Không đến nửa tháng, từ vừa mới tấn nhập Trúc Cơ mãnh liệt đột phá lên Trúc Cơ tấng ba, tốc độ kinh khủng giống như hỏa tiễn này có thể khiến vô số người cả kinh từ trên ghế lộn cổ xuống đất.
Bình chướng linh khí không biết từ khi nào đã bị triệt hồi, cửa dược viên cũng được mở ra, mấy lão giả sớm đã rời đi. Nàng đứng dậy ngẩng đầu nhìn Mộc đang đứng dựa trước cửa trông có vẻ không khác gì bình thường, không nói hai lời liền giống như một đứa nhỏ bị ủy khuất chạy qua ôm hắn thật chặt. Lần này nàng không có nắm lấy cổ áo thượng nhung mao của hắn, mà là hai tay luồn qua ôm lấy phía sau lưng hắn.
Biết nàng đã nghe hết đoạn đối thoại tối qua, hắn như từ phụ (*) sờ sờ đầu nàng ôn nhu an ủi nói: “Không cần nghĩ nhiều, ngươi là đồ đệ của ta, điều này không ai có thể thay đổi.” Hắn dừng lại một chút, tươi cười thường hiện trên mặt dần dần rút đi, thay vào đó là nhàn nhạt lo âu: “Hàn Ảnh Trọng của Kiếm Linh Phong tỷ thí với Lục Nhâm Giáp của Táng Hồn Đảo, nói vậy ngươi đã biết.”
(*) Từ phụ: người cha hiền từ.
Phong Luyến Vãn ngẩng đầu kinh ngạc nháy mắt một cái, bật thốt ra: “Ai thắng?”
“Táng Hồn Đảo, Lục Nhâm Giáp.”
Phong Luyến Vãn nhíu mi. Lúc cùng hai người này đối mặt nàng đã biết, Hàn Ảnh Trọng thua trận tỷ thí lần này cũng là tình hữu khả nguyên (*). Tuy nói hai người đều là băng linh căn lại là Trúc Cơ tầng ba, nhưng Hàn Ảnh Trọng vừa mới tấn giai không bao lâu, thực lực vẫn chưa hoàn toàn củng cố, mà hơi thở của Lục Nhâm Giáp rõ ràng hùng hậu ổn định hơn. Chỉ riêng điểm này hắn đã rơi vào thế hạ phong. Du Bình thân là đệ tử thiên tài liền có xà độc làm lợi khí bách chiến bách thắng, Lục Nhâm Giáp đường đường là thiếu chưởng môn nếu sở hữu ít hơn đệ tử thiên tài kia thì quả thực không thể tin nổi. Cho dù trong quá trình tỷ thí Hàn Ảnh Trọng dùng thực lực áp đảo quyết định thắng cuộc, nhưng Lục Nhâm Giáp bằng vào ám khí trên người cũng có thể chuyển bại thành thắng. Đối với kết cuộc như vậy nàng sớm đã có dự cảm, nhưng trong lòng vẫn khẽ trầm xuống.
(*) Tình hữu khả nguyên: về tình thì có thể lượng thứ.
Giết giết uy phong quan tài mặt nàng thực thoải mái, nhưng người giết uy phong của hắn không phải nàng nàng cũng rất khó chịu.
Bất quá sư phụ vì sao nói với nàng chuyện này? Đương nhiên, nàng mới không đần độn hoài nghi Mộc là một người ưa thích bát quái, nếu không chuyện của nàng đã sớm truyền ra.
Nàng thực cơ trí bảo trì trầm mặc nghe Mộc đem sự tình đã xảy ra nói xong, nhưng chuyện cuối cùng lại khiến nàng sắc mặt đại biến, rốt cuộc nhịn không được vung tay áo giận hô một tiếng: “Tên cặn bã này dám hạ độc!” Việc này không liên quan đến thắng thua tỷ thí, hắn xuống tay nhưng lại ngoan độc như thế, người này thật sự là một tiểu nhân ti bỉ vô sỉ âm hiểm hạ lưu. Các chân nhân trưởng lão quan sát tỷ thí đều đang làm gì? Vì sao không ngăn cản?
Mộc thần sắc cũng có vẻ ngưng trọng, ấn bả vai nàng tiếp tục nói: “Tối hôm qua những trưởng lão kia tới tìm ta trừ bỏ việc thu đồ đệ, còn hỏi ta có phương pháp giải độc hay không. Nhưng loại độc này là mấy Nhậm Độc Sư của Táng Hồn Đảo bí chế, độc phương còn không biết, làm sao có phương pháp giải độc.”
Phong Luyến Vãn cắn môi đỏ mọng gật gật đầu. Từng trúng xà độc nàng dĩ nhiên biết Táng Hồn Đảo độc dược bá đạo, ngày ấy nếu không phải nàng có trong tay giải độc đan cao cấp, lại vừa vặn đột phá Trúc Cơ tầng ba có linh khí cuồn cuộn không ngừng cung cấp, chỉ sợ nàng hiện tại đã ở dưới địa ngục cùng quỷ sai tay trong tay thưởng thức mạn châu sa hoa.
Quan tài mặt hắn…
Sinh mệnh có vẻ ương ngạnh, tạm thời hẳn là không chết được.