[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 46 : Phúc hắc.




Chỉ thấy động tác trên tay của Lục Nhâm Giáp cứng đờ, hé ra khuôn mặt không tính là anh tuấn vặn vẹo khiến ngũ quan đều lệch vị trí, đương nhiên rất nhiều người đều hết sức cảm thông cho hắn, bị mất mặt xấu hổ trước nhiều người như vậy ai còn có thể tâm như chỉ thủy? Đồng dạng đối với đối phương có sát ý Lục Nhâm Giáp rốt cuộc nhịn không được, nắm cổ tay nàng siết chặt giống như muốn đem nó bẻ gãy, giận dữ mắng: “Tiện nhân, ngươi không phải chỉ có một sư phụ là Luyện Đan Sư cấp ba thôi sao, nhưng đó là sư phụ ngươi không phải phụ thân ngươi, tiểu dã loại có cha sinh không có mẹ dưỡng!”

“Ngươi nói ai là dã loại? !” Trên cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn cũng không khiến nàng có một chút sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thịnh nộ của Phong Luyến Vãn chợt lạnh như băng, huyết mâu âm u chợt lóe lên lãnh diễm như thể muốn đem người trước mặt cắn nuốt. Cùng người nhà cách xa nhau hai thế giới vốn là vết thương vĩnh viễn không thể khép lại trong lòng nàng, người khác nói nàng như thế nào nàng đều có thể cắn răng ẩn nhẫn, nhưng nàng không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ khác dám vũ nhục phụ mẫu của mình!

Đụng đến chỗ đau của nàng, Lục Nhâm Giáp càng thêm quá đáng, cuồng tiếu nói: “Nếu ngươi không phải dã loại, vậy ngươi liền hô lên tên của phụ mẫu ngươi a, xem chúng ta mọi người có biết hay không!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đang xem kịch vui sắc mặt đều có chút biến hóa. Theo như lời hắn nói, những người mà phụ mẫu không có danh tiếng đều là dã loại sao? Ở chỗ này đệ tử gia thế hiển hách rất nhiều, nhưng xuất thân bần hàn cũng không thiếu, thành tựu đạt được đều là do bản thân phải trải qua bao khổ cực mới có, phụ mẫu bọn họ phần lớn đều là người làm ruộng. Lời này của Lục Nhâm Giáp quả thực có thể khiến cho nhiều người tức giận!

Bàn tay giấu bên dưới y bào màu xám của Hàn Ảnh Trọng cũng đã nhanh siết chặt thành quyền, móng tay tu bổ chỉnh tề đâm vào lòng bàn tay phát đau. Nhớ tới một tràng đại hỏa chôn vùi vô số thân hữu kia, hắn vô luận như thế nào cũng không thể bảo trì bình tĩnh. Đang muốn nói gì phản bác lại, một cánh tay nhỏ bé vươn đến chắn ở trước người hắn ngăn cản hắn nói chuyện.

Phong Luyến Vãn mang theo nụ cười phẫn nộ khiến người khác khiếp đảm, nàng tận lực bình tĩnh hỏi Lục Nhâm Giáp: “Lục thiếu chưởng môn ta hỏi ngươi, phụ thân của ngươi là ai?”

Lục Nhâm Giáp trong lòng tuy nghi hoặc vì sao nàng lại hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều biết này, bất quá hắn vẫn kiêu ngạo ngang tàng trả lời: “Chưởng môn Táng Hồn Đảo!”

“Vậy tổ phụ người thì sao?”

“Tiền nhiệm chưởng môn Táng Hồn Đảo!”

“Tằng tổ phụ?”

“Thượng nhiệm chưởng môn Táng Hồn Đảo!”

Này một hỏi một đáp khiến mọi người vây xem nghi hoặc không thôi, mà Lục Nhâm Giáp trong lòng hơi trầm xuống, hắn tựa hồ biết nha đầu kia đến tột cùng muốn hỏi cái gì.

“Vậy thuỷ tổ ( phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân ) của ngươi là ai?” Tức giận của Phong Luyến Vãn khi hỏi mấy vấn đề này giảm đi không ít, nụ cười hoàn mỹ giảo hoạt làm người ta run sợ.

Trên trán Lục Nhâm Giáp ẩn ẩn toát ra mồ hôi lạnh, hắn cũng không biết trả lời như thế nào. Lịch nhiệm chưởng môn Táng Hồn Đảo đến nay cũng chỉ ít ỏi mấy người, huống chi mấy trăm năm trước chức vị chưởng môn Táng Hồn Đảo là do người khác nhường cho, tổ tiên của hắn tất nhiên là vô danh.

“Rốt cuộc nói không ra lời đi!” Âm mưu thu lưới, Phng Luyến Vãn tươi cười trong mắt mọi người giống như ác ma bừng tỉnh:”Vậy tổ tiên của ngươi (phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân ) chính là dã loại! Mà ngươi, chính là dã loại dã loại dã loại dã loại dã loại dã loại dã loại dã loại dã loại! Lục Nhâm Giáp —— là một tiểu dã loại!”

Nháy mắt, thiên lôi cuồn cuộn…

Ta không thể không khâm phục tài năng mắng người không thô tục, giết người không thấy máu của Vãn tỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.