[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 32 : Giải độc.




Sớm mặc một thân y phục màu tím nạm vàng, Bách Lý Không Thành nhàn nhã nằm trên nhánh cây, hai tay ôm cái ót, ngậm một mảnh lá cây lười biếng nhìn xuống hồ nước lung linh mờ ảo dưới ánh trăng, tư thế như vậy hắn đã duy trì không dưới hai canh giờ. Phong Luyến Vãn lặn vào trong nước vẫn chưa có động tĩnh gì, nếu không phải lôi quang hộ thuẫn thiết lập chung quanh bí cảnh không có phản ứng bất thường nào, hơn nữa tiểu u linh màu lam sủng vật của nàng cũng bị hắn bắt lấy làm “con tin”, hắn thực sự hoài nghi nha đầu kia có phải hay không giống như cá lặn vào trong nước chạy mất.

Chết đuối, thậm chí độc phát mà chết, tình huống đáng sợ này đó hắn cũng không phải chưa từng nghĩ qua, nhưng suy nghĩ này chỉ chuyển động trong đầu hắn một vòng liền bị ném lên chín tầng mây. Nguyên nhân không phải do hắn, ngươi từng gặp Trúc Cơ tu sĩ nào bị chết chìm hay chưa? Đường nhiên, hắn không biết nửa năm trước đệ nhất đại thần cấp 90 Phong Luyến Vãn bởi vì không biết bơi mà thiếu chút nữa trở thành người chơi thứ nhất chết đuối trong “Thương Lam Đỉnh”.

Lại qua không biết bao lâu, phía đông chân trời đã xuất hiện ánh bình minh. Ngay tại thời điểm Bách Lý Không Thành không còn nhịn được chuẩn bị lao xuống nước, hồ nước lam thẫm yên tĩnh đột nhiên cô lỗ cô lỗ sôi lên, vừa mới bắt đầu là những bọt bong bóng nhỏ từ dưới đáy, theo thời gian trôi qua bọt khí càng lúc càng lớn, đến cuối cùng khắp hồ nước thế nhưng giống như ấm nước đang sôi trào, bốc lên làn khói trắng mang theo một tia linh khí tràn ngập toàn bộ bí cảnh, mặt nước lấy xu thế mắt thường có thể thấy được dần dần giảm xuống, không khí độ ẩm cũng theo đó càng ngày càng cao. Minh nguyệt treo cao trên bầu trời qua làn hơi nước bao phủ mà có chút mông lung mộng ảo. Cây cối thực vật xanh ngắt sạch sẽ trong bí cảnh bởi vì nhiệt độ đột ngột tăng cao, phiến lá cây dày rộng tươi tốt bắt đầu có hiện tượng héo rũ, nhánh cây Bách Lý Không Thành đang tựa vào cũng không ngoại lệ.

Cái trán trắng nõn của Bách Lý Không Thành cũng ẩn ẩn phiếm ra mồ hôi, hắn không kiên nhẫn dùng tay áo tùy ý xoa xoa hai má lẩm bẩm: “Nha đầu kia rốt cuộc trúng độc gì a, giải độc phức tạp như vậy…” Hơn nữa bại gia tử này xem linh khí bên trong bí cảnh như quán bán đường đậu ven đường sao? Nhưng cho dù là đường đậu cũng phải tốn tiền a! Kia linh khí như đá chìm đáy biển làm cho hắn đau lòng muốn chết, nói thế nào bí cảnh dồi dào linh khí này cũng là hắn phát hiện trước đi.

“Là độc của một con tiểu hồng xà.” Bên cạnh truyền đến thanh âm lo lắng mà chờ mong của Cà Rốt, còn mang theo vài phần u oán không chút nào che dấu, hiển nhiên đối với hành vi “bắt cóc” nó đến trên cây của Bách Lý Không Thành tỏ vẻ cực độ bất mãn. Nghe vậy, Bách Lý không thành bất đắc dĩ phất phất tay tỏ vẻ ta không biết. Tiểu hồng xà? Loại xà này rất nhiều đi, ai biết đó là cái giống thượng vàng hạ cám gì. Tuy rằng hắn nhìn giống như không để ý lắm, kỳ thật ở trong lòng thầm đem những loại tiểu hồng xà biết được kiểm kê lại một lần.

Bỗng nhiên, hồ nước sôi trào im bặt, mặt hồ giảm xuống hơn mười cm sau một phen kinh đào hải lãng lại khôi phục bình tĩnh. Lúc này, một điểm nhỏ trên mặt nước phá lệ đặc biệt thâm lại, hình như là có bóng đầu của cái gì đó trồi lên chặn lại ánh trăng yếu ớt, Bách Lý Không Thành cùng Cà Rốt đều phát hiện ra bóng ma này, cũng kinh ngạc chú ý đến nó.

“Oanh” “Oanh” “Oanh” ——

Hoàn toàn không báo trước , mặt nước vây chung quanh bóng ma đột nhiên phun lên vài cột nước lớn cao hai trượng, giống như dấu hiệu hải yêu tác loạn thường thấy trong phim truyền hình, xoay thành một vòng tròn quanh bóng ma. Ngay sau đó lấy bóng ma làm trung tâm hình thành lốc xoáy, sóng nước rầm rầm nhanh chóng xoay tròn , một mảng lớn không gian giống như bị xe rách hoàn toàn phơi bày ra, đồng thời nhiệt độ trong bí cảnh nháy mắt tăng lên đến mức đủ hấp chết người khác, ngay cả không khí đều bắt đầu vặn vẹo.

Ở chính giữa hồ nước xuất hiện một thân ảnh nữ tử, nhẹ nhàng di động phía trên mặt hồ, mái tóc màu cam nhẹ nhàng phiêu bay, hàng mi cong dày đen như mực che phủ ánh mắt đã nhắm chặt khiến nàng càng thêm thần bí mê người, song chưởng bị thương đã khôi phục trắng nõn bóng loáng. Khiến người ta sợ hãi than thầm không phải mỹ mạo của nàng, mà là linh khí quanh thân phát ra đến trạng thái cao nhất. Cảm nhận được linh khí kia cao hơn mình không phải chỉ một chút, Bách Lý không thành sắc mặt đại biến, suýt nữa cả kinh từ trên cây xoay người ngã xuống, thốt ra: “Trúc Cơ tầng ba!” Hơn nữa xem nàng khiến cho núi sông lay động, chỉ sợ tu vi của nàng không phải chỉ vừa tiến vào Trúc Cơ tầng ba. Hắn liếm liếm môi khô khốc, gian nan nuốt nước bọt, mười mấy ngày trước nha đầu kia mới tấn nhập Trúc Cơ, nháy mắt thế nhưng đã đột phá Trúc Cơ tầng ba, thiên phú kinh khủng biến thái cỡ này làm cho người ta theo không kịp. Không biết có phải nhìn lầm hay không, lúc Phong Luyến Vãn mở ra hai mắt thâm sâu kia, Bách Lý Không Thành tựa hồ từ trong đôi con người màu đỏ rượu nhìn thấy một đoàn hỏa diễm đỏ sậm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.