[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 63 : Hôn.




“Buông tay…” Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơ thể nàng đã bắt đầu xuất hiện dị tượng, hàm răng thẳng đều gắt gao cắn, ngay cả môi đều biến thành màu trắng bệch, rốt cuộc nhịn không được lộ ra thần sắc thống khổ cùng dày vò, linh khí trong cơ thể tác động đến không gian xung quanh khiến nó trở nên vặn vẹo, nàng tựa hồ có thể nghe được thanh âm mạch máu vỡ tung rất nhỏ.

Hàn Ảnh Trọng cũng phát hiện những biến hóa này, không khỏi sắc mặt khẽ biến, linh khí trong cơ thể nàng lại loạn đến mức này. Tay kia vươn lên nâng thắt lưng nàng, nhẹ nhàng dùng một chút lực liền đem thân hình nho nhỏ của nàng ôm vào trong ngực, ngón tay nhanh chóng mà cẩn thận đem linh khí màu băng lam đưa vào mi tâm nàng. Phong Luyến Vãn cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng niệm khởi Hỗn Độn Quyết ổn đinh lại linh khí tán loạn, nhưng khi linh khí vừa mới bạo động nàng không có nắm bắt thời gian chế ngự, vì thế khiến cho linh khí hỗn loạn quả thực không thể vãn hồi.

Đáng chết, lần này ngoạn lớn!

Phong Luyến Vãn gian nan mở mắt, thoáng nhìn Hàn Ảnh Trọng vẻ mặt lo lắng đang đem băng hệ linh khí cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể nàng. Nàng tựa hồ là thống khổ đến cực điểm, trong mắt nổi lên một chút lệ, lại trong nháy mắt giống như sương mù vô thanh vô tức bốc lên trượt xuống hai má. Ý thức bị đau đớn kịch liệt tiêu diệt sạch sẽ, nàng tựa hồ có thể thấy linh hồn của mình đang đứng ở nơi nước sôi lửa bỏng.

Một nụ hôn mềm mại mà lạnh như băng đặt lên môi nàng.

Đồng tử của nàng rút nhỏ lại, mà lúc này nàng chỉ có thể nhìn thấy sợi tóc màu mặc lam phất nhẹ qua hàng mi.

Ngay sau đó, nàng rơi vào hắc ám vô tận.

Linh khí bàng bạc màu băng lam thông qua hai môi tiếp xúc độ nhập vào thân thể nàng, nhanh chóng trải qua cổ họng tới phổi, thông qua máu tuần hoàn vận chuyển đưa đến toàn thân. Mặc dù hai người đều là tu vi Trúc Cơ tầng ba, nhưng Hàn Ảnh Trọng băng hệ linh khí lại tinh thuần hơn, lục hệ linh khí chạm phải băng hệ linh khí trong nháy mắt bị hàn khí đóng băng bao phủ, quy củ trở về tại chỗ. Mà băng hệ linh khí trong cơ thể Phong Luyến Vãn quả thực không dễ ứng phó, hai cỗ linh khí cùng hệ va chạm triệt tiêu lẫn nhau, lại có khuynh hướng dung hợp cùng một chỗ. Đúng lúc này, tâm pháp Hỗn Độn Quyết của Phong Luyến Vãn lại tự động vận chuyển, tuần hoàn theo ý thức trước khi chủ nhân hôn mê trợ lực linh khí một phen giúp Hàn Ảnh Trọng.

Linh khí bạo động dần hồi phục, toàn bộ quá trình không thể nói là không sợ hãi.

Mồ hôi lạnh trên trán Hàn Ảnh Trọng theo hai má hoàn mỹ chảy xuống, tích lạc trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Phong Luyến Vãn, giấc ngủ vốn không an ổn tựa hồ vì bị quấy rầy mà càng thêm trăn trở, lông mi thật dài theo quy luật hô hấp mà có chút rung động, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn mập mạp hiện lên màu hồng phấn tự nhiên, trong lúc ngủ cũng rất hoạt bát hiếu động muốn xoay người hoặc hơi động đầu. Nhưng nàng vừa động nhẹ, môi anh đào mềm mại ma sát đôi môi nhợt nhạt của hắn, một cảm giác tê dại tựa như điện giật nhất thời truyền khắp toàn thân hắn.

Hắn cả kinh, nhanh chóng ngồi thẳng lên đem hai người tách ra, giống như đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì sợ bị người khác phát hiện vội quay đầu đi, ngón tay không chịu khống chế xoa lên môi mình. Hàn băng giống như vô số tấm gương, khiến đáy mắt hắn nhìn rõ thấy bộ dáng lúc này của mình. Tuy rằng cực lực biểu hiện ra dáng vẻ vô sự bình tĩnh lạnh lùng, nhưng hai gò má như ngọc lại nhuốm một tầng phấn hồng sắc xinh đẹp, thân thể run nhè nhẹ cũng khiến hắn bại lộ tâm tình khẩn trương hiện giờ. Bối rối, không biết làm sao, hơi thở hàn băng lãnh khốc cự nhân ngàn dặm thường ngày cũng hung hăng vỡ vụn. Lúc này hắn phảng phất như có thể tùy ý thân cận, dáng vẻ mê người như vậy, nhưng lại không có ai thưởng thức cảnh đẹp này.

Trên cánh tay truyền đến sức nặng như bế con thỏ nhỏ, hắn mân mím môi nhắc nhở an ủi chính mình: bộ dáng hiện tại của nàng chỉ là tiểu hài tử năm tuổi a… Lúc ấy bằng vào linh khí truyền qua đầu ngón tay hoàn toàn không trấn áp được linh khí tác loạn, lực lượng cực kỳ bé nhỏ suýt nữa bị cắn nuốt. Trong lòng lo lắng khiến đầu óc trống rỗng, chờ lúc hắn phục hồi tinh thần thì đã sớm hôn lên môi nàng, bắt đầu độ khí.

P/s: bất đắc dĩ a bất đắc dĩ, mà bất đắc dĩ nhất là Vãn tỷ lại không nhớ chuyện này. Nếu không, ta thật muốn biết tỷ ấy sẽ phản ứng thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.