[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 2 : Chương 1




Xích sắt đen nhánh giăng đầy trong căn phòng nhỏ hẹp, ban đêm Cấm Uyên Các âm trầm như quỷ ốc, chỉ có một phiến cửa sổ nhỏ lộ ra ánh trăng mỏng manh, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa.

Hắn quỳ gối chính giữa phòng, hai tay bị xích sắt treo lên mới không ngã xuống, thân thể không có chút huyết sắc nào, phơi bày toàn bộ vết roi dày đặc, khuôn mặt anh tuấn tử khí trầm trầm, trên trán như cũ có máu tươi đỏ sậm theo gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân chậm rãi chảy xuống cằm, phát ra thanh âm “Tí tách!”, “Tí tách!”.

Nàng sử dụng Ẩn Tức Đan vụng trộm đột nhập vào, nhìn thấy tình hình này, tuy rằng đau lòng, nhưng cũng nhịn không được oán thầm:

Thật sự là cái tên kỳ quái, làm ta bị thương rồi lại áp dụng phương thức tự ngược đãi bản thân này để cứu ta. Nghĩ rằng như vậy thì ta sẽ tha thứ cho ngươi sao? Ta trở thành cấp 1 yếu đuối thế này còn chưa có tính sổ với ngươi. Dùng Dương Cam Lộ cứu ngươi, những gì thiếu ngươi cũng đã trả sạch, về sau mới có thể tìm ngươi trả thù!

Nàng rời đi mà không hay biết, hắn từ sớm đã dần dần hồi tỉnh.

Nàng lại càng không biết, Ẩn Tức Đan đối với Trúc Cơ tu sĩ căn bản không có chút tác dụng nào.

Không có thiên lý vô cớ bị nhốt trong Tù Long Đàm, người đến cứu nàng lại là hắn.

Nhớ tới bộ dáng hắn suy yếu khi trọng thương, nàng thiệt tình thành ý cùng hắn nói lời cảm tạ, đối với Đại Thần trước nay đều không cần người khác giúp đỡ là điều thập phần khó có được.

Nhưng hắn chẳng những không thèm nhận, còn đem phân thiện ý kia của mình đổ lên lý do vì muốn trở nên cường đại hơn, khiến lòng cảm kích ít ỏi đến đáng thương của nàng bị đập bể không dư thừa một mảnh. Hắn còn thập phần vô lương tâm bày ra dáng vẻ thâm tư suy nghĩ nâng cằm nàng, nói bằng tư chất của nàng chỉ có thể làm một tên tạp vụ.

Ai ngờ nàng thật sự trở thành tạp dịch, kết quả này làm cho hai người đều không còn gì để nói…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.