[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 30 : Gặp Bách Lý Không Thành.




Thân thể giống như sao băng cấp tốc rơi xuống, tiếng gió vèo vèo bên tai giống như đang tấu lên khúc nhạc thần bí, cùng với hạt mưa ẩm ướt lạnh lẽo lay tỉnh ý thức của Phong Luyến Vãn. Cảm nhận được chính mình lại ngã xuống vách núi đen, Phong Luyến Vãn thật lòng rất muốn kéo cổ áo của kẻ đã sáng chế ra trò chơi này mà chửi ầm lên : ngươi còn muốn cho ta xuyên qua bao nhiêu lần nữa! Đương nhiên, nàng cho tới bây giờ cũng không cho rằng nàng sẽ ngã chết, bởi vì nàng tin tưởng vững chắc ——

Nhân vật chính là bất tử !

“Cà Rốt mau biến thành dù để nhảy a!” Không khí nhanh chóng lưu động khiến cho hô hấp có chút khó khăn, Phong Luyến Vãn lung tung lau khuôn mặt thê thảm dính đầy độc huyết, lúc này đã vội vàng tìm một chỗ hạ xuống để giải độc. Nàng thề, lần sau đến Bách Sát Cốc nhất định phải bắt được con rắn chết tiệt kia, ngược nó ba ngàn sáu trăm lần, băm băm chém chém thành mười vạn tám ngàn mảnh, rồi bỏ vào trong vạc dầu chiên lên ném cho chó ăn. Đương nhiên, nàng trước hết ác độc nguyền rủa tiểu hồng xà kia bị ác thú hung tàn bắt lấy sau đó cường × một trăm lần!

Cà Rốt thủy chung vẫn bay lơ lửng gần Phong Luyến Vãn, tuy rằng nó cũng thực lo lắng, nhưng nó vẫn không thể không trạc trạc ngón tay đáng thương hề hề nói: “Chủ nhân ngươi không biết dùng dù để nhảy.”

Nàng thập phần chính xác chụp lấy cây lông mao trên đỉnh đầu Cà Rốt, quơ quơ nắm đấm uy hiếp nói: “Cái loại đồ vật đơn giản như dù nhảy vừa lên tay sẽ biết dùng, ngươi phải tin tưởng năng lực học tập của chủ nhân ngươi!”

“Nhưng chủ nhân ngươi hiện tại không biết dùng a…” Cà Rốt ủy khuất nói.

Vô lực vỗ vỗ trán trơn bóng, quả nhiên mỗi lần rớt xuống vách núi đen đều sẽ gặp xui xẻo. Đang lúc Phong Luyến Vãn trên mặt xuất hiện đủ các loại bi phẫn, đủ các loại bất đắc dĩ, đủ các loại hắc tuyến cùng câm nín không biết nói gì, đột nhiên chỉ nghe “Oanh ——” một tiếng, Phong Luyến Vãn rốt cuộc chạm đất … Nga không đúng, hẳn là đụng phải thứ gì đó, hơn nữa còn thành công đem này này nọ nọ vỡ thành một mảng lớn như mạng nhện, hoa hoa lệ lệ, bể nát.

Sau đó… Tiếp tục rơi xuống.

Cùng lúc đó, bí cảnh hoàn toàn bất đồng với mưa đêm âm lãnh tại Bách Sát Cốc, một vòng trăng sáng treo cao trên trời.

Ánh trăng thanh thanh như muôn vàn sợi tơ đan thành sa mỏng, chiếu xuống tiên sơn sương mù dày đặc, khuynh tán ở trên hồ nước nhộn nhạo như thoát phá cảnh đẹp phát ra phản quang sắc bạch kim. Nhất thời hồ nước cùng ánh trăng giao hòa, phân không rõ đâu là nước đâu là ánh trăng. Nước hồ ngang tầm thắt lưng thiếu niên, mái tóc dài màu tím ẩm ướt, không còn phiêu dật như trước, thành thành thật thật dán phía sau lưng và trước khuôn ngực lỏa lồ của hắn, mơ hồ lộ ra da thịt trắng nõn gần như trong suốt. Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, tế bì nộn nhục (*) ngay cả nữ tử cũng thẹn không bằng. Bọt nước trong suốt dùng tốc độ tra tấn người khác theo đầu vai hắn chảy xuống, lưu lại ánh trăng mỹ lệ, chiếu rọi khắp thân thể thon dài cao cao của thiếu niên.

(*) Tế bì nộn nhục: Da mỏng thịt mềm.

Có lẽ là vì ánh trăng thanh lãnh, thần sắc của hắn cũng như cung quảng hằng(*) trong trẻo mà lạnh lùng, một đôi con ngươi trong suốt màu tím không có nửa phần tà khí, lại khiến người ta từ sâu thẳm linh hồn cảm nhận được nét yêu dã tà mị trong cốt tủy của hắn, như độc dược ngọt ngào, làm cho người ta sa vào trong đó, không thể tự kiềm chế.

(*) Cung Quảng Hằng: một tên gọi khác của mặt trăng. Cũng chính là nơi Hằng Nga tiên tử sống.

Bách Lý Không Thành gần đây mới phát hiện ra hồ nước dồi dào linh khí này. Đột phát Trúc Cơ tầng một đã hơn mười ngày, có lẽ vì nguyên nhân đột phá rất nhảm nhí rất đột ngột, linh khí trong cơ thể luôn không chịu sự khống chế của hắn mà tán loạn xung quanh. Đã nhiều ngày thường xuyên ngâm trong hồ nước này tu luyện, hiệu quả tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng so với trữ tâm tĩnh khí mà Từ Trữ chân nhân đã dạy hắn thì hữu hiệu hơn nhiều. Múc một ít nước đổ lên bả vai, nước mưa ở bốn phía giống như thủy tinh cầu lăn tăn rơi xuống hồ. Cái bộ dạng này của hắn nào giống đang tu luyện? Quả thực chính là đang hí thủy.

Tâm yên tĩnh, đang muốn niệm khởi tâm pháp hấp thu linh khí trong nước, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến “Oanh ——” một tiếng, Bách Lý Không Thành thình lình bị hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trên. Bí cảnh này vốn là thập phần kín đáo, sau khi hắn phát hiện liền tự chủ trương xem như lãnh địa tư nhân, sử dụng lôi quang hộ thuẫn vây quanh toàn bộ bí cảnh hình thành một kết giới vô hình, là ai dám xông vào?

Hắn kinh hãi vẫn chưa xong, một vật thể mơ hồ thoạt nhìn như là phấn hồng sắc ở phía trên cách hắn hai ba thước nhanh chóng rơi xuống, sau đó “Ùm!” bọt nước bắn tung tóe dấy lên một trận sóng lớn. Bách Lý Không Thành ở gần đó thập phần vô tội lại đáng thương bị sóng đánh vào khiến cho bộ dáng so với vận động viên nhảy cầu còn chật vật hơn. Hảo hảo hưng trí bị sinh vật hư hư thực thực không rõ hình dạng từ trên trời rớt xuống này phá hư. Bách Lý người nào đó lại phát hỏa… Đợi chút, vì sao hắn phải dùng từ “Lại” này? !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.