô số sinh mệnh hôi phi yên diệt khiến nhân gian đàm tiếu lại là tiểu cô nương mười lăm tuổi đứng trước mặt hắn đâu? Đại đạo vô tình, nàng cũng không giống như Hàn Ảnh Trọng sa vào trong từ bi chi niệm mềm yếu, một phần tâm tính kiên định này có thể giúp con đường tu chân của nàng bằng phẳng hơn.

“Luyến Vãn, ngươi vì sao phải tu tiên?”

Phong Luyến Vãn ngẩn người, nàng vốn tưởng rằng Tông chủ là đến khởi binh vấn tội, không nghĩ tới thế nhưng thật sự cùng nàng thảo luận nhân sinh. Nàng nghĩ nghĩ, thành thật hồi đáp: “Lúc mới bắt đầu là vì Ngũ Đạo Luân Hồi Kính nhận ta làm chủ, không thể không đi lên tu chân chi đồ.” Hồng mâu sáng rỡ bỗng dưng trầm xuống “Sau đó là vì muốn mạnh hơn, tuyệt không thể lại bị kẻ khác áp bức.”

“Mạnh hơn?” Tông chủ vuốt râu che dấu ý cười bên môi, trong mắt xẹt qua một luồng sáng “Mạnh đến mức nào?”

“Mạnh đến mức không còn bất luận kẻ nào có thể khi dễ ta.” Phong Luyến Vãn không cần suy nghĩ liền đáp, đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “bất luận kẻ nào”. Từng trở thành đệ nhất đại thần, nếm qua cảm giác vạn người kính ngưỡng, thiên hạ đều nằm trong tay ta, mục tiêu của nàng dĩ nhiên không phải giống những phàm phu tục tử nhỏ bé như vậy.

Tông chủ có chút kinh ngạc, này có tính là hắn đột nhiên đói bụng, trên trời liền rơi xuống một đống bánh ngon không? Dã tâm của nha đầu kia quả thực không nhỏ. Hắn tận lực tâm bình khí hòa hỏi: “Ngươi có muốn trở thành tiên đế không?”

Tiên đế? Đại khái là danh từ dành riêng cho nhân vật đứng đầu tiên giới đi. Phong Luyến Vãn không ngại đem vị trí tiên đế trở thành mục tiêu, nhưng nàng lại bảo trì trầm mặc. Trực giác nói cho nàng biết lão hồ ly này nhất định đang có âm mưu gì. Nàng cũng không quên nàng hiện tại có thể xem như là đệ tử của Huyền Tịch Tông, tương lai nếu nàng trở thành tiên đế, Huyền Tịch Tông cũng được gà chó thăng thiên, trở thành môn phái tu chân số một, Tông chủ tính toán thật sự là cao thâm a. Nhưng Tông Chủ vì sao lại ký thác kỳ vọng cao như vậy cho một Trúc Cơ tu sĩ nho nhỏ như nàng, chẳng lẽ là vì nàng sở hữu bào vật Ngũ Đạo Luân Hồi Kính của Huyền Tịch Tông sao?

Thấy trong mắt nàng rõ ràng như một hồ nước trong suốt, cũng không hề có khát vọng bức thiết đối với quyền lực, Tông chủ rất hài lòng, làm như vô tình nhắc tới: “Năng lực của tiên đế, tin tưởng ngươi nhất định sẽ có hứng thú.”

Phong Luyến Vãn trầm mặc chờ đợi những lời kế tiếp của hắn, chỉ nghe Tông chủ không nhanh không chậm tung một quả bom hạng nặng: “Xuyên qua không gian!”

“!” Thân thể Phong Luyến Vãn bỗng dưng cứng đờ, đồng tử kịch liệt thu nhỏ. Nhưng nàng quan tâm không phải năng lực có thể đưa nàng trở về cố hương, mà là Tông Chủ vì sao biết được lai lịch của nàng? Một loại cảm giác bị phản bội đột nhiên nảy sinh, trong lòng hiện ra hình ảnh nam tử tựa như trích tiên kia…

Tựa hồ là biết trong lòng nàng nghĩ gì, Tông chủ vội vàng giải thích: “Ta từng bí mật tìm hiểu thân thế của ngươi, nhưng lai lịch của ngươi căn bản không thể nào tra ra, giống như từ trong hư không xuất hiện, khiến cho ta không khỏi nghi ngờ. Hơn nữa, ngày đó ngươi hướng tiên đế thề những lời kia làm ta càng thêm nghi hoặc. Ta cố ý nhắc đến năng lực này của tiên đế, nhìn biểu hiện vừa rồi của ngươi, ta mới có thể xác định ngươi không phải người của Lam Uyên đại lục.”

Phong Luyến Vãn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tuyệt đối chân thành mặc niệm: “Sư phụ a ta không phải cố ý hoài nghi ngài, thật sự là bởi vì ta rất quan tâm ngài a, ngài đại nhân đại lượng xin tha thứ cho Tiểu Vãn đi!” Nàng lại nhìn thẳng vào ánh mắt Tông Chủ, âm thầm suy nghĩ, có nên biến thành Nhan Mạc Qua đem lão gia hỏa này giết người diệt khẩu hay không? Bất quá nể tình hắn đã từng cứu nàng thoát khỏi tay Từ Trữ chân nhân, giết người diệt khẩu gì đó hay là thôi đi, phỏng chừng lão nhân này cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì làm đem chuyện của nàng rêu rao ở khắp nơi.

Bất quá, nàng quả thật đối với ngai vị tiên đế có hứng thú không nhỏ. Nhìn thấy ánh mắt của nàng biến hóa, Tông chủ biết mục đích hôm nay của hắn đã đạt được. Hàng tỷ người bước trên con đường tu chân, đủ loại lý do, nhưng lấy ngai vị tiên đế trở thành mục tiêu lại chẳng có mấy ai. Bằng vào tư chất và tâm tính của Phong Luyến Vãn, cũng đủ trở thành một nhân vật phong vân quát tháo tiên lộ. Cho dù là ngai vị tiên đế, chỉ cần nàng xác định vững chắc mục tiêu này, cũng sẽ không có gì quá bất ngờ… Trong mắt xẹt qua một chút ý cười, Tông chủ nói: “Bản tông đáp ứng ngươi, lúc ngươi trở thành Kết Đan tu sĩ, sẽ phong ngươi làm thiếu tông chủ của Huyền Tịch Tông.”

Phong Luyến Vãn thụ sủng nhược kinh, lão hồ li này thật sự là hào phóng a, bằng tốc độ tu luyện của nàng trong vài năm tuyệt đối có thể trở thành Kết Đan tu sĩ, hắn thế nhưng muốn dùng ngôi vị thiếu tông chủ đem nàng trói buộc ở Huyền Tịch Tông. Vừa định phát huy một chút mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa cự tuyệt phần đại lễ này, nhưng nghĩ đến chờ hắn sau khi quang vinh xuống núi thì nàng chính là Tông chủ, đến lúc đó nàng phủi mông bỏ đi, xem lão hồ ly này có khóc chết hay không. Khoái trá nghĩ như vậy, Phong Luyến Vãn hành lễ đáp ứng với Tông chủ, nhưng lại không nói gì.

Tông chủ không biết nên khóc hay cười, tiểu hồ ly này sảng khoái đáp ứng như vậy, tuyệt đối có âm mưu.

Phong Luyến Vãn cười đến thực âm hiểm, lão hồ ly, ngươi cũng vậy thôi.

“Về phần Táng Hồn Đảo… ” Tông chủ nghiêm mặt nói: “Ngọc bài sinh mệnh sẽ tự động vỡ vụn khi chủ nhân vong mạng, Táng Hồn Đảo nhất định đã biết những đệ tử đến Huyền Tịch Tông đều đã chết, như vậy không lâu sau sẽ đánh vào Huyền Tịch Tông.”

“Không, trong thời gian ngắn bọn họ hẳn là sẽ không đến.” Phong Luyến Vãn đem những lời của Túc Không Ly đã nói với nàng thuật lại cho Tông chủ nghe.

Tông chủ hơi nhíu mày, nha đầu kia thế nhưng mơ hồ giết chết nhiều cao giai tu sĩ như vậy, lão gia hỏa của Táng Hồn Đảo kia phỏng chừng trong lòng đang rỉ máu.

“Nhưng Huyền Tịch Tông vẫn cần cấp Táng Hồn Đảo một cái công đạo.” Tông chủ cười như không cười nhìn chằm chằm Phong Luyến Vãn.

Phong Luyến Vãn cúi đầu làm như bất đắc dĩ nói: “Nhan Phong một người làm một người chịu, Tông chủ muốn trừng phạt như thế nào?”

“Giam trong Cấm Uyên Các mười ngày mười đêm, chịu hai trăm roi Toát Cốt Đoạt Hồn Tiên, chính ngươi tự đi Câm Uyên Các lĩnh phạt đi.” Tông chủ nói: “Người tu chân lấy thủ hộ thiên hạ chúng sinh làm nhiệm vụ của mình, ngươi tuổi còn nhỏ có thể nào hiếu sát như thế? Đây coi như là một giáo huấn cho ngươi.”

Phong Luyến Vãn cười khổ, một phen hành hạ da thịt này nàng không thể nào trốn thoát rồi.

“Nhan Phong thân phận này đã hoàn toàn đắc tội Táng Hồn Đảo, lúc nên bỏ thì bỏ đi.” Tông chủ hảo tâm nhắc nhở xong câu này liền xoay người rời đi. Phong Luyến Vãn vẫn duy trì bộ dáng ôm quyền đưa tiễn cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh Tông Chủ.

Đúng vậy, nàng sớm đã nghĩ đến thân phận Nhan Phong này sẽ uy hiếp sinh mệnh của nàng, bằng không nàng cũng sẽ không tự uống chén trà kia.

“Ngai vị Tiên đế…” Phong Luyến Vãn nhìn bầu trời phương xa, tầm mắt giống như nhìn xuyên không gian thấy được khuôn mặt người thân của mình, hồng mâu lóe lên ánh sáng kiên định, thì thào thì thầm:

“Thiên hạ to lớn, bỏ ta còn ai!”

P/s: Chương sau Hàn ca lên sàn lại rồi, chắc có nhiều người cũng rất mong đợi phải không?? Mà ta để ý thấy dạo này truyện vắng lặng hơn trước, ít người thảo luận hơn, chẳng lẽ thấy không hay nữa nên chán rồi???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.