[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 87 : Tài nghệ không bằng người. (Ngươi muội!)




(*) Ngươi muội là một câu chửi bên Trung.

Lại không biết qua bao lâu thời gian, khi ánh mắt mọi người cơ hồ biến thành tuyệt vọng, Phong Luyến Vãn rốt cuộc từ trong ảo giác thoát ra, chớp chớp ánh mắt trống rỗng, hồng mâu khôi phục linh động rực rỡ. Chỉ là không biết vì sao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng xuất hiện đỏ ửng không bình thường. Phong Luyến Vãn sau khi khôi phục ý thức điều đầu tiên là dập tắt đan hỏa, trong lòng lại hung hăng nghĩ, nên đem con gà béo kia hấp chín, kho tàu hay là trực tiếp ăn tươi nuốt sống sẽ tốt hơn.

Ở trong ảo giác mất nửa ngày trời nói những lời tâm huyết với Nhan Mạc Qua, có đôi khi chọc vị tôn đại thần này mất hứng phải giao chiến hai chiêu, đương nhiên, Phong Luyến Vãn thảm bại. May mắn Nhan đại thần cũng giống nàng, tôn trọng việc lấy đức phục chúng, ân ân oán oán cuối cùng hòa bình giải quyết, trong quá trình đó gian nan không thể kể xiết.

Sau nàng mới phát hiện, đại khái vì xuyên đến Lam Uyên đại lục không biết là thứ nguyên nào này, ngay cả trang bị Ẩn Sát cũng có được ý thức của mình, ảo cảnh đó dĩ nhiên là do nó kết hợp với dược hương sinh ra ảo giác mà tạo thành. Vừa rồi hết thảy đều là khảo nghiệm của Ẩn Sát để tự mình lựa chọn chủ nhân của nó, không phụ sự mong đợi của mọi người là, Phong Luyến Vãn thông qua khảo nghiệm, Ẩn Sát rốt cuộc từ vật phẩm tự do đã tiến hành nhận chủ, hơn nữa không có hạn chế gì.

Nói cách khác, từ nay về sau vô luận Phong Luyến Vãn cấp bậc là bao nhiêu, đều có thể sử dụng Ẩn Sát, mà ngoại trừ Phong Luyến Vãn, ai cũng không thể sử dụng Ẩn Sát.

Đáng giá hân hoan, đáng giá ủng hộ, Phong Luyến Vãn thật cao hứng.

Bất quá có một từ ngữ đáng chém ngàn đao gọi là “Vui quá hóa buồn” .

Sau khi thông qua khảo nghiệm Nhan đại thần khôi phục lại hình dáng mặt nạ Ẩn Sát trở về trong túi trữ vật của nàng, mà trong ảo cảnh vẫn còn có một vị mỹ nam tử phong độ. Phong Luyến Vãn vừa muốn hỏi một chút Dưa Hấu có phải cũng đã hấp thu thiên địa linh khí tu luyện thành tinh hay không? Nhưng bạch y nam tử không nói hai lời bỗng vươn cánh tay kéo nàng nằm sấp xuống, vung tay lên, chỉ nghe “Ba” một tiếng, mỗ bộ vị nào đó trên người Phong Luyến Vãn đã bị trúng một kích…

Sau đó, bạch y nam tử biến mất, ảo cảnh biến mất, Phong Luyến Vãn trở về hiện thực.

Lại sau đó, Phong Luyến Vãn đột nhiên nhớ tới chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt kia, nhất thời đỏ mặt, có loại cảm giác không còn mặt mũi gặp giang đông phụ lão ——

Nàng bị đánh vào mông.

Hoặc là nói, nàng bị một mỗ khổng tước lòng dạ hẹp hòi trả thù .

Tuy rằng nàng đánh hắn (hoặc nó ) nhiều lần mà hắn chỉ đánh nàng một chút, nghĩ thế nào thì cũng là Phong Luyến Vãn chiếm tiện nghi, nhưng mà… nàng tình nguyện bị một con gà béo đánh cũng không muốn bị một vị tuyệt thế mỹ nam tử phong độ đánh a! Thật mất mặt !

Được rồi hiện tại không phải lúc nghĩ đến việc này. Nàng từ trong ánh mắt thương hại của những người vây xem cùng với thái độ diễu võ dương oai của Lục Quá khi cầm mai đan dược kia trên tay, bỗng dưng hiểu được cái gì, mắt đẹp híp lại, đôi mi nhíu chặt, tâm bỗng dưng trầm xuống.

“Tiểu sư muội, ngươi thua rồi.” Lục Quá bày ra biểu tình an ủi giống như rất quan tâm đến nàng, nhưng Phong Luyến Vãn từ trong ánh mắt và giọng nói của nàng ta lại đọc được sự trào phúng cùng đắc ý.

Lục Quá thế nhưng luyện thành Phá Ma Hộ Tâm Đan trước nàng!

Phong Luyến Vãn dùng ống tay áo lau đi vết máu trên môi, sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Mộc ở phía dưới đấu đài nở nụ cười có chút nặng nề, Phong Luyến Vãn trong lòng khó chịu đến độ muốn lấy cái chết tạ tội. Nhất thời khó có thể chấp nhận được sự thật này. Gắt gao cắn răng, bàn tay nhỏ bé bên dưới y phục tuyết sắc siết chặt thành quyền.

Ở trong ảo cảnh lãng phí quá nhiều thời gian, lại quên mất rằng thế giới hiện thực vẫn đang tiến hành tỷ thí luyện đan. Lúc nàng còn đang bận rộn thuyết phục Ẩn Sát đến nỗi miệng khô lưỡi đắng, Lục Quá đã luyện thành đan dược. Quy tắc tỷ thí Tông Chủ trước đó đã nói qua, ai trước luyện chế thành công, đó chính là kẻ chiến thắng. Chiếu theo tình hình hiện tại mà nói, người luyện chế thành công trước không thể nghi ngờ chính là Lục Quá.

Vô luận đan dược trong tay Phong Luyến Vãn phẩm giai cao tới đâu, thua thời gian, cũng như thua cả trận tỷ thí này.

Bất quá thua chính là thua, Phong Luyến Vãn không phải người vì một lần thua mà không gượng dậy nổi, huống hồ nàng đã chiếm được một lợi phẩm, kết quả này nàng có thể chấp nhận.

Hít sâu, ôm quyền đối với Lục Quá, lộ ra một chút tươi cười thật là bình tĩnh: “Là Nhan Phong tài nghệ không bằng người, Nhan Phong cam bái hạ phong!”

P/S: Chương sau Lục Nhâm Giáp bị ăn hành, còn cho thêm tỏi ớt tiêu bột vào chiên xào nấu nướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.