Hàng mi như cánh hồ điệp khẽ rung rung che lại hồng mâu ẩn tàng một tia nguy hiểm, nàng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Mộc, nhảy xuống chạy đến chỗ thanh y lão giả, ánh mắt thiên chân vô tà nhìn khuôn mặt bị râu tóc hoa râm che dấu của thanh y lão giả, đột nhiên nhếch miệng cười: “Gia gia, rượu trên bàn của ngài ta có thể uống không?”
Vốn là khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, nay cười lên lại như thêu hoa trên gấm, khiến cho ánh dương chiếu sáng vạn trượng cũng phải ảm đạm thất sắc.
Mọi người tầm mắt vẫn đi theo thân ảnh kiều nhỏ của nàng, nụ cười này lại mang lực sát thương vô tiền khoáng hậu trong nháy mắt mê hoặc vô số sinh vật. Ánh mắt đục ngầu của thanh y lão giả cũng bị nụ cười kinh thiên động địa này hấp dẫn, càng bị thanh âm ngọt ngào gọi “gia gia” công phá tâm can, không tự chủ được gật gật đầu, cũng không nói ra lời cự tuyệt.
Phong Luyến Vãn bưng lên bầu rượu trên bàn hắn, giang bước chân nho nhỏ chạy đến bên người hắn níu lấy góc áo màu xanh, tươi cười không thay đổi tiếp tục nói: “Nhưng ta không thích uống lạnh , dùng lửa hâm nóng một chút, như thế nào?”
Thanh y lão giả bị nụ cười mê người kia ba hồn đã đánh mất bảy phách rốt cuộc khôi phục một chút ý thức, còn không chờ hắn kịp nói cái gì, một đoàn hỏa diễm sắc đỏ tươi tựa như hoa hồng nở rộ liền xuất hiện bên dưới bầu rượu kia, nhất thời nhiệt độ không khí oi bức lại cao thêm mấy độ.
“Đây là… Đan hỏa?!” Thanh y lão giả trừng lớn đôi mắt rậm rạp lông mi trắng, kinh hãi còn chưa tới đáy lòng, chỉ nghe tiểu nữ hài kia đột nhiên hoảng sợ “Nha!” một tiếng, hỏa diễm trong lòng bàn tay nàng lại không chịu khống chế bật ra ngoài, một chút tàn lửa dính vào trên chòm râu tuyết trắng của hắn. Thanh y lão giả biến sắc, vội vàng phất tay áo dùng linh khí tạo thành một đạo tật phong muốn thổi tắt những tàn lửa kia. Nhưng hỏa diễm của Phong Luyến Vãn là dễ dàng bị diệt như vậy sao? Gió càng lớn, lửa cháy càng mạnh, thanh y lão giả thoáng nhìn thấy một tia cười lạnh trong đáy mắt của tiểu nữ hài kia, sắc mặt rốt cuộc dần dần trắng bệch.
Vài giây sau, thanh y lão giả cứu giúp râu không có hiệu quả, bộ râu vài giây trước còn tuyết trắng phiêu dật trong biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của mọi người đã hóa thành tro bụi hướng tây phương mà đi…
“Phốc…”
“Ha ha…”
Mọi người rốt cuộc nhịn không được ôm bụng cười to, bộ râu trên mặt thanh y lão giả kia tính cả lông mi tóc đều bị cháy sạch một sợi lông cũng không thừa, khuôn mặt già nua đã lâu chưa từng thấy mặt trời rốt cuộc lại thấy được ánh sáng, nhìn qua buồn cười chẳng khác nào nhân viên trong đoàn xiếc thú. Phong Luyến Vãn cố nén cười giả vờ đáng thương, một bộ dáng “ta là kẻ tội ác tày trời”, nước mắt lưng tròng giống như rất sợ hãi: “Đối, thực xin lỗi, ta không ngờ lại biến thành như vậy!”
Thanh y lão giả ngốc sửng sốt hồi lâu mới ý thức được đã xảy ra loại chuyện tình khủng bố nào, cả người run run giống như bị điện giật, hắn đây là đang tức giận a!
“Ngươi tiểu yêu nữ này!” Hắn nâng tay muốn đánh, Phong Luyến Vãn sao có thể ngoan ngoãn đứng ở nơi đó mặc hắn xẻ thịt? Xảo diệu xoay người một cái tránh khỏi đạo chưởng phong kia, đồng thời bầu rượu rời khỏi tay, rơi xuống trên đầu tóc nám đen của thanh y lão giả, dòng rượu mát mẻ ào ào tưới ướt người hắn, bộ dáng vốn đã buồn cười bị phụ họa điểm này càng buồn cười thêm.
Tạo hình mới mẻ này khiến mọi người ở đây cười đến ngã trái ngã phải, Lục Nhâm Giáp cùng mỹ nhân xinh đẹp phía sau giống như xem kịch vỗ tay cao giọng trầm trồ khen ngợi, vài vị chân nhân ngoại trừ Từ Trữ đều cười đến gục mặt xuống bàn, nước mắt không nhịn được trào ra, ngay cả Tông Chủ cũng có khuynh hướng phun rượu. Lão già kia vô luận làm chuyện gì cũng rất khắt khe, rất nhiều người đã có thành kiến với hắn, hiện tại bị tiểu nữ hài đáng yêu này chỉnh cho người không ra người quỷ không giống quỷ, bọn họ tự nhiên là trong lòng vui sướng.
Phong Luyến Vãn trong lòng phi thường đắc ý, Mộc rốt cuộc nhịn không được đứng dậy đem Phong Luyến Vãn “sắc mặt trắng bệch, lạnh run” ôm vào trong lòng, đồng thời thi lễ đối với thanh y lão giả kia cung kính nói: “Phong nhi không tốt, là lỗi của ta, thỉnh trưởng lão tha thứ.”
P/s: Trời đất chứng giám, tác giả mới ra một phiên ngoại ngắn củn nhưng khiến ta mừng hết cỡ, thành thật cám ơn Nộ sư tỷ, dù ra sao thì nàng vẫn là người tốt, vẫn biết dừng cương trước bờ vực, biết Hàn ca không yêu mình, không nỡ ép uổng huynh ấy nên đến phút cuối đã chủ động từ hôn, may quá may quá.