[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 84 : Ảo giác.




Khống chế nhiệt độ ngọn lửa hạ xuống, Phong Luyến Vãn trong lòng thật sự gấp gáp. Trước kia lúc luyện đan luôn đem toàn bộ dược liệu bỏ vào lò luyện, ai quản nó dung hợp tạo thành đan dược như thế nào. Hiện tại lấy chưởng vì lô quả thực tựa như đem lò luyện đan giải phẫu, tình huống bên trong lò luyện đan có thể nhìn thấy không xót gì. Hạ nhiệt độ đại khái xuống mười phần trăm, Phong Luyến Vãn thiệt tình bội phục vận khí gặp thần thần đố gặp quỷ quỷ sầu của mình.

Nàng tựa hồ… thành công .

Trong ngọn lửa kia chất lỏng thật lâu không thành hình dạng dần dần trở nên cô đặc, lại từ trạng thái nửa trong suốt biến thành thể rắn hình viên sẫm màu. Từng trận dược hương nồng đậm tựa như nước hoa, như có như không từ trong ngọn lửa tản ra. Phong Luyến Vãn tâm tình đang kinh ngạc, sơ ý một chút liền đem dược hương này hít vào cơ thể, không khỏi sắc mặt khẽ biến, lập tức thoải mái nhếch môi. Để nàng nhìn thấy nỗi sợ hãi lớn nhất sâu trong nội tâm chính mình gì đó đi.

Mọi người ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Phong Luyến Vãn, tinh thần căng thẳng rốt cuộc khi nhìn thấy sắc mặt nàng khẽ biến liền trở nên suy sụp: “Đan dược khi gần thành sẽ tỏa ra dược hương mê hoặc người luyện đan, tiểu nha đầu này hẳn là đã trúng chiêu.” Lục Quá liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng, môi đỏ mọng rốt cục nổi lên một chút ý cười âm hiểm.

Bọn họ đã đoán đúng, dược hương mang theo ma khí cho dù là Phong Luyến Vãn đã chuẩn bị sẵn sàng cũng khó lòng ngăn cản. Hồng mâu linh động trong ánh mắt lo lắng của mọi người giống như bị ăn mòn dần trở nên trống rỗng, biểu tình cũng từ kinh ngạc hóa thành dại ra, cả người giống như bị hút đi hồn phách.

Ảo giác sinh ra .

Chỉ cần công phá ảo giác, nàng chính là người thắng trận tỷ thí này, thanh danh của Huyền Tịch Tông sẽ một lần đứng trên Táng Hồn Đảo. Mọi người trong lòng yên lặng cổ vũ nàng. Nhưng không ai chú ý tới, trong túi trữ vật bên dưới tuyết y, một thứ gì đó phát ra quang huy đỏ sậm như máu, rục rịch.

Tầm nhìn một mảnh tối đen đột nhiên trở nên trống trải, phảng phất như về tới Thương Lam Đỉnh, bức tranh bóng đêm yên tĩnh bỗng vang lên thanh âm nhỏ vụn của hoa điểu ngư trùng tựa như một bản hòa ca tuyệt vời. Số liệu hiện trạng màu lam nhạt liên tiếp hiện lên, hình thái trò chơi của Phong Luyến Vãn cũng chậm rãi mở mắt. Đầu óc giống như bị sương mù bao phủ trở nên mông lung trống rỗng, đôi mắt đỏ sậm mờ mịt nhìn vách núi đen bị bách thảo che kín, thì thào tự nói: “Nơi này là nơi nào…”

Ý thức còn có chút mơ hồ, nàng nhìn đôi tay ngọc trắng nõn mà thon dài, trong hồng mâu chợt lóe ánh sáng. Nàng nhớ rõ nàng bị biến thành một tiểu loli năm tuổi, khi nào thì khôi phục ?

Đáp lại nàng là thanh âm lợi nhận (*) trảm phá không khí hướng thẳng cổ họng mà đến. Trong tầm mắt xuất hiện chiến thương màu đỏ sậm, mang theo sát khí lạnh lẽo khiến ý thức của nàng dần dần rõ ràng, nàng ngẩng đầu nhìn người cầm thương đứng cách nàng khoảng hai ba thước. Điều đầu tiên lọt vào mắt chính là chiến giáp uy phong lẫm lẫm đỏ sậm giống như trường thương, mái tóc màu trắng dài theo gió tung bay hiện lên rõ ràng trong đôi mắt dần dần thu nhỏ của nàng.

(*) lợi nhận: lưỡi dao sắc bén.

“Nhan Mạc Qua!” Nàng nghe ra thanh âm khó có thể tin được của bản thân. Nam tử trước mắt kia mang khí phách của đế vương, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên thị huyết tàn khốc bị đè nén, đôi mắt màu đỏ rượu hẹp dài lại tìm không ra sự giảo hoạt linh động thuộc về nàng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ cùng Nhan Mạc Qua đồng thời đứng ở thế giới này.

“Thật không nghĩ tới, sức mạnh của ta thế nhưng bị một nữ nhân nhỏ yếu như vậy chi phối.” Tay không cầm thương của Nhan Mạc Qua sờ chiếc cằm trơn bóng, ánh mắt mang theo lãnh ý nhìn Phong Luyến Vãn từ trên xuống dưới, tiểu hổ nha chạm vào bờ môi cười lạnh, trong giọng nói không hề che dấu trào phúng cùng khinh thường: “Cấp 30 vẫn chưa đạt được, ngay cả tư cách sử dụng Ẩn Sát cũng không có.”

Không thể tin nhìn Nhan Mạc Qua trước mặt đang cầm thương chỉ vào nàng, Phong Luyến Vãn thế này mới nhớ đến tràng tỷ thí luyện đan kia, hiện tại nàng hẳn là bị vây giữa ảo giác. Xem ra ảo giác này cùng tâm ma đại trận có chút bất đồng. Tâm ma đại trận từ trong trí nhớ biết được thứ mà người ta sợ hãi nhất, còn ảo giác lại dựa vào chỗ sâu trong tâm linh.

Nghĩ đến đây, nàng dùng ánh mắt thập phần hoài nghi nhìn Nhan Mạc Qua. Chẳng lẽ người nàng sợ hãi nhất chính là Nhan Mạc Qua sao? Nói thật, nàng một chút cũng không cảm thấy Nhan Mạc Qua có chỗ nào đáng sợ, ở trong lòng nàng tựa hồ Hàn Ảnh Trọng so với Nhan Mạc Qua còn đáng sợ hơn. Chẳng lẽ ảo giác cũng sẽ xuất hiện BUG?

“Ngươi kia là ánh mắt gì?” Nhan Mạc Qua bị ánh mắt hoài nghi của nàng nhìn xem một trận khó chịu, trường thương thực chuẩn xác hướng về phía trước mấy ly thước, mũi thương bén nhọn đặt trên cổ mảnh khảnh của Phong Luyến Vãn, chỉ cần động một chút mạng nhỏ của nàng sẽ lập tức tiêu tùng. Tức giận nói: “Nếu muốn để bổn đại gia tâm phục khẩu phục giao ra sức mạnh cho ngươi sử dụng, trước hết xuất ra vũ khí cùng bổn đại gia đánh một trận!”

Phong Luyến Vãn buồn bực liếc mắt xem thường, gian nan nhịn xuống xúc động muốn lấy khối đậu hũ từ trong túi ra đập vào mặt hắn. Cùng ngươi đánh một trận, ngươi xác định không phải ngươi đơn phương ngược đãi? Hơn nữa mười người như nàng cũng đánh không lại Nhan đại thần vô địch thủ Thương Lam Đỉnh a! Nhưng mà, dường như chỉ có đả bại Nhan Mạc Qua mới có thể giải trừ ảo giác trở lại hiện thực, nhiệm vụ này không thể nói là không gian nan.

Phong Luyến Vãn khẽ cắn môi, dù sao ở trong ảo giác cũng không chết được, để nàng thử xem chính mình bây giờ cùng đại thần ngày xưa chênh lệch đẳng cấp như thế nào.

Đầu ngón tay mảnh khảnh mơ hồ có linh khí kim sắc nồng đậm trào ra, ở trước mắt nhanh chóng vẽ nên một đạo đường cong thẳng tắp, linh khí hóa thành tơ vàng ở giữa không trung tụ lại thành thực thể, một hoàng kim chiến thương uy phong lẫm lẫm bị nàng nắm chặt chẽ trong tay. Đứng thẳng lưng, trường thương khiêu khích chỉ vào Nhan Mạc Qua, tươi cười tự tin nở trên môi, cất cao giọng nói: “Thương này tên là Long Ngâm, ta Phong Luyến Vãn lấy chuôi Long Ngâm Thương này đến ứng chiến với Nhan Mạc Qua ngươi! ”

“Khí thế cũng không tệ lắm.” Nhan Mạc Qua thu hồi trường thương đặt trên cổ nàng, bày ra tư thế đối chiến, trong huyết mâu nồng đậm thị huyết cùng chiến ý bốc lên. Tay phải vung Khấp Huyết Long Ngâm Thương đâm về phía trước tiên phát chế nhân, kình lực bá đạo cuốn theo cuồng phong thế như du long.

“Vô nghĩa, khí thế của ta như thế nào ngươi rõ ràng nhất!” Trường thương trong tay Phong Luyến Vãn nhanh chóng xoay ngang trước người ngăn cản đầu thương lóe lên ánh sáng lãnh lệ đỏ sẫm, nhất thời đầu thương bén nhọn kia đâm thẳng vào cán thương, vũ khí cùng linh khí biến hóa kịch liệt va chạm, Phong Luyến Vãn hoảng sợ phát hiện hoàng kim chiến thương trong tay mình thế nhưng xuất hiện vết rạn, vết rạn cấp tốc lan ra, không đến thời gian một giây trường thương đã bị gãy đôi.

Vũ khí biến hóa xuất hiện tỳ vết nào, toàn bộ trường thương cũng hóa thành kim hệ linh khí bay vào trong cơ thể Phong Luyến Vãn. Còn không đợi nàng sợ hãi than thầm sức mạnh của Nhan Mạc Qua sao lại cường đại như thế, đầu thương đỏ sậm kia lại nhắm thẳng mà tới, mục tiêu là mắt trái của nàng. Con ngươi màu đỏ rượu kịch liệt thu nhỏ lại, này rõ ràng là muốn mạng của nàng a! Vội vàng lui về sau khom lưng hiểm hiểm tránh thoát một kích này, lại dùng linh khí biến hóa tạo ra một thanh trường thương, đầu gối Nhan Mạc Qua bất ngờ cấp tốc phóng đại ở trước mắt nàng, trên trán bị trúng đòn thật mạnh đau đến nỗi khiến mắt nàng nổ đom đóm.

“Dựa vào! Ngươi có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc hay không a!” Phong Luyến Vãn quỳ gối dưới đất ôm cái trán phiếm hồng oán hận nói, cái miệng đã lâu không mắng chửi người của nàng rốt cuộc bị Nhan Mạc Qua ép phải xuất khẩu thô bạo. Trong lòng hơi nghi hoặc, đây không phải là ảo giác sao, bên trong ảo giác sao có thể có cảm giác đau được?

Khấp Huyết Long Ngâm Thương lại chĩa vào cổ nàng, Nhan Mạc Qua thực không nể mặt lạnh giọng nói: “Không biết.”

“…” Phong Luyến Vãn không còn gì để nói, nhớ tới bộ dáng khóc sướt mướt khi bị cự tuyệt của Linh Tuyết, thế này mới phát giác Nhan đại thần không biết thương hương tiếc ngọc tựa hồ là do nàng “dạy” ra.

“Đứng lên, đánh tiếp với ta!”

“Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi phải không!” Chiến ý của Phong Luyến Vãn hiện tại bị Nhan Mạc Qua khích đi ra, một đại thần lại diễu võ dương oai trước mặt tiểu cô nương yếu ớt, còn có thiên lý hay không a!

Từ trên mặt đất nhảy lên cầm trong tay chiến thương cúi người đâm về phía trước, Nhan Mạc Qua lần này ngay cả thương cũng không dùng, trực tiếp dùng tay trái chuẩn xác bắt lấy cán thương bên dưới đầu thương hoàng kim, dựa vào kình lực cổ tay hung hăng kéo về sau, Phong Luyến Vãn trong lúc khẩn cấp buông tha cho Long Ngâm Thương, trường thương trong không khí bị đánh nát thành bột phấn, cuối cùng chỉ còn lại những chấm nhỏ như sao băng. Khóe miệng Phong Luyến Vãn điên cuồng run rẩy, nếu như nàng không kịp buông tay, hiện tại bay ở trên trời phỏng chừng chính là nàng.

Hiện tại nàng đúng là trạng thái nửa ngồi, quán tính khiến nàng vẫn lao về phía trước. Phong Luyến Vãn linh cơ vừa động biến hóa ra một thanh chủy thủ hướng bụng Nhan Mạc Qua đâm tới, vốn không mang nhiều hi vọng, nhưng lưỡi dao sắc nhọn kia thế nhưng thật sự đâm trúng Nhan Mạc Qua.

“Răng rắc” đây là thanh âm chủy thủ kia vỡ vụn. Phong Luyến Vãn trợn mắt há hốc mồm nhìn áo giáp của Nhan Mạc Qua không có chút hư hại nào, trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác vô lực, lực phòng ngự của Nhan đại thần cũng không thể khinh thường.

“Ngươi nghĩ Tru Thần Sáo Trang vô dụng thế sao?” Thanh âm trào phúng của Nhan Mạc Qua từ phía trên truyền đến, Phong Luyến Vãn thế này mới nhận ra khoảng cách hai người lại gần như thế. Không chút nào thương hương tiếc ngọc tung một cước, bả vai Phong Luyến Vãn trúng chiêu, cả người giống như một tảng đá bị Nhan Mạc Qua đá bay ra xa. Trong nháy mắt vừa rơi xuống đất đai cứng rắn bị nàng va đập thành một cái hố hình người sâu mười ly, cát đá bay loạn xạ tràn ngập, có thể thấy được Nhan Mạc Qua đã dùng bao nhiêu khí lực.

Phong Luyến Vãn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị lệch khỏi vị trí, xương cốt đều nhanh vỡ vụn, ôm ngực kịch liệt ho khan vài tiếng, trong miệng cảm thấy có chút tanh ngọt, nâng tay lên nhìn thì ra đã bị hộc máu. Từ lúc Trúc Cơ đến nay đây hình như là lần đầu tiên hộc máu, dĩ nhiên lại bị “chính mình” đánh ra nông nỗi này. Phong Luyến Vãn trong lòng vô hạn cảm khái, lực lượng của Nhan đại thần quả nhiên đáng sợ. Miễn cưỡng ngồi xuống, chỉ vào Nhan Mạc Qua trên người không có một chút dấu vết đánh nhau nói: “Nhan Mạc Qua ngươi cần phải học tập một chút phong độ đại thần, chí ít cũng nên đối xử khách khí với nữ hài tử!”

Nhan đại thần đi tới phía trước thực không phong độ dẫm một cước lên bụng Phong Luyến Vãn, đau đớn kịch liệt khiến nàng không thể không nằm ngửa trên mặt đất. Không để ý nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, khinh bỉ nói: “Còn nhớ rõ những lúc đánh quái gặp được quái vật giống cái không? Nếu bổn đại gia đối với chúng nó khách khí một chút, bổn đại gia nào có thể kiếm được điểm kinh nghiệm.”

Phong Luyến Vãn hiện tại cho dù không hộc máu cũng sẽ bị hắn chọc giận đến hộc máu, hắn hắn hắn hắn thế nhưng xem nàng giống như quái vật giống cái?!

“Nên kết thúc.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Nhan Mạc Qua hiện lên một chút tươi cười âm trầm lãnh huyết, Khấp Huyết Long Ngâm Thương trong tay hướng thẳng xuống vị trí trái tim của nàng.

“Uy, ngươi sẽ không làm thật đi!” Phong Luyến Vãn ứa ra mồ hôi lạnh, nhìn tư thế này của hắn tựa hồ là muốn giết nàng!

“Chẳng lẽ bổn đại gia còn làm giả sao?” Tươi cười dần dần mở rộng, huyết mâu lãnh khốc lóe ra thị sát, hai khỏa tiểu hổ nha đáng yêu trong mắt Phong Luyến Vãn quả thực chính là răng nanh của quỷ hút máu. Tay cầm thương cấp tốc đâm xuống, Phong Luyến Vãn phản xạ có điều kiện nhắm chặt hai mắt, trong đầu trống rỗng.

Nhưng mà, đau đớn xuyên tim như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, áp lực trên bụng biến mất, toàn thân nhẹ bổng giống như bị người khác ôm vào trong ngực. Tiếp theo chợt nghe thấy thanh âm dễ nghe như băng tơ vang sát bên cạnh: “Không được đả thương chủ nhân của ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.