[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 92 : Thật lòng.




Phạm vi trăm dặm vạn vật đông lại, ngay cả biển lửa lan rộng phía sau cũng bị xua đuổi ra bên ngoài không thể tràn tới. Hồng bính trường đao trong tay Lục Nhâm Giáp tản ra hàn khí mãnh liệt, cả người giống như tử thần khống chế địa ngục hàn băng.

“Ngươi luôn luôn áp chế thực lực?” Phong Luyến Vãn sắc mặt rất không tốt, linh khí vừa rồi đột nhiên bùng nổ tựa như núi lửa bị đè nén thật lâu, tìm được thời cơ lập tức phun trào, hoàn toàn không giống vượt qua cực hạn của bản thân mà đột nhiên tăng lên. Kia chỉ có một nguyên nhân, Trúc Cơ tầng ba vốn không phải tu vi chân chính của hắn. Phong Luyến Vãn hiểu được mọi chuyện không khỏi cười lạnh một tiếng, thập phần xác định nói: “Những chiêu thức nhìn như tàn nhẫn của ta, đối với ngươi mà nói thì ra không có nửa điểm tác dụng.”

“Đúng vậy, nếu không có một con bài chưa lật, ta làm sao dám đến Huyền Tịch Tông?” Lục Nhâm Giáp trào phúng xoay người lại, hai mắt tràn ngập tơ máu hiện lên một chút phức tạp. Muốn báo thù cho các đệ tử của Táng Hồn Đảo, lại muốn khiến thiếu nữ trước mặt trở thành nữ nhân của hắn, đáng tiếc thiên hạ không có biện pháp lưỡng toàn! Hai tay nắm trường đao từ trên mặt đất nhảy lên lao thẳng tới nhánh cây Phong Luyến Vãn đang đứng, mà Phong Luyến Vãn thì cấp tốc lùi về phía sau né tránh. Thân cây vừa rồi nàng đã đứng đã bị chẻ đôi một cách hoàn mỹ, cây cối cao lớn ngã xuống đất phát ra tiếng vang trầm trọng.

Kình lực xé gió sắc bén không thua kém gì lưỡi đao, cho dù đã tránh được đao phong, nhưng trên hai má Phong Luyến Vãn vẫn bị kình phong quất qua đau rát, cảm giác ấm áp theo hai má hoàn mỹ chảy xuống dưới, chắc chắn đã bị họa xuất mấy đạo vết thương nghiêm trọng. Trong lòng tự giễu cười một tiếng, đối mặt với Kết Đan tu sĩ tu vi không kém Từ Trữ chân nhân là bao, không biết nàng có mấy phần xác suất chiến thắng? Kim sắc linh khí trong tay nhanh chóng tụ tập hóa thành trường thương, hướng thẳng lên trời vẽ ra một đóa thương hoa xinh đẹp, kình phong kém hơn Lục Nhâm Giáp một chút hướng về phía đối thủ nhanh chóng quét tới.

Trường đao vung ngược lên, Lục Nhâm Giáp chính diện đối mặt với chiêu thức của Phong Luyến Vãn, tựa như rút đao chém nước chống đỡ được phần lớn công kích sắc bén, trường đao lập tức vung lên chém thẳng xuống, luồng kình phong còn lại bị trảm thành hai đoạn tự động hóa giải. Lục Nhâm Giáp xả môi cười nói: “Quả nhiên là linh khí hóa hình, chỉ sợ tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đụng tới ngươi cũng bị đánh bại, đáng tiếc ngươi gặp được là Kết Đan tu sĩ ta!”

Nhìn quanh bốn phía, Túc Không Ly không biết từ khi nào đã ẩn mình vào bóng đêm. Phong Luyến Vãn cảm thán, thật sự là một tên thông minh. Sắc mặt của nàng thập phần ngưng trọng, tu vi hai người cách biệt quá lớn, nàng có thể đỡ được mười chiêu từ trường đao trong tay Lục Nhâm Giáp hay không còn chưa chắc chắn. Kiên trì phòng thủ chỉ có thể kéo dài thời gian, không thể giải quyết được vấn đề. Nhìn chằm chằm Lục Nhâm Giáp đang xông tới, Phong Luyến Vãn cắn môi đỏ mọng mở túi trữ vật, chạm vào mặt nạ Ẩn Sát. Sau khi thông qua khảo nghiệm có thể sử dụng Ẩn Sát mà không bị hạn chế về cấp bậc và thời gian, tùy thời có thể biến thành Nhan Mạc Qua đem đối thủ đánh cho hoa rơi nước chảy, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nàng không màng hậu quả giết chết đệ tử của Táng Hồn Đảo.

Bất quá, nếu khăng khăng dựa vào sức mạnh của Nhan Mạc Qua, cho dù là trò chơi cũng sẽ rất không thú vị. Không tự mình trải nghiệm một chút, làm sao có thể biết được Trúc Cơ và Kết Đan khác biệt thế nào? Nàng còn có thể chiến đấu! Nghĩ như vậy, Phong Luyết Vãn rút tay về đóng lại túi trữ vật.

Lục Nhâm Giáp không biết Phong Luyến Vãn đang suy nghĩ cái gì, trường đao thế như tia chớp mang theo sức mạnh phá núi xẻ sông đánh tới, Phong Luyến Vãn đứng vững vàng xoay ngang trường thương mới miễn cưỡng ngăn cản được một kích này. Thanh âm kim loại va chạm chói tai truyền đi rất xa. Lục Nhâm Giáp quát một tiếng dùng sức áp trường đao xuống phía dưới, Phong Luyến Vãn cắn răng nắm chặt trường thương, mặt đất dưới chân không chịu nổi áp lực cực lớn xuất hiện rạn nứt thành một vết lõm sâu.

Hồng mâu lưu chuyển một luồng tinh quang, hắn hiện tại không dùng dược vật loại trừ cảm giác đau đớn. Trong lòng vui vẻ, đem linh khí hội tụ bên chân phải, hướng về bắp đùi bên trái Lục Nhâm Giáp đá một phát! Lúc binh khí kịch liệt chế trụ lẫn nhau, trên chân truyền đến cảm giác đau đớn khôn tả, hắn thập phần cảm thấy không tốt. Quả nhiên Lục Nhâm Giáp vì ăn đau mà hơi cúi người, Phong Luyến Vãn nhân cơ hội này nhanh như quỷ mị vọt tới phía sau hắn, mũi thương tràn ngập linh khí hung hăng đâm tới cổ hắn!

“Sức mạnh của ngươi chỉ có như vậy thôi sao?” Lục Nhâm Giáp cười lạnh khiến Phong Luyến Vãn gắt gao nhíu mi, chỉ thấy hắn bất chợt đá một cước về phía sau, khiến toàn bộ lực đạo của Phong Luyến Vãn đều bị nghịch chuyển lại tay phải, thanh âm xương cốt gãy nứt thật nhỏ đột ngột vang lên trong bóng đêm. Trên trán Phong Luyến Vãn toát ra mồ hôi, chịu đứng đau đớn trên bàn tay tránh đi một kích khác của Lục Nhâm Giáp.

Tàn ảnh trường đao dày đặc khiến Phong Luyến Vãn không thể nhận rõ phướng hướng cụ thể trường đao của hắn, hơi bất cẩn một chút, trường đao lóe ra ánh sáng lãnh lệ đâm vào vai phải của nàng! Phong Luyến Vãn cắn môi trơ mắt nhìn Lục Nhâm Giáp rút đao khiến huyết hoa đỏ sẫm bắn ra bên ngoài, nhanh nhẹn nhảy lên mới hiểm hiểm tránh thoát một đao ngoan độc của hắn. Phong Luyến Vãn sắc mặt ngưng trọng ôm vai phải bị thương, độc khí màu tím quen thuộc giống như khói nhè nhẹ từ miệng vết thương thoát ra.

“Vị trí này có quen không?” Lục Nhâm Giáp nhìn Phong Luyến Vãn nửa người ướt đẫm máu tươi nhưng vẫn ngoan cường đứng thẳng như cũ, trong lòng không khỏi run lên, công kích nhưng lại tạm dừng trong chớp mắt, cười lạnh châm chọc nói: “Đồng dạng vết thương, đồng dạng độc dược, đáng tiếc ta sẽ không cho các ngươi cơ hội đồng dạng trở thành phế nhân. Nhan Phong, hôm nay ngươi phải chết!”

“Rốt cuộc là ai chết, vẫn chưa biết được!” Phong Luyến Vãn thở dốc, nụ cười động lòng người trên môi khiến người ta liên tưởng tới hoa hồng nở rộ kiều diễm, trong tay không biết khi nào đã cầm một khỏa đan dược, trong ánh mắt lạnh như băng của Lục Nhâm Giáp đem nó nuốt vào bụng.

Phá ma hộ tâm đan!

Phá ma hộ tâm đan: giải trừ suy yếu, trúng độc, trạng thái ảo giác. Nếu những công kích kia đã không có tác dụng gì với Lục Nhâm Giáp, vậy thì trận tỷ thí luyện đan kia chỗ tốt duy nhất đối với nàng chính là đã luyện ra được một khỏa Phá ma hộ tâm đan, chỉ là không nghĩ đến nhanh như vậy đã phát huy tác dụng. Lại tự thi triển kỹ năng Vũ Lộ Cam Lâm đối với mình, nháy mắt khôi phục 50 điểm sinh mệnh, đau đớn kịch liệt trên bàn tay cùng vai phải bỗng dưng biến mất, miệng vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần khôi phục, nếu không phải khinh vũ đào sam bị nhiễm độc huyết màu tím, ai cũng không nhận ra được nàng vừa mới bị thương. Phong Luyến Vãn sợ hãi thở hắt một hơi, nàng đã quên bản thân có những kỹ năng có thể sử dụng, nếu ngay cả một kỹ năng cũng không dùng cứ như vậy không minh bạch chết đi, nàng muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Lục Nhâm Giáp nhíu mày, trường đao nhuốm máu phản xạ hiện lên trong hồng mâu lãnh khốc càng hiển lộ âm trầm, sắc mặt hắn cũng thâm trầm như bầu trời phủ kín mây đen. Phong Luyến Vãn sắc mặt càng không hề tốt, nàng thập phần yêu thích khinh vũ đào sam này, cứ như vậy bị máu tươi vấy bẩn hơn nữa còn bị cắt một lỗ, tâm tình tự nhiên rất không tốt. Bất quá nàng thật ra âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dựa vào những đan dược nghịch thiên trong túi trữ vật, nàng muốn chết cũng khó a…

Trường thương trong tay nhắm thẳng vào Lục Nhâm Giáp, ánh mắt lãnh lệ sắc bén tựa như có thể hóa thành đao kiếm, khẽ quát một tiếng: “Xuân Phong Phá!” Kỹ năng giống nhau liên tiếp như nước chảy mây trôi hướng về phía Lục Nhâm Giáp đánh tới!

Xuân Phong Phá: tạo thành 30 điểm thương tổn pháp thuật đối với mục tiêu. Mục tiêu đã cố định trên người Lục Nhâm Giáp, cho dù hắn trốn tới đâu cũng không thể tránh né những thương tổn pháp thuật này. Phong Luyến Vãn tựa như thần minh hô phong hoán vũ, tóc dài cùng phấn y đều không gió tự động, quanh thân cùng dưới chân nhiều điểm linh khí cách hư không hóa thành phong nhận cắt vào người Lục Nhâm Giáp, mà số liệu hao tổn “-30” trên đầu Lục Nhâm Giáp không ngừng kéo tới. Nhìn thanh huyết dần dần bị tụt giảm kia, hồng mâu Phong Luyến Vãn lại tỏa sáng rực rỡ. Chỉ cần dùng kỹ năng này, đùa giỡn cũng có thể đem Lục Nhâm Giáp đùa chết.

Có lẽ vì bị một Trúc Cơ tu sĩ nho nhỏ đánh bị thương khiến hắn thẹn quá hóa giận, tốc độ của Lục Nhâm Giáp đột nhiên tăng gấp hai ba lần, còn chưa kịp thấy rõ bộ pháp của hắn, hắn đã như quỷ ảnh lắc mình đi đến phía sau Phong Luyến Vãn, Phong Luyến Vãn trong lòng kinh hãi lại không kịp ngăn cản, đau đớn kịch liệt chưa kịp truyền khắp tứ chi bách hải liền bị trường đao kia đâm lạnh thấu tim, lập tức phun ra một ngụm máu.

Trái tim bị đâm xuyên, chỉ cần là người không ai có thể sống được. Mắt thấy một kích trúng mục tiêu, hai mắt Lục Nhâm Giáp không biết vì sao lại xuất hiện một chút mê võng, dòng máu ấm áp bắn lên trên mặt hắn, vốn là công kích không có chút sơ hở nào nhưng lại xuất hiện một tia tỳ vết.

Nhưng mà ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, một công kích bất ngờ đánh úp lại, tiếng binh khí sắc bén xé gió cùng thanh âm đâm xuyên da thịt vang lên, Lục Nhâm Giáp bị đánh lén phía sau, bị một mũi tên khắc quân kỳ hình khô đầu lâu xỏ xuyên qua tim! Lục Nhâm Giáp thống khổ phun ra một ngụm máu tươi, đứng ở tại chỗ xoay người nhìn về phía sau, không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn, lập tức sắc mặt âm trầm gằn từng tiếng thốt ra một cái tên: “Túc – Không – Ly!”

Lá cây tung bay lướt qua mái tóc đỏ rực chói mắt như lửa của thiếu niên, hai mắt hoàng kim ở trong bóng đêm âm trầm xinh đẹp mà lạnh lẽo như băng. Túc Không Ly không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Lục Nhâm Giáp, nắm chặt mũi tên kia hung hăng đâm mạnh về phía trước, máu tươi của Lục Nhâm Giáp bắn ra nhiễm đỏ bàn tay trắng nõn cùng ống tay áo màu vàng của hắn, nhưng chính hắn lại không thèm để ý.

Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (*)!

(*) Nghĩa đen: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau. Nghĩa bóng: thấy cái lợi trước mắt mà không chú ý nguy hiểm sau lưng.

“Những gì Táng Hồn Đảo đã nợ ta, một mũi tên vẫn chưa đủ trả hết!”

Dù sao cũng là Kết Đan tu sĩ, Lục Nhâm Giáp dù bị đâm xuyên qua tim nhưng vẫn không lập tức mất mạng, hắn buông trường đao trong tay, xoay người dùng tay trần công kích Túc Không Ly. Sau khi bị thương tốc độ của Lục Nhâm Giáp rõ ràng giảm bớt không ít, mỗi một đòn đều bị Túc Không Ly né được.

“Phập ——” Thanh âm binh khí đâm vào da thịt lại vang lên, Lục Nhâm Giáp đồng tử thu nhỏ lại, trừng mắt nhìn đầu thương hoàng kim đâm xuyên qua cổ hắn, trong lòng dâng lên nỗi bất khả tư nghị lớn nhất trong đời này.

Phong Luyến Vãn cầm trường thương hoàng kim đâm xuyên qua cổ Lục Nhâm Giáp! Hơi có chút gian nan đứng thẳng người, mà thanh trường đao đỏ sậm vẫn như cũ xuyên thấu ngực nàng, môi đỏ mọng không ngừng trào ra máu tươi, Phong Luyến Vãn cũng không có ý lau đi, mặc cho máu chảy qua cằm trắng nõn, thậm chí còn duy trì cười lạnh vô cùng nhuần nhuyễn. Kinh khủng tới mức tận cùng! Túc Không Ly chính mắt thấy một màn này cũng bị bộ dáng khủng bố của nàng dọa sợ, thiếu chút nữa từ giữa không trung rớt xuống.

“Lần này ta xem ngươi có chết hay không!” Phong Luyến Vãn mặt không đổi sắc đem trường thương rút khỏi cổ Lục Nhâm Giáp, vẩy ra hai đường máu thẳng tắp, sau đó đâm mạnh về phía trước, chuẩn xác không có lầm lại xỏ xuyên qua tim hắn. Lục Nhâm Giáp không còn khí lực giãy dụa, sau khi trường thương được rút khỏi ngực liền quỳ rạp trên mặt đất, không biết sống chết. Hàn băng chung quanh không có linh khí duy trì rất nhanh tan rã, ngọn lửa khủng khiếp cách đó không xa lại tiếp tục xông tới cắn nuốt cây cối.

Phong Luyến Vãn ghét bỏ đem trường thương nhiễm huyết ném sang một bên, nhìn xuống lưỡi đao trước ngực thiếu chút nữa đã hù chết nàng kia, quay đầu không chút khách khí ra lệnh với Túc Không Ly đang xem tới ngây người: “Thất thần cái gì, giúp ta đem thanh đao này rút ra.” Mặc dù nàng có thể đối với người khác không chút lưu tình, nhưng đối với chính mình vẫn không thể ngoan độc.

“Ngươi là người hay quỷ?” Túc Không Ly không thể tin nổi nhìn xuống chân nàng, khí trời đêm nay không tốt lắm, không thấy cái bóng. Đừng trách hắn vì sao hỏi một cái vấn đề đần độn như vậy, mặc kệ ngươi tu vi như thế nào nếu bị đâm xuyên qua tim là người thì chắc chắn phải chết, nhưng trước mắt vị này nhìn sao cũng không giống người phải chết.

Phong Luyến Vãn lườm hắn một cái: “Cùng chung chủng tộc với ngươi.”

Túc Không Ly thế này mới yên tâm mà vòng ra phía sau nàng, ánh mắt chớp cũng không chớp liền đem trường đao lưu loát rút ra. Tuy rằng sẽ không chết, nhưng trong nháy mắt kia đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa khiến nàng hai mắt tối sầm trực tiếp ngất đi, chịu đựng cơn đau dùng một viên đan dược mới cảm thấy như được hồi sinh. Phong Luyến Vãn u oán liếc mắt nhìn Túc Không Ly, rút nhanh như vậy, mưu sát a! Bất quá nàng cũng biết, nếu dùng tốc độ chậm rãi như tra tấn mà rút đao, phỏng chừng nàng đã không thể chống đỡ nổi.

Phong Luyến Vãn người trong nhà biết chuyện nhà mình, tuy rằng nhìn như bị trọng thương, nhưng dưới sự phụ trợ của đan dược khí huyết đã được lấp đầy. Nói cách khác, nàng không có chuyện gì đáng ngại cả. Liếc mắt nhìn Lục Nhâm Giáp toàn thân đầy máu, Phong Luyến Vãn sải bước đạp qua người hắn muốn dẹp đường hồi phủ, hôm nay thật sự có hơi mệt mỏi …

Nhưng mà, một bàn tay nhiễm huyết bắt lấy chân nàng. Phong Luyến Vãn cả kinh, vừa định giãy dụa, một thanh âm khàn khàn mang theo vài tia hấp hối lại hòa tan ở trong gió nhẹ, đem hết một tia khí lực cuối cùng truyền ra rất xa, liền vĩnh viễn bị chôn vùi trong biển lửa ngập trời kia, vạn kiếp bất phục.

“Nhan Phong… Ta xin cầu thân… Ta… Ta nghĩ thú ngươi, là… Là thật lòng!”

Gió đêm thổi bùng ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt Bách Sát Cốc, khói đen thật dày giống như có thể xuyên thấu tầng tầng mây đen. Không có tu sĩ nào đi cứu những yêu thú trong rừng rậm, ai cũng không biết ngọn lửa làm thế nào mà dừng lại. Có lẽ là vì ngọn lửa đã hỏa thiêu toàn bộ sinh mệnh, có lẽ là vì các nhóm yêu thú trong thâm cốc đã cực lực bảo vệ ngôi nhà của mình, cũng có lẽ là vì đầu sỏ gây nên không đành lòng thân nhiễm ngàn vạn sát nghiệt cuối cùng quyết định thu về…

Tro tàn theo gió nhẹ bị thổi tán đến khắp ngõ ngách trong thiên hạ, những tia nắng ấm áp đầu tiên phủ lên đại lục, vẫn còn rất nhiều sự tình cần phải phiền não a…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.