[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 34 : Đánh cuộc.




“Vô nghĩa, bọn họ chọc tới ta , ta đương nhiên là muốn báo thù.” Phong Luyến Vãn gắt gao siết chặt quyền, cười đến có chút âm hiểm, trong hồng mâu xẹt qua hàn quang khiếp người: “Đặc biệt là tên thiếu chưởng môn tên Lục Nhâm Giáp kia, lại dám có chủ ý đối với ta, xem ta có chỉnh hắn không thành hình người hay không. ”

Bách Lý Không Thành không nói gì nhìn Phong Luyến Vãn. Bằng tu vi hiện tại của nàng hắn thật đúng là không chút nghi ngờ nàng có thể khiến tên Lục Nhâm Giáp gì đó sống không bằng chết. Đương nhiên, chuyện làm hắn càng không thể nói gì là, có chủ ý đối với nàng sẽ bị chỉnh không thành hình người? May mắn hắn trước mắt còn không có chủ ý gì với nàng. Xem bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của Bách Lý Không Thành, Phong Luyến Vãn không biết hắn ở trong lòng thầm cảm khái cho Lục Nhâm Giáp, còn tưởng rằng hắn khinh thường nàng, không khỏi hướng hắn liếc mắt một cái tức giận nói: “Như thế nào, ngươi không tin?”

Bách Lý Không Thành xua xua tay hảo tâm nhắc nhở nói: “Ngươi muốn động đến kẻ khác ta có lẽ sẽ tin. Nhưng Lục Nhâm Giáp kia là ai? Thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo a. Bị một chút thương tích thì lão tử của hắn rất có thể sẽ truy sát tìm đến Huyền Tịch Tông ‘phân xử’, ngươi xác định ngươi muốn đi chỉnh hắn?”

Phong Luyến Vãn lườm hắn một cái, nói: “Đó là đương nhiên, ta mặc kệ hắn là ai, chọc tới ta ta nhất định sẽ trả thù gấp mười gấp trăm lần!” Hơn nữa nàng đã giết hai đệ tử thiên tài của Táng Hồn Đảo, thù này đã sớm kết rất sâu, chẳng lẽ nàng lại sợ nhiều thêm một tội danh sao? Đột nhiên lông mi của nàng giật một cái, giống như nghĩ tới cái gì, hai tay tạo thành chữ thập đặt ở hai má bên cạnh, không có hảo ý cười nhìn Bách Lý Không Thành, mềm nhẹ mà lấy lòng kêu: “Bách Lý sư huynh ~ ”

Ngữ khí mềm mại giống như nước này làm Bách Lý Không Thành nổi da gà thiếu chút nữa rơi đầy đất, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất hảo cùng khủng hoảng: “Làm gì?”

“Chúng ta đánh cược đi, cược ta có thể hay không đem Lục Nhâm Giáp chỉnh không thành hình người.” Trong hồng mâu nổi lên ánh quang diễm lệ như hoa hồng, nụ cười ngọt ngào đủ làm cho một kẻ ý chí sắt đá phải rung động, tựa hồ là năn nỉ nói: “Được không?”

“Không tốt, một chút cũng không tốt!” Bách Lý Không Thành lui về phía sau mười thước, bộ dáng như lâm đại địch.

Nhưng ai biết đôi mắt màu đỏ rượu làm say lòng người kia thế nhưng nổi lên nhiều điểm thủy quang, cắn môi phấn hồng, trên khuôn mặt tràn đầy ủy khuất cùng cảm giác tan nát cõi lòng, trong thanh âm cũng mang theo một tia nức nở: “Bách Lý sư huynh, một yêu cầu nho nhỏ như vậy ngươi cũng không thể đáp ứng Tiểu Vãn sao?” Kỹ thuật giả đáng thương của manh muội tử điều thứ ba: là một manh muội tử đủ tiêu chuẩn, phải có khả năng hoàn hảo khống chế tuyến lệ của mình.

“Không được không được chính là không được, cảnh cáo ngươi mỹ nhân kế đối với ta vô dụng nga!” Bách Lý Không Thành lắc đầu như trống bỏi, tuy rằng trong lòng mạc danh kỳ diệu dâng lên cảm giác tội lỗi giống như đang khi dễ tiểu nữ hài đáng yêu, nhưng trực giác nói cho hắn biết nếu đáp ứng trận đánh cuộc này nhất định sẽ bị nha đầu kia lừa đến trắng tay.

Gia tăng thế công ôn nhu, Phong Luyến Vãn nhất thời khóc đến lê hoa đái vũ, sau lưng đột nhiên xuất hiện bối cảnh bong bóng màu hồng trong nháy mắt biến thành mưa nhỏ làm cho người ta tan nát cõi lòng, không được lau nước mắt trên mặt ô ô nói: “Bách Lý sư huynh, một yêu cầu nho nhỏ như vậy ngươi thật sự không thể đáp ứng ta sao?”, thầm nghĩ: tiểu tử này định lực còn rất tốt a, nếu là thị vệ Giáp trông coi Cấm Uyên Các phỏng chừng lúc nàng mới bắt đầu giả đáng thương đã bị tiến công chiếm đóng. Hơn nữa, cái gì gọi là “Mỹ nhân kế” a! Đây là tiêu chuẩn giả đáng thương hiểu hay không a! Ta đếm ba hai một, ngươi nếu không đáp ứng bổn cô nương liền cùng ngươi chơi bạo lực!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.