[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 24 : Thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo.




“Lục thiếu chưởng môn, nơi này là Huyền Tịch Tông, không phải Táng Hồn Đảo của các ngươi!”

“Ngươi còn biết gọi ta một tiếng ‘Thiếu chưởng môn’ ? Ngươi bất quá chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Huyền Tịch tông, có tư cách gì giáo huấn ta?”

“Lỗi sư huynh, Lục thiếu chưởng môn, các ngươi đều bớt tranh cãi đi…”

Đột nhiên vài thanh âm không hài hòa phá hủy hứng trí hái thuốc của Phong Luyến Vãn, nàng hai mắt không hờn giận mị mị, hướng về phía thanh âm kia nhìn lại.

Đẩy ra lá cây rậm rạp, xa xa nhìn thấy vài tên đệ tử giống như đang kéo bè kéo lũ chia làm hai phe đánh nhau.

Gần nàng là những người vận y phục màu xanh trắng, vừa thấy liền biết là đệ tử Huyền Tịch Tông. Thiếu niên tuấn tú cầm đầu nhìn qua nhỏ hơn so với những đệ tử khác khoảng mấy tuổi, tóc và mắt đen như bầu trời đêm khuya, một thân y phục màu vàng. Đệ tử Huyền Tịch Tông mặc y phục tự do trừ bỏ tạp dịch như Phong Luyến Vãn cũng chỉ có thiên tài như Hàn Ảnh Trọng và Bách Lý Không Thành. Nhìn hắn tu vi ở Luyện Khí Kỳ tầng chín, khuôn mặt lại trẻ tuổi như vậy, hẳn là cũng xem như một thiên tài.

Xa một ít thiếu niên đều mặc huyền sắc trường bào, sắc mặt âm trầm không có tức giận, khiến người ta nảy sinh một loại cảm giác áp lực thực quỷ dị, tương ứng tông phái không hổ danh là “Táng Hồn Đảo”. Nam tử đứng phía trước đại khái chính là thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo Lục Nhâm Giáp, tu vi ở Trúc Cơ tầng ba, bộ dáng coi như không thấy đi, đáng tiếc đôi mắt hồ ly kia lộ ra mười phần kiêu ngạo miệt thị, tuyệt đối là một kẻ ăn chơi trác táng không hơn không kém, làm cho người ta không có hảo cảm.

Vòng thứ nhất so dáng dấp PK, Huyền Tịch Tông toàn thắng. Vòng thứ hai so tu vi PK, Huyền Tịch Tông thảm bại.

Phong Luyến Vãn nhún nhún vai, vì chuyện so dáng dấp PK không có ý nghĩa gì bất đắc dĩ cười cười. Huyền Tịch Tông thừa thãi soái ca đây chính là chuyện mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Trước không cần nói đến Hàn Ảnh Trọng cùng Bách Lý Không Thành, phản đồ Túc Không Ly cũng là một tiểu chính thái ngây thơ khiến người ta vừa nhìn đã muốn khi dễ. Ngay cả thị vệ Giáp trông coi Cấm Uyên Các đều có thể xem như soái ca. Nga, đúng rồi, Kỳ Trữ chân nhân cùng Mộc trưởng lão cũng thuộc bộ tộc soái ca nha, hì hì.

Lục Nhâm Giáp tu vi Trúc Cơ tầng ba không phải hữu danh vô thực, lỗ tai giật giật liền có thể nghe được nhất thanh nhị sở tiếng hừ nhẹ cười khẽ của Phong Luyến Vãn ở cách đó khá xa, ánh mắt lãnh lệ:: “Ai ở nơi nào? Lăn ra đây!”

Phong Luyến Vãn tươi cười nhất thời cương ở trên mặt, vốn là ánh mắt lơ đãng liền biến thành nghiêm túc. Bằng nàng tu vi Trúc Cơ tầng hai trước mặt một tu sĩ cấp cao hơn một tầng che giấu hơi thở hẳn là không phải vấn đề khó khăn gì, nhưng Lục thiếu chưởng môn này có thể ở trong tiếng mưa cùng tiếng khắc khẩu ồn ào dễ dàng mà phát hiện ra nàng, có thể thấy được thực lực cũng không nên khinh thường. Từ trước đến giờ luôn tâm cao khí ngạo như nàng lúc này cũng có vài phần hứng thú muốn tỷ thí, niệm khởi Liễm Tức Thuật che giấu hơi thở, nàng cũng không tin người này còn có thể phát hiện nàng.

“Hơi thở lại biến mất…” Lục Nhâm Giáp mâu quang tối sầm lại, hắn có thể khẳng định vừa rồi tiếng cười kia quả thật tồn tại, trong lúc hắn tập trung tinh thần mà vẫn có thể vô thanh vô tức biến mất, nếu không phải tu luyện bí thuật gì thì chính là tu vi cao hơn hắn. Nghe thanh âm liền biết người này còn rất trẻ tuổi, bất quá hắn chưa từng nghe nói Huyền Tịch Tông có thu nhận nữ đệ tử tu vi trên Trúc Cơ tầng ba. Chẳng lẽ là chân nhân hoặc trưởng lão Kết Đan sớm đã trú nhan? Khóe môi khinh miệt nhếch lên, quản ngươi là ai, Táng Hồn Đảo bọn ta muốn hạ uy phong của Huyền Tịch Tông các ngươi. Nếu ngươi không chịu ra, ta trước tiên phế đi một Kim linh căn tu sĩ của các ngươi!

Mâu trung hiện lên một tia khiêu khích cùng âm ngoan, Lục Nhâm Giáp thân hình chợt lóe không dấu hiệu xuất hiện trước mặt kim y thiếu niên, linh khí bàng bạc đột nhiên tăng lên tới đỉnh Trúc Cơ tầng ba, giống như kinh đào hãi lãng bao phủ kim y thiếu niên. Đồng tử thiếu niên bỗng dưng thu nhỏ lại, hắn thật không ngờ Lục thiếu chưởng môn này thế nhưng thật sự dám đụng hắn!

“Lục Nhâm Giáp hỗn đãn nhà ngươi muốn làm gì?” Đệ tử Huyền Tịch Tông phía sau thiêu niên thái độ hung dữ tức giận mắng ra tiếng, nhưng lại không ai dám đi lên ngăn cản, bọn họ biết bằng tu vi của mình xông lên đi chắn quả thực chính là chịu chết.

“Ti bỉ vô sỉ!” Phong Luyến Vãn cùng Cà Rốt thật sự nhịn không được trăm miệng một lời kinh hô, vì bức nàng đi ra, thiếu chưởng môn này thế nhưng lại dám hạ độc thủ với đồng môn đệ tử của nàng! Nếu một kích này thật sự đánh lên người thiếu niên kia, hắn dù không chết cũng sẽ kinh mạch đứt đoạn a! Điện quang hỏa thạch trong nháy mắt đã vòng vo vô số lần trong đầu nàng, cứu hay không cứu? Nếu cứu không những thực lực vất vả che dấu nửa năm qua bị bại lộ, còn vô cùng có khả năng bị người khác dùng Sưu Hồn Thuật bức nói ra bí quyết tu luyện. Nếu không cứu, nàng nhất định cả đời sẽ bị lương tâm của mình khiển trách!

Đột nhiên công kích của Lục Nhâm Giáp bỗng nhiên chuyển phương hướng, chưởng phong vốn sẽ đánh trúng trái tim thiếu niên trong nháy mắt cực nhanh xoay người hướng về phía Phong Luyến Vãn nhảy tới. Nhất thời linh khí mênh mông phô thiên cái địa đánh úp lại, Phong Luyến Vãn lúc này mới hiểu được hắn đang chờ thanh âm kinh hô của nàng để tìm ra vị trí cụ thể, không khỏi thầm mắng người này âm hiểm hạ lưu, nhưng nàng vẫn thầm cảm thấy may mắn thiêu niên kia vô sự không cần nàng đi cứu. Nàng là “phàm nhân” đương nhiên không thể tránh khỏi công kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ tầng ba, khẽ cắn môi dựa vào phòng ngự thân thể chịu đựng một chưởng này của hắn, nàng không chết được, cùng lắm lượng máu giảm bớt một nửa, dù sao nơi này cũng không có người biết nàng, giả chết là xong chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.