[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 65 : Về nhà.




Tuy rằng không thể nói là thiên diêu địa chấn nhật nguyệt thất sắc, nhưng cũng sẽ có sinh mệnh vô tội bị cuốn vào. Tỷ như cỏ nhỏ a cây cối a con kiến a, quan trọng nhất là vận khí không tốt còn có thể liên lụy đến Phong Luyến Vãn a… Nghĩ đến đôi sư huynh đệ này khi gặp mặt sẽ dẫn đến chuyện tình không thể cứu vãn, Phong Luyến Vãn thực không bình tĩnh vừa xấu hổ mỉm cười vừa lui về phía sau, đầu óc lại giống như bị rỉ sắt không nghĩ ra biện pháp gì ứng phó với tình huống khẩn cấp này. Ánh mắt kích động đảo loạn, cuối cùng dừng lại trên bàn tay hắn đang vươn ra.

Phong Luyến Vãn khó hiểu nhìn cánh tay này, cánh tay thon dài mà trắng nõn, giống như hàn băng mỹ ngọc trong suốt nhu thuận. Hắn đây là có ý tứ gì, muốn nàng đưa tay qua sao? Giống như nhân vật nổi tiếng trong dạ tiệc mời bạn nhảy. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Phong Luyến Vãn có chút hồng, lại bị nàng che dấu rất tốt. Không biết vì sao, bối rối trong lòng đã tiêu tán sạch trơn, cước bộ lui về sau cũng dần dần đỉnh chỉ. Nên làm sao bây giờ, đưa tay qua hay xem như không nhìn thấy? Trong lòng giống như có vô số con kiến lộn xộn bò qua bò lại. Nàng khi nào thì trở nên không quả quyết như vậy?

Ngẩng đầu nhìn Hàn Ảnh Trọng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, khiến Phong Luyến Vãn ngoài ý muốn là, trong nháy mắt nàng vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải tầm mắt mang theo một chút băng tuyết của hắn, hắn vẫn luôn từ trên cao nhìn xuống chú ý vẻ mặt của nàng, tựa hồ nàng do dự khiến hắn có chút không kiên nhẫn. Phong Luyến Vãn khóe miệng hơi nhếch, nàng dường như đã biết vì sao nàng “không dám” cự tuyệt, vị đứng trước mặt này khí tràng quá mạnh mẽ.

Dù sao cũng sẽ không bị hắn lừa bán…

Hơi chần chờ một chút, thật cẩn thận đem tay phải đưa qua. Đầu ngón tay trong nháy mắt vừa mới chạm vào lòng bàn tay hắn, toàn bộ bàn tay đột nhiên căng thẳng, lập tức bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay. Trên tay truyền đến lực đạo cùng cảm giác lạnh như băng hoàn toàn không giống nhiệt độ cơ thể con người khiến Phong Luyến Vãn có chút sửng sốt, không đợi nàng có phản ứng gì, cánh tay phải đột nhiên bị kéo về phía trước, thân thể nho nhỏ cũng ngã theo, hơi thở băng lãnh dần dần tiếp cận, một bàn tay vòng qua dưới cánh tay nàng đem nàng nâng lên, tiếp theo lực đạo trên tay phải biến mất, thắt lưng mảnh khảnh đã bị ôm…Không, phải nói là bị siết. Nàng hét một tiếng kinh hãi, hai chân rời đi mặt đất, thế nhưng bị Hàn Ảnh Trọng dựng thẳng ôm lấy.

Sau đó, Phong Luyến Vãn liền sợ ngây người.

Uy, ôm đứa nhỏ cũng không phải ôm như vậy a! Nàng đánh cược năm quan tiền quan tài mặt tuyệt đối chưa từng ôm tiểu hài tử!

Uy này không phải trọng điểm!

“Ngươi làm cái gì, để ta xuống! Không cần ngươi đưa ta trở về!” Phong Luyến Vãn lung tung đẩy bờ vai của hắn, trên mặt đỏ bừng rốt cuộc che dấu không được. Đường đường là đệ nhất đại thần lại bị trở thành tiểu hài tử ôm, nếu nói cho những người chơi “Thương Lam Đỉnh” nghe phỏng chừng sẽ bị bọn họ cười đến chết. Đương nhiên nàng giãy dụa không có tác dụng gì, Hàn Ảnh Trọng đã nói là làm mặt không đổi sắc đi về hướng lối ra Tàng Tú, phỏng chừng chuyện đưa nàng trở về không cho cơ hội thương lượng.

Đệ tử trông coi Tàng Tú mấy ngày nay rất nhanh mệt mỏi, mỗi người đều mang theo một đôi mắt thâm quầng, nhìn qua tựa như cương thi chỉ có da bọc xương, trong lòng kêu một tiếng buồn bực a. Đương nhiên khiến bọn họ đau đầu nhất không phải là loại tra tấn không ngủ không nghỉ, mà là những nữ đệ tử như hổ rình mồi trước mặt này.

Các nàng cả ngày hô muốn xông vào, vậy thì ngươi cứ xông vào đi, chỉ bằng vài người bọn họ có thể chống đỡ được nhiều tu sĩ tựa như thủy triều công kích như vậy sao? Chỉ biết phô trương thanh thế. Hai ngày hai đêm rồi, suốt hai ngày hai đêm rồi, các ngươi không thấy phiền thì chúng ta cũng thấy mệt a! Nộ sư tỷ dường như đã sớm đoán được các nàng không dám xông vào, không biết khi nào thì đã trở về uống trà.

Huyết lệ a, khúc ca đó nên ca như thế nào, gió kia thổi ~ tuyết kia rơi ~ di, vì sao không khí đột nhiên trở nên lạnh như thế a?

P/s: Ta biết vì sao tác giả cho Vãn tỷ biến nhỏ lại rồi, thứ nhất là để dễ dàng ăn sạch đậu hủ của Hàn huynh, thứ hai là vì để huynh ấy có cơ hội tập bế trẻ con để sau này khi hai người có baby thì khỏi phải lóng ngóng. Có ai nghĩ như ta không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.