[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 66 : Bị vây xem.




“Là Hàn sư huynh! Hàn sư huynh đi ra!”

“Hàn sư huynh chúng ta chờ ngươi chờ hảo khổ a!”

“Hàn sư huynh thương thế của ngươi thế nào ?”

Chúng nữ đệ tử điên cuồng thét chói tai khiến bọn họ nhất thời chấn động, vội vàng quay đầu nhìn phía Tàng Tú. Hàn Ảnh Trọng hàn khí bức người nhìn thẳng về phía trước đi tới, kiện y bào màu xám kia cũng không có đổi, độc huyết màu tím vẫn còn đọng lại trên vai, nhìn thấy ghê người, khiến kẻ khác nhận không rõ hắn đến tột cùng bị trọng thương như thế nào. Bọn họ rõ ràng nghe được thanh âm đau lòng hút không khí của vô số người bao gồm cả chính bọn họ. Hàn sư huynh không phải trúng độc sao, làm sao có thể đi ra?

Đương nhiên còn có chuyện càng khiến bọn họ mở to hai mắt nhìn, ở trong gió lắc lư không ngừng, hoài nghi có phải nhìn thấy ảo giác hay không. Kia chính là Hàn sư huynh từ trước đến giờ luôn không cùng người khác thân cận hơi thở lạnh thấu xương tựa như hàn băng tháng chạp a, lúc này lại đang ôm một đứa nhỏ, chuẩn xác mà nói là đang ôm một nữ hài tử, càng chuẩn xác mà nói là đang dùng một loại tư thế kỳ quái ôm một nữ hài tử. Mà nữ hài tử kia đang thực khó chịu giãy dụa, hoặc là đánh lên vai của hắn hoặc là kéo tóc hắn, bộ dáng xấu hổ và giận dữ muốn chết kia giống như sắp nhịn không được hung hăng cắn hắn một ngụm. Nhìn kỹ, nữ hài tử đó không phải là tiểu muội muội siêu cấp đáng yêu khiến người nhịn không được muốn khi dễ đã gặp đêm qua sao?

Phương thức xuất trướng kỳ dị này khiến đám người ồn ào huyên náo nhất thời lặng ngắt như tờ. Đệ tử trông coi giống như người gỗ cứng ngắc quay đầu nhìn chúng nữ đệ tử, quả nhiên, một đám đều tựa như bị sét đánh, thậm chí sắp biến thành người đá tinh xảo, còn có khuynh hướng dần dần vụn vỡ.

Lúc này tiếng nói dễ nghe như chuông bạc của nữ hài tử kia vang lên: “Chết tiệt! Người tuyết! Khối băng nhi! Quan tài mặt! Buông a!”

Chết tiệt…

Người tuyết…

Khối băng nhi…

Quan… Quan tài mặt…

Nghe được từng chữ từng chữ khiến cho người ta kinh hãi, đám người đang thạch hóa càng thạch hóa nhanh hơn, vẫn duy trì động tác cừng ngắc khôi hài tựa như thời gian đình chỉ. Thật không hồ là một đứa trẻ a, từ ngữ mắng chửi người đều thành thực như vậy… Qua không lâu, phần đông tảng đá mới dần dần xuất hiện dấu vết nứt vỡ trên diện rộng, ngay sau đó đột nhiên giống như núi lửa phun trào kịch liệt run run.

“Trời ạ, tiểu muội muội này sao có thể nói Hàn sư huynh như vậy!”

“Hàn sư huynh cũng quá không thương hương tiếc ngọc, sao lại có thể đối đãi với tiểu muội muội đáng yêu kia như vậy… ”

“A a a hai người kia ta đều thích, rốt cuộc phải giúp ai a!”

“Đứa nhỏ này rốt cuộc là ai?”

“Không đúng a đứa nhỏ này làm sao đi vào!”

Cuối cùng một câu quyết đoán này đã kéo lý trí của mọi người trở lại. Đúng vậy, Tàng Tú nơi này trông coi thực nghiêm ngặt, đứa nhỏ đi vào từ lúc nào?

Phong Luyến Vãn đương nhiên sẽ không chú ý tới tiếng nhao nhao ồn ào cùng sự nghi hoặc của đám người này. Nàng thiệt muốn đào cái hố đem chôn chính mình. Quan tài mặt chết tiệt, đưa nàng trở về thì nên lén lút đưa nàng trở về, còn tại trước mặt nhiều người như vậy “ngang nhiên” đi qua, không sợ Lục Nhâm Giáp phát hiện thương thế của hắn đã bình phục lại tìm tới giết một lần nữa sao!

Sau khi “ngang nhiên” đi qua, lúc Hàn Ảnh Trọng hai chân toàn bộ bước ra khỏi Tàng Tú, rút ra kim chuôi bảo kiếm ném lên không trung, vang lên từng trận thanh âm xé gió, một trận gió lạnh cuốn qua, thân ảnh hai người đã xuất hiện giữa không trung xa xôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.