[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 53 : Tò mò.




Lúc Phong Luyến Vãn cáo biệt Mộc thì trời đã hoàn toàn sáng. Một ngày kế tiếp lại tới, thừa dịp ánh mặt trời sắc hoàng kim có khuynh hướng ngày càng nhô cao, chim chóc thức dậy vỗ cánh bay lên bầu trời, tu sĩ tỉnh ngủ lại bắt đầu một ngày mới khắc khổ tu luyện. Nhắc mới nhớ nàng đã thật lâu không có hảo hảo ngủ một giấc, Trúc Cơ tu sĩ vốn cũng không cần ngủ giống nhưngười thường, có lẽ do vẫn còn chưa quen, liên tục vài ngày không ngủ nàng vẫn cảm thấy mỏi mệt. Vô lực xoa xoa huyệt thái dương, ba ngày này việc cần làm nhiều lắm, xem ra lại không thể hảo hảo nghỉ ngơi.

Tâm tình có điểm phức tạp, nàng không nghĩ sớm như vậy phải ở trước mặt mọi người bại lộ thực lực, cho dù là thân phận Luyện Đan Sư nàng cũng không muốn. Nhưng ba ngày sau, vô luận như thế nào cũng phải lộ diện. Bất đắc dĩ thở dài, lập tức khoát tay rộng rãi cười nói: “Thôi thôi, chỉ thiếu chút nghịch tập lạc thú mà thôi, vì sư phụ, chuyện này không quan hệ đến lúc sự tình khẩn yếu lại bị cho là thứ gì. ”

Sau khi rời khỏi Dược Các, nàng cũng không có trực tiếp trở về phòng nhỏ bên vách núi đen, đi đến nửa đường, nàng chần chờ một lát, thay đổi phương hướng đi đến Kiếm Linh Phong. Đối với đầu óc đột ngột nóng lên đưa ra quyết định này, Phong Luyến Vãn xác định nhất định cùng với khẳng định nói, đây chỉ là bản năng chức nghiệp y sư khiến nàng tò mò về loại độc này thôi!

Gió xuân phất qua hai má, xúc cảm nhu hòa ấm áp tựa như tơ lụa lướt qua, nhưng loại cảm giác thoải mái này theo cước bộ chủ nhân đi tới mà càng lúc càng mờ nhạt.

Kiếm Linh Phong cấm địa phía sau núi, Tàng Tú băng thiên tuyết địa. Gió lạnh cuốn theo bông tuyết hỗn loạn bay đến, khiến cho những người tới gần nhịn không được rùng mình vài cái, giống như đang ngăn cản bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Mặc dù hàn khí phô thiên cái địa (*) lạnh lẽo cỡ nào giá rét đến đâu, nhưng Tàng Tú bình thường luôn vắng vẻ đến tĩnh mịch lại bị vô số người vây chật như nêm cối, đủ loại thanh âm nữ tử réo rắt tuyệt vời dung hợp chung một chỗ không chỉ không có nửa điểm mỹ cảm nào, ngược lại giống như tiếng cò kè mặc cả không ngừng vang lên trong chợ.

(*) Phô thiên cái địa: trải khắp trời, che kín đất.

“Chúng ta muốn gặp Hàn sư huynh!”

“Để cho chúng ta vào!”

“Các vị sư tỷ sư muội an tâm một chút đừng nóng nảy, hãy nghe ta nói a…”

“Nói cái gì a, chúng ta xông vào!”

Vài tên đệ tử trông coi Tàng Tú nhìn mấy trăm nữ đệ tử mắt lóe hồng quang, gấp đến độ mồ hôi đầm đìa không biết làm sao. Đội hộ vệ nam thần Hàn sư huynh thực sự rất khổng lồ rất khủng bố, bọn họ thập phần hoài nghi nữ đệ tử Huyền Tịch Tông có phải hay không đều tập trung hết ở đây.

Phong Luyến Vãn khi đi đến đây thì chứng kiến tình cảnh loạn thành một đoàn này.

Ngước lên trời liếc mắt xem thường. Một đám nữ nhân ngu ngốc, đã không thể giúp hắn giải độc, vây quanh ở đây nghĩ muốn nhặt xác cho hắn sao?

Nàng tới nơi này là vì cái gì a…

Tự giễu cười cười, đang chuẩn bị quay đầu chạy lấy người, vài tên đệ tử trò chuyện lại vô tình ngăn chặn cước bộ của nàng.

“Ta tận mắt thấy, tràng tỷ thí kia là Hàn sư huynh xuống tay nặng trước, Lục thiếu chưởng môn bất đắc dĩ mới hạ độc.”

“Làm sao có thể! Ngươi có phải hay không mê luyến Lục thiếu chưởng môn nên cố ý giải vây cho hắn a!”

“Tấm lòng của ta đối với Hàn sư huynh thiên địa chứng giám! Ngươi không được nói lung tung nói nga. Ta và các ngươi đều thấy, trước khi tỷ thí Lục thiếu chưởng môn trước mặt mọi người khinh bạc một nữ đệ tử của Huyền Tịch Tông, phỏng chừng Hàn sư huynh vì xem không thuận mắt, mới muốn giáo huấn Lục thiếu chưởng môn một chút.”

Cước bộ gần như chỉ tạm dừng chưa đến một phút, liền tiếp tục đi về hướng Khí Linh Phong.

Có nhiều người như vậy, nàng khẳng định không thể nghênh ngang đi vào Tàng Tú, vẫn nên trở về luyện chế một viên Ẩn Tức Đan rồi lại đến.

P/s: Vãn tỷ thật là, quan tâm Hàn huynh muốn chết mà còn bày đặt biện hộ lý do, cái gì mà xác định nhất định cùng khẳng định chỉ là tò mò thôi chứ. Càng lấp liếm càng thấy rõ. Nhưng mà như vậy cũng đáng yêu ghê. Có ai nghĩ như chủ nhà Vãn tỷ thấy có nhiều nữ đệ tử khác quan tâm yêu thích Hàn huynh như vậy nên nổi cơn ghen mới định bỏ về không. Cuối cùng cũng không nỡ bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.