[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 70 : Bằng hữu?




Bằng hữu?

Đáp án này khiến Hàn Ảnh Trọng cùng Túc Không Ly đồng thời lâm vào trầm mặc. Thật lâu sau, tựa hồ là tiếng thở than nhẹ từ hướng Hàn Ảnh Trọng truyền đến, ngay sau đó chỉ thấy một trận kình phong ngự kiếm, thân ảnh của hắn đã không còn ở chỗ này. Ánh mắt Phong Luyến Vãn phức tạp nhìn bầu trời phương xa, vốn muốn nhờ cậy Hàn Ảnh Trọng đừng đem chuyện Túc Không Ly nói cho Từ Trữ chân nhân, nhưng đến bên miệng lại không thể nói nên lời, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy rất được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Cũng không biết hắn có nói ra hay không.

“Đừng nhìn, hắn đã đi xa.” Thanh âm nhạo báng của Túc Không Ly khiến Phong Luyến Vãn thiệt tình muốn châm lửa hỏa thiêu hắn.

Trên thực tế nàng đã làm như vậy, Nghiệp Hỏa đỏ sậm trong mắt tựa như ánh nến chớp lên một cái, tóc mai bên tai phải Túc Không Ly đột nhiên bốc cháy. Sau đó nàng bất đắc dĩ quay người lại liền thấy hỗn tiểu tử này vừa kêu nóng vừa chạy loạn quanh phòng nhỏ của nàng. Vì phòng ngừa căn phòng nho nhỏ của mình bị thiêu rụi, nàng chỉ có thể than thở thu hồi lại ngọn lửa kia.

“Nhìn ngươi khoái hoạt như vậy, thương thế đã bình phục rồi?” Phong Luyến Vãn hai tay chống nạnh, động tác vốn thực khí phách lại được thân thể nho nhỏ như vậy thể hiện, cực kỳ giống một tiểu bá vương đáng yêu. Rõ ràng những lời này là câu hỏi, nhưng nàng lại tử chủ trương thay hắn trả lời một câu khẳng định, tiếp theo không chút khách khí hất cằm ra lệnh: “Chuyện ta giao cho ngươi nội trong hôm nay nhất định phải hoàn thành, xem một chút có cần chuẩn bị gì hay không, sau đó đi nhanh đi.”

Túc Không Ly lần này lại không ra sức khước từ, cầm quyển trục cười hì hì trát trát nhãn tình với Phong Luyến Vãn, hắn nói chờ trời tối sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng kinh ngạc tiểu tử này khi nào thì nghe lời như vậy, bất quá Phong Luyến Vãn cũng không nghĩ nhiều. Nàng không sợ Túc Không Ly nửa đường đổi ý, trên quyển trục kia có linh khí của nàng, tác dụng tương tự với Truy Tung Khí, tùy thời định vị. Huống chi thực sự nghĩ nàng tốt như vậy giúp hắn chữa thương sao? Là dược có ba phần độc, nàng dĩ nhiên lưu lại một chút đề phòng, nếu tiểu tử này dám làm ra chuyện bất lợi đối với nàng, cũng đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.

Chuyện của quan tài mặt và quyển trục kia đều đã làm xong, còn hai ngày nữa nàng tính ở Dược Các cùng Mộc thương lượng một chút chuyện tỷ thí luyện đan, thuận tiện hỏi xem hắn có biện pháp biến nàng trở lại như cũ hay không, nếu không thể đành dùng bộ dạng này đi tỷ thí. Nhắc đến khỏa Ẩn Tức Đan quỷ dị kia, Phong Luyến Vãn ánh mắt âm trầm liếc Túc Không Ly, nàng hoàn toàn khẳng định đan dược có vấn đề là do tiểu tử này gây ra, bất quá nàng cũng không có thời gian rãnh rỗi đi trừng phạt cái tên đáng ghét này.

Nhẫn nhịn cảm giác bị đa số tầm mắt nóng rực như lửa xem xét, Phong Luyến Vãn đi đến Dược Các, đồng thời cũng nhận được ánh mắt tựa như nhìn nữ nhi mình của sư phụ nàng.

“Không có đan phương của loại đan dược này, ta cũng không dám cam đoan có thể giúp con khôi phục.” Mộc nói như vậy, đồng thời cười đến so với ánh mặt trời còn ấm áp hơn, nhưng Phong Luyến Vãn lại cười không nổi. Sư phụ a, ngài xác định không phải vì thích bộ dáng tiểu loli của ta hơn nên mới không chịu giúp ta biến trở về như cũ sao?

Được rồi, tái ông thất mã yên tri phi phúc (*). Lớn cũng được, nhỏ cũng được, bộ dáng hiện tại này của nàng trừ phi là người rất quen thuộc với nàng, còn lại những người khác phỏng chừng không thể nhận ra nàng là Phong Luyến Vãn. Nàng có phải không cần bại lộ thân phận hay không?

(*) theo nghĩa bóng là họa phúc ở đời khó mà lường trước được.

Phiên ngoại 1

Chỉ thấy Nhan Mạc Qua lộ ra một nụ cười đủ để khuynh đảo chúng sinh, một bên hưởng thụ vẻ mặt có chút ngốc lăng của Hàn Ảnh Trọng, một bên dồn hắn lui về phía sau khiến hắn tựa vào trên cây. Nhẹ nhàng nâng lên cằm hắn, đem hô hấp ấm áp phun ở bên tai ửng đỏ của hắn, ngả ngớn nói: “Lớn lên rất suất, không bằng làm nam sủng của ta đi.”

Lời nói êm ái lại tựa như một đạo sấm sét đâm vào thân thể Hàn Ảnh Trọng, trong nháy mắt ngốc sững sờ tại chỗ, không biết làm sao.

Bóng đêm yên tĩnh, ban đêm tốt đẹp, một hồng y nam tử hoàn mỹ đến mức tận cùng đem một nam tử áo xám khác trong trẻo nhưng lạnh lùng như bạch ngọc đặt ở dưới thân, tạo thành một hình ảnh xinh đẹp diễm tình mà ngay cả thần tiên cũng phải đỏ mặt.

Chưa trải thế sự như Hàn Ảnh Trọng khi nào thì chịu qua loại tình huống khiến cho người ta mặt đỏ tim đập này, hơn nữa người dụ dỗ hắn lại là một “nam nhân”! Sắc mặt tái nhợt rốt cuộc lần đầu tiên che kín đỏ ửng, đỏ ửng một đường thẳng xuống phía dưới lan tràn đến cổ, ánh mắt cũng có chút mê ly không rõ.

Nhan Mạc Qua loại nhân tài của thế kỷ 21 này cơ hồ cái gì cũng biết tự nhiên là da mặt có thể so với tường đồng vách sắt, buồn cười thưởng thức vị tôn ngọc phật này thật vất vả mới vạch trần được mặt nạ lạnh như băng lộ ra biểu tình thực đáng yêu, trong lòng tà ác ngẫm nghĩ có nên hay không biến thành Phong Luyến Vãn thực thi lại trò cũ, xem hắn rốt cuộc là đối “nam nhân” động tâm hay đối với nữ nhân động tâm. Bất quá…Phong Luyến Vãn cấp bậc rất thấp phỏng chừng trấn áp không được hắn, chờ luyện thêm mấy chục cấp xong lại đi hảo hảo đi thí nghiệm một phen, hắc hắc hắc hắc…

Tư thế này bảo trì thật lâu, thẳng đến khi đôi mắt màu xám của Hàn Ảnh Trọng rốt cuộc khôi phục rõ ràng, thản nhiên nói: “Ảnh Trọng cũng không đoạn tụ chi phích, thứ nan tòng mệnh.”

Tuy là nói như vậy , nhưng thân thể vẫn như cũ ẩn ẩn run run lại bại lộ hắn trong lòng bối rối. Nhan Mạc Qua như trước nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh, trong lòng lại sớm cười lăn lộn. Ha ha ha ha ngươi cái quan tài mặt cũng có ngày hôm nay, thật muốn dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc vừa rồi sau đó in thành một trăm tấm bí mật bảo tồn thật tốt!

P/s: Haiz, phiên ngoại ngắn ngủi cuối cùng trước khi chia tay Hàn huynh, lần này phải tạm biệt huynh ấy khá lâu đấy, chương 93 huynh ấy mới ra sân lại, hic hic…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.