Tiên sơn xanh ngắt tan hết sương mù, trên lá cây bụi cỏ xanh biếc vẫn còn đọng lại bọt nước trong suốt, các yêu thú bị thuần hóa cũng nghịch ngợm xuất hiện chơi đùa cùng những tu sĩ nhàn hạ. Ở ngọn núi gần đó lúc này đang bị vây quanh chật như nêm cối, phóng mắt nhìn lại giống như đàn kiến đang dọn nhà rậm rạp chằng chịt, đệ tử ngự kiếm trên không trung để quan sát cũng có không ít, nhưng ngay chính giữa căn bản không thấy rõ lắm. Con đường phía trước gặp trở ngại, Phong Luyến Vãn không thể không dừng lại cước bộ, tò mò hỏi một vị đệ tử đã xảy ra chuyện gì. Tên đệ tử kia quay đầu trả lời nàng, thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo đang khiêu chiến đệ tử Huyền Tịch Tông.
Lại là tên Lục Nhâm Giáp kia, cũng sắp không thành hình người mà vẫn không cảm giác được nguy cơ. Có tự giác của người khách một chút hay không a, người của Huyền Tịch Tông cũng không quản hắn sao? Cũng không biết đệ tử Huyền Tịch Tông vận khí không tốt xui xẻo bị tên hỗn đản khốn kiếp đó khiêu chiến là ai? Thực đáng thương! Chân mày thanh mảnh của Phong Luyến Vãn nhất thời nhướng lên, ngăn cản nàng đi gặp sư phụ báo nhiệm vụ hoàn thành để lĩnh thưởng thật không thể tha thứ, đặc biệt là cái tên Lục Nhâm Giáp khiến người ta chán ghét kia! Vừa định xuyên qua đám người tiếp tục hướng Dược Các đi tới, đột nhiên một đạo ánh mắt cực kỳ sắc bén mà lạnh như băng làm như lơ đãng xẹt qua, sau đó cố định ở trên người nàng. Động tác đi về phía trước của Phong Luyến Vãn chợt dừng, cơ hồ là phản xạ có điều kiện nhìn về hướng ánh mắt kia phóng tới, chủ nhân của tầm mắt lộ ra hàn khí biết mình bị phát hiện, thu liễm hơi thở ẩn vào đám người. Phong Luyến Vãn cũng không tìm được người kia, trên mặt cùng trong lòng lóe lên kinh ngạc, có thể tránh được sự tìm kiếm của nàng nói vậy tu vi cũng không thấp hơn nàng. Rốt cuộc là ai, trong nhiều người như vậy lại cố tình chú ý nàng?
Phong Luyến Vãn trong lòng có loại dự cảm, nơi đây không nên ở lâu, phải nhanh đi!
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Đứng ở chính giữa một thân huyền sắc y bào, Lục Nhâm Giáp cầm trong tay Huyết Bính trường đao nhìn chằm chằm người trước mặt hỏi, ánh mắt áp lực khiến người ta hoảng hốt theo tầm mắt người đối diện như có như không liếc về phương hướng trong đám người.
Thiếu niên tóc dài lam thẫm thu hồi tầm mắt, ánh mắt băng lãnh màu xám nhìn chằm chằm Lục Nhâm Giáp, tay phải cầm kiếm siết chặt, thanh âm vô số đệ tử hò hét trợ uy đều bị hắn mắt điếc tai ngơ. Người cùng Lục Nhâm Giáp đối chiến dĩ nhiên là Hàn Ảnh Trọng! Đây là lần đầu hắn đối mặt với người cùng đẳng cấp, hơn nữa đối thủ thân là thiếu chưởng môn này, rất mạnh! So sánh với sự ngưng trọng của hắn, Lục Nhâm Giáp lại thoải mái giống như đang xem kịch, lưỡi trường đao hướng thẳng xuống mặt đất, tầm mắt vẫn không dời khỏi đám người bên dưới, điều này khiến cho Hàn Ảnh Trọng nhíu nhíu mày.
Đột nhiên khóe môi Lục Nhâm Giáp nhếch lên, không hề báo trước mũi chân điểm nhẹ mặt đất nhảy lên không trung, nhưng hắn cũng không phải giơ đao công kích đối thủ trước mặt, mà là đem vô số đệ tử đang quan sát làm ván cầu, hướng về phía Phong Luyến Vãn cực nhanh phóng tới. Mọi người vây xem không hiểu, Hàn Ảnh Trọng cũng cả kinh, vội vàng đuổi theo hắn, các đệ tử không biết nguyên nhân còn tưởng rằng hắn đang đuổi bắt đối thủ.
Bị một loại hơi thở khác phong tỏa khiến Phong Luyến Vãn lại âm thầm kinh hãi, này đây là trêu ai chọc ai, tại sao chỉ đi ngang qua chỗ này cũng sẽ bị người khác để mắt tới? Cắn chặt răng, dứt khoát đứng bất động tại chỗ, nàng muốn xem xem rốt cuộc là tên nào chú ý nàng! Theo thân ảnh huyền sắc kia dần dần tới gần càng ngày càng rõ ràng mà thấy được, Phong Luyến Vãn bất chợt cả kinh, sao lại là Lục Nhâm Giáp? Mà người đuổi theo phía sau hình như là… Quan tài mặt? ! Miệng nàng hơi run rẩy một chút. Ách… Cái kia đệ tử Huyền Tịch Tông vận khí không tốt xui xẻo bị tên hỗn đãn khốn kiếp đó khiêu chiến chẳng lẽ là hắn?