Phong Luyến Vãn nhìn chằm chằm mặt bàn bạch ngọc chứa đầy điểm tâm trước mắt, con ngươi màu đỏ rượu xinh đẹp nhộn nhạo tò mò, tay nhỏ bé che miệng lại đề phòng nước miếng chảy xuống. Sau khi rơi vào thế giới này tựa hồ không có ăn qua cái thứ gì tốt nga, tuy nói sau khi tu luyện sẽ không cảm thấy đói bụng, nhưng mà…những thứ đó nhìn qua thật đáng yêu lại không biết tên gì hẳn là ăn rất ngon. Tuy rằng rất muốn nếm thử hương vị ra sao, nhưng sư phụ vẫn chưa động đũa, nàng nếu lấy có phải thất lễ quá hay không?
Phong Luyến Vãn đang chăm chú nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn hiển nhiên không có chú ý tới, tuyệt đại đa số tầm mắt đã định trụ trên người nàng không cách nào rời đi. Chân nhân hoặc trưởng lão đang tự rót rượu cho mình, rượu đã tràn quá miệng ly mà không hề phát hiện, vẫn như cũ duy trì tư thế rót rượu, ánh mắt lóe ra lục quang nhìn chằm chằm khuôn mặt thiên chân kia, bất tri bất giác yết hầu đã khát khô khó nhịn, quả thực giống như đánh mất linh hồn nhỏ bé. Ở trong mắt người khác Phong Luyến Vãn tựa hồ càng giống một mâm điểm tâm hơn.
Hảo hâm mộ Mộc trưởng lão a, bọn họ cũng muốn đem tiểu hài tử đáng yêu như vậy ôm vào trong ngực a!
Mộc cho dù không muốn chú ý tới người bên ngoài cũng không thể không chú ý tới tầm mắt của bầy sói này, đôi mi xinh đẹp hơi nhăn lại, mỉm cười không dấu vết đem nàng ôm chặt thêm, ngón tay tao nhã cầm lấy một khối điểm tâm mê người trên bàn dài bạch ngọc mà nàng đã nhìn chăm chú hồi lâu, trong ánh mắt lòe lòe tỏa sáng của Phong Luyến Vãn đưa đến bên môi nàng. Phong Luyến Vãn hồng mâu mỹ lệ cảm động đến độ sắp trào ra nước mắt, sư phụ người thật sự là quá tốt!
Môi đỏ mọng khẽ mở, đem khối điểm tâm kia cắn vào trong miệng, tinh tế nhấm nháp tư vị rồi mới nuốt xuống. Mộc đang muốn lấy khổi thứ hai, Phong Luyến Vãn lại thừa dịp hắn không chú ý bắt lấy cổ tay hắn, hồng mâu linh động tràn ngập ý cười xấu xa cùng giảo hoạt. Ngẩng đầu, đùa dai dùng cái lưỡi đinh hương mềm mại nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay như ngọc của hắn, đem toàn bộ vụn điểm tâm dính trên ngón tay hắn liếm hết mới bằng lòng bỏ qua.
Đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác trơn trượt ấm áp khiến trong lòng hắn rung động, Mộc trong ánh mắt phẫn hận không thể thay thế hắn của mọi người mà dở khóc dở cười búng nhẹ lên trán nàng. Phong Luyến Vãn đắc ý cười cười, tiếp theo lại thực vô tội trạc trạc ngón tay, làm bộ như rụt rè nói: “Người ta không phải cố ý ~” là cố tình, cố tình thôi, hì hì ~
Hai người lại bắt đầu trình diễn màn thầy trò tình thâm diệt sát thế nhân, tốt đẹp đến mức khiến cho người ta nhịn không được muốn phá hư.
“Hừ, chỉ là bình hoa mà thôi, đến lúc đó thua tỷ thí ta xem ngươi có còn thoải mái như bây giờ hay không.” Thanh âm già nua mang theo mãnh liệt bất mãn từ phụ cận truyền đến, trong nháy mắt vừa xuất khẩu đã bao phủ lên tiếng ồn ã náo nhiệt, phàm nhân cùng tu sĩ tu vi thấp không thể nghe thấy, nhưng Phong Luyến Vãn đã tấn nhập Trúc Cơ tầng bốn nên có thể nghe được hết sức rõ ràng. Nàng nhớ rõ thanh âm này, thanh âm già cả này từng giằng co với Mộc.
Nàng đã nói, khiến sư phụ tức giận, những người ở hôm đó, đều không thể tha thứ.
Trước hết bắt ngươi khai đao!
P/s: Được rồi, dưới sự đàn áp tàn bạo của các mem ta không thể nào lười biếng được, tối lắm rồi mà ta còn phải lọ mọ edit cho xong để up lên, may mà chương này không dài lắm. Nợ có mấy chương thôi mà làm như nợ mấy chục tỷ ấy, quyết vùng lên khởi nghĩa đòi cho bằng được, không chịu tha cho ta một con đường sống nào cả.