[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 57 : Tiểu Vãn bị thu nhỏ (2).




Vì sao bị thu nhỏ lại? Rõ ràng nàng ăn là Ẩn Tức Đan a, đan phương tuyệt đối không thành vấn đề, cho dù đan hỏa xảy ra vấn đề thì đan dược cũng tuyệt đối không có vấn đề, chẳng lẽ là dược liệu? Nhưng dược liệu đều do nàng tự mình ngắt lấy hẳn sẽ không có vấn đề gì…Không đợi nàng nghĩ ra nguyên cớ thuận tiện đem ông trời hỏi thăm ba ngàn sáu trăm lần, các thiếu nữ có ham thích cực kỳ đối với những sự vật đáng yêu đã không tính buông tha nàng.

“Tiểu muội muội nhĩ hảo a ~” “Nói cho tỷ tỷ biết ngươi tên là gì.” “Ta có thể hôn ngươi không?”

Có lẽ Phong Luyến Vãn còn không biết nàng hiện tại có bao nhiêu đáng yêu, thân cao nhiều nhất sẽ không vượt quá một thước hai, mái tóc màu cam mềm mượt buộc hai bên, bốn chiếc chuông nhỏ cài trên tóc theo động tác của nàng mà đinh linh rung động. Hai má trẻ con phì nộn trắng nõn nhiễm một chút đỏ ửng, thực dễ dàng khiến người ta sinh ra xúc động muốn hung hăng giày xéo một phen. Ánh mắt thiên chân vô tà tựa như một hồ rượu nho thuần hương say lòng người, nhẹ nhàng chớp mắt sẽ xuất hiện sóng nước nhộn nhạo gợn lên. Thân thể kiều nhỏ nhẹ bổng không có sức nặng, khiến người ta muốn ôm vào trong ngực dốc hết tâm can mà yêu thương. Toàn thân tựa như tiểu động vật chọc người yêu thích, càng miễn bàn đến sau khi tu luyện Hỗn Độn Quyết sở hữu lực hấp dẫn vạn vật.

Bộ dáng phấn điêu ngọc trác này tuyệt đối sẽ khiến cho người nào đó có ham mê đặc thù rục rịch!

Đám người đông nghìn nghịt ngăn chặn ánh trăng ôn hòa sáng tỏ, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh giống như đại sói xám nhìn thấy con thỏ nhỏ, cảm giác bị bầy sói vây quanh càng miễn bàn khủng bố biết bao nhiêu. Phong Luyến Vãn cả người đổ mồ hôi lạnh, khóe mắt chảy xuống ba vạch hắc tuyến đối với bầy sói xấu hổ cười cười, lui về phía sau mấy bước. Mặc dù ta biết dáng vẻ khi còn bé của ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nhưng mà, sư tỷ a các ngươi không phải đến xem quan tài mặt sao? Vây quanh ta làm cái gì?

Nơi đây không nên ở lâu, chạy a! Phong Luyến Vãn xoay người bỏ chạy sang chỗ khác, tuy rằng hai chân ngắn ngủn không thể sải ra bước lớn, nhưng tu vi của nàng vẫn còn tồn tại, chạy nhanh như chớp đem bầy sói bỏ xa lại phía sau. Bất quá, đám sư tỷ kia tựa hồ cũng không phải ngồi không…

“Đừng chạy a tiểu muội muội!” “Ít nhất nói cho tỷ tỷ biết tên của ngươi a! Về sau chúng ta đi tìm ngươi a!”

Một đám lại một đám người đã không còn quan tâm liệu có phát sinh sự kiện giẫm đạp lên nhau hay không, giống như người hâm mộ thấy đại minh tinh xuất ra tốc độ nhanh nhất. Cục diện nhất thời trở thành một mớ hỗn loạn, vừa không trật tự lại càng không thể vãn hồi.

Vì vậy cấm địa phía sau núi Kiếm Linh Phong liền xuất hiện kỳ cảnh trăm năm khó gặp.

Một tiểu hài tử năm tuổi chạy a chạy, đằng sau một đống rau cải trắng truy a truy…

Vài tên đệ tử canh giữ trước Tàng Tú lau mồ hôi trên trán, kích động đến sắp rơi lệ, rất cảm tạ vị tiểu khả ái đã hỗ trợ dẫn đi các sư tỷ sư muội. Tuy rằng bọn họ cũng muốn đuổi theo nàng hảo hảo thân cận một chút, nhưng chức trách thủ hộ khiến bọn họ không thể tạm thời rời khỏi cương vị hiện tại a.

Ngay lúc bọn họ thật vất vả mới thở phào nhẹ nhõm, một bóng dáng màu phấn hồng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lẻn vào Tàng Tú. Tốc độ cực nhanh thế nên không ai có thể phát hiện nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.