[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 56 : Tiểu Vãn bị thu nhỏ.




Mặt trời đỏ rực trong ánh chiều tà chậm rãi hạ xuống đường chân trời, thiên không biến thành một màu thâm sắc xinh đẹp mà thần bí tựa như trong bản đồng thoại, mây mù mờ nhạt hư ảo. Ánh trăng bàng bạc rực rỡ cùng tinh tú treo cao, ban đêm tốt đẹp như mơ lại đến. Thế giới vốn dĩ nên lâm vào ngủ say nhưng lại chưa rút đi ồn ào huyên náo, các nhóm yêu thú như có như không vui đùa kêu to, thanh âm gió mát phất qua lá cây xào xạt, tiếng thác nước đổ cùng sông nhỏ chảy nhẹ vĩnh viễn không ngừng nghỉ… Nếu chỉ có những thanh âm khiến người ta vui vẻ thoải mái này tồn tại, thật là tuyệt vời cỡ nào.

Lục phong chân nhân của Huyền Tịch Tông cùng Tông Chủ ở Hư Khôn Điện nghị sự, cấm địa phía sau núi của Kiếm Linh Phong không có Từ Trữ chân nhân trông giữ, một ngày buông xuống, đám người vây quanh ở trước Tàng Tú giảm hơn phân nửa, mà tiếng ồn ào chọc người phiền lòng giằng co suốt một ngày, giống như chờ mong một hồi đốt lửa trại long trọng, kết quả vẫn là đại sư tỷ Nộ Diễm Tình cùng với đệ tử trông coi cực lực quát bảo ngưng lại. Không biết đến tột cùng là do Hàn Ảnh Trọng mị lực quá lớn bắt giữ phương tâm của phần lớn thanh xuân nữ tử làm tù binh, hay vì có người rắp tăm hãm hại cố ý quấy rầy hắn nghỉ ngơi.

Trải qua N lần luyện đan thất bại rốt cuộc lấy được thành công, Phong Luyến Vãn lau một phen huyết lệ đi tới Kiếm Linh Phong. Nàng không biết, khi khiến nàng vì tổn thất nửa phòng dược liệu mà ủ rủ, mỗ thủ phạm lại đang có vẻ mặt đau lòng nhìn chằm chằm các loại dược bình trống trơn, giọng căm hận lẩm bẩm: “Tỷ lệ thất bại cao như vậy còn dám tự xưng Luyện Đan Sư cấp hai? Mau hướng Luyện Đan Sư cấp hai xin lỗi! Mau hướng số thuốc bột ta đã lãng phí xin lỗi! Mau hướng ta xin lỗi!”

Đem màn ảnh cắt trở về, Phong Luyến Vãn cẩn thận nắm mai đan dược thật vất vả mới luyện chế thành công. Mai đan dược toàn thân màu cam này không biết gọi là gì, chung quanh ánh lên kim sắc quang huy nhàn nhạt cùng dược hương, vô luận là trình độ mượt mà hay ánh sáng màu sắc đều là thượng phẩm, so với Ẩn Tức Đan nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng hiệu quả lại kém xa vạn dặm. Phong Luyến Vãn trong lòng lo lắng sự tình khác dĩ nhiên là không có tâm tư rảnh rỗi đi chú ý mai đan dược này có biến chất hay không, lại vì số dược liệu bị hao tổn mặc niệm ba giây, sau đó không chần chờ đem đan dược nuốt vào.

Đan dược trải qua luyện hóa nhanh chóng phát huy hiệu lực trong cơ thể, một loại cảm giác nóng cháy xa lạ trong nháy mắt trải rộng toàn thân, Phong Luyến Vãn lúc này mới phát giác có cái gì đó không đúng, nhưng nàng đã không còn cơ hội hối hận, chỉ có thể nhắm mắt lại hết hồn chờ đợi dược hiệu hoàn toàn phát huy. Chỉ nghe một tiếng “Oành” vang lên, bốn phía chung quanh thân thể tràn ngập khói trắng, Phong Luyến Vãn vội vàng vận khởi Hỗn Độn Quyết kiểm tra trạng huống trong cơ thể, sau khi phát hiện linh khí không có gì dị thường mới vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, mở to mắt.

Sau đó chuyện tình quái dị đã xảy ra.

Vì sao thanh âm nhao nhao ồn ào chung quanh lại hơi nhỏ đi, ngược lại tiếng hút không khí cùng tiếng hét chói tai lại tăng thêm?

Vì sao mấy vị sư tỷ này đều giống như sói nhìn thấy thỏ nhỏ, hai mắt lóe sáng như sao nhìn chằm chằm nàng?

Vì sao vách tường cao hơn, những nữ đệ tử này cũng cao hơn?

Phong Luyến Vãn nghĩ tới một loại khả năng thực vớ vẩn…

Để chứng minh loại khả năng này tuyệt đối là sai, nàng nâng tay lên đưa ra trước mắt. Đây là một đôi tay nho nhỏ, trắng trắng nộn nộn, tựa hồ còn có chút mập mạp, khiến người ta nhịn không được muốn nắm một chút, nhìn qua quả thực chính là tay trẻ nhỏ.

Vô cùng xin lỗi, loại khả năng này đã trở thành sự thật .

Nàng vào lúc này thế nhưng có thể thập phần bình tĩnh chăm chú nhìn tay mình, đối với cảm xúc đã biến hóa đến long trời lở đất mà nói thật sự là một kỳ tích.

“Ta tựa hồ bị thu nhỏ…” Nàng hiện tại thực may mắn, trong trò chơi y phục hoàn toàn phù hợp với hình thể của người chơi, mặc kệ bộ dáng ngươi cao lùn gầy béo tròn méo ra sao, chúng nó đều có thể hoàn mỹ mặc trên người ngươi, cho nên Phong Luyến Vãn cũng không lo lắng y phục rộng thùng thình mà đi ra.

Ba giây sau, mỗ tiểu hài nhi năm tuổi đáng yêu phát ra một tiếng thét chói tai thê lương:”Ta thế nhưng bị thu nhỏ? !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.