[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 122 : Chương 122




Phong Luyến Vãn lúc này rất hào hứng chuẩn bị luyện khí, ngón trỏ tay phải theo thói quen đặt trên cằm trắng nõn, suy nghĩ nên luyện ra thứ gì mới có thể bán được giá tốt. Trong túi trữ vật của nàng có vài lò luyện khí cao cấp hình dạng khác nhau, tất cả đều là cướp được từ chỗ lão già Phổ Trữ. Kỳ thật cũng không tính là cướp đoạt của hắn, năm xưa lão già kia và Giản Tâm Ly cấu kết làm chuyện xấu muốn dùng Nhiếp Hồn Linh Khí hút hồn phách của nàng, còn khiến Ẩn Sát vì cứu nàng mà bị vỡ nát, cuối cùng nàng chỉ lấy đi lò luyện khí trân quý nhất của hắn thuận tiện khiến hắn nửa năm không thể lết xuống khỏi giường bệnh, nàng là một người nhân từ đến cỡ nào a!

Cười xấu xa tìm kiếm vật liệu dùng để luyện khí, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc nhìn những mảnh mặt nạ vỡ, trơ trọi đặt ngay ngắn bên trong túi trữ vật hỗn loạn. Thế giới rực rỡ xung quanh trong chớp mắt mất đi tất cả màu sắc, một đoạn hồi ức không dám nhớ lại chợt lướt nhanh qua tâm trí nàng, khiến mọi động tác của Phong Luyến Vãn đột ngột dừng lại.

– – Là ta bắt chước không tốt sao, bất quá, ta không còn cơ hội để bắt chước hắn. May mắn, may mắn ta có thể ở thời khắc mấu chốt phá tan khắc ấn linh hồn đi đến bên cạnh ngươi.

– – Để bảo vệ được người mình yêu thương, dĩ nhiên là phải trả một cái giá tương xứng

– – Mặt nạ đã vỡ, ngươi chỉ là mất một vật phẩm có cũng được mà không có cũng không sao thôi, vì sao lại khóc?

Lúc ấy nàng hoàn toàn đắm chìm trong sợ hãi cho nên không tinh tế nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời nói của hắn, hiện giờ nghĩ đến, vẫn cảm thấy tựa như một giấc mộng. Nhan đại thần luôn độc lai độc vãn thần bí kiêu ngạo cũng sẽ yêu thích một người sao? Nàng là người mà hắn yêu thương sao? Giỡn cái gì vậy, đó có lẽ chỉ là sự quyến luyến của vật phẩm dành cho chủ nhân thôi.

Người kia, nàng còn có thể được gặp lại hắn nữa không, nàng còn có thể cùng hắn sóng vai đứng trên thế gian này sao?

– – đi tu bổ Ẩn Sát đi, có lẽ…

Nhan Mạc Qua, lần này trong hành trình đến Thương Kỳ đại lục, ta nhất định sẽ tìm phương pháp cứu chữa cho ngươi. Khi đó, ta sẽ dùng tu vi chân chính của mình đánh với ngươi một trận.

Đôi mắt ảm đạm lại lần nữa tỏa ra ánh sáng mê người, Phong Luyến Vãn mở ra bảng thông tin trang bị của mình chọn lấy mấy khối tài liệu mà nàng không xem trọng, tùy ý đặt ở trên giường. Túc Vị Ly sớm đã thành thói quen nhìn thấy nàng đột nhiên biến ra mấy đồ vật gì đó, nhưng trong đáy mắt Tang Nhiễm lại chợt thoáng qua một tia kinh ngạc, chỉ là Túc Vãn hai người không ai phát hiện.

“Thật muốn cướp bóc ngươi.” Túc Vị Ly thèm muốn nhìn chằm chằm những khối bảo thạch được thiên địa kết tinh phát sáng lấp lánh cùng nội đan của yêu thú cấp cao, những thứ này nhất định là lúc nàng làm thiếu tông chủ đã vơ vét được a, thật sự rất hâm mộ đặc quyền của thiếu tông chủ, cũng không biết mấy lão già ở Dược Các và Phổ Trữ chân nhân làm sao có thể nhịn đau đem mấy bảo vật này cống hiến cho nha đầu kia.

Phong Luyến Vãn thoáng nhếch môi, chỉ mới như vậy mà đã chảy nước miếng sao, tầm mắt thật đúng là hạn hẹp, nếu nàng lấy ra những bảo vật mình luôn cất giấu có lẽ sẽ khiến toàn bộ Tu Chân Giới điên cuồng, bất quá nàng mới không ngu như vậy.

Khoanh chân ngồi thẳng, ánh mắt đã trở nên vô cùng nghiêm túc, vận chuyển linh khí, giơ tay trái lên trước ngực, hai ngón tay khép lại xẹt qua phía trên tay phải, lập tức trên lòng bàn tay Phong Luyến Vãn dấy lên một ngọn thất sắc hỏa diễm xinh đẹp rực rỡ. Phong Luyến Vãn dĩ nhiên khống chế vô cùng tốt, không hề làm cho những vật dụng trong phòng bị cháy nửa phân nào. Hai ngón tay chỉ vào lò luyện khí, bảo lò giống như được dẫn dắt bay đến trước mặt nàng, đồng thời đem ngọn lửa đặt dưới đáy lò, ngọn lửa đột nhiên bùng lên bao vây hơn phân nửa lò luyện khí, giống như muốn cắn nuốt nó sạch sẽ, toàn bộ lò luyện khí hiện lên một màu sắc cực kỳ hoa mỹ.

Nhưng mà loại lửa luyện khí thuộc trình độ này vẫn chưa thể khiến nàng hài lòng, khi ngọn lửa có thể làm nóng chảy lò luyện khí, đó mới có thể miễn cưỡng đạt chỉ tiêu trong lòng nàng.

Quá trình luyện khí cũng có một chút tương tự với luyện đan, thí dụ như yêu cầu về độ tinh khiết của tài liệu. Thong thả tăng nhiệt độ lò lửa, Phong Luyến Vãn đem khoáng thạch có tính chất không thuần khiết ném vào để duy trì ngọn lửa, đem những khoáng thạch tinh khiết nung nóng để chúng thăng hoa thành khí thể màu trắng, rồi dùng kết giới hàn băng bao bọc lại, trên vách băng xuất hiện những kết tinh cực kỳ tinh khiết. Mở nắp, đem tài liệu cẩn thận đặt vào trong lò, một lát sau lại vươn tay lựa ra mấy trăm sợi kim tuyến, chính là luyện dịch sau khi tài liệu nóng chảy hóa thành.

Dựa vào trí tưởng tượng mà tạo hình cho Linh Khí, đồng thời còn phải sáng chế chức năng cho Linh Khí, đây là một quá trình khảo nghiệm trí óc cực kỳ khó khăn, bất quá việc này đối với Phong Luyến Vãn mà nói không phải là vấn đề. Trong Thương Lam Đỉnh có đủ các loại trang bị muôn hình vạn trạng, tùy tiện chọn cũng có cả một đống, chẳng lẽ nàng còn sợ khan hiếm mẫu vật sao.

Thời gian luyện khí cũng khá lâu, đối với những người có rất ít cơ hội được chứng kiến quá trình luyện khí như Tang Nhiễm và Túc Vị Ly mà nói, lực hấp dẫn cũng không phải là nhỏ. Hai người nín thở ngưng thần, không dám quấy nhiễu nàng nửa phần, thấy ngón tay tinh xảo nhanh nhẹn của nàng xẹt qua giữa không trung, các sợi kim tuyến cũng dần dần thành hình.

Chưa đến tảng sáng, bầu trời vẫn còn mờ tối, nhưng trong thành thị phồn thịnh đã sớm tràn ngập tiếng rao hàng của những người bán hàng rong. Một luồng sáng mạnh mẽ chói lọi đột nhiên từ trong khe cửa sổ nhỏ hẹp thoát ra, những người đi đường theo phản xạ vội lấy tay che mắt, người nhát gan còn thét chói tai một tiếng.

Trên đường xuất hiện một công tử trẻ tuổi ngẫu nhiên đi ngang qua đây cũng giơ kiếm che mắt, ngẩng đầu nhìn lên, thanh y công tử này tuy có một đôi mắt phượng tràn ngập anh khí thiếu niên, nhưng lại khó giấu được nét nhu hòa giữa hai đầu chân mày, đúng là một cô nương đang cải nam trang, nàng hơi nhíu mày, thầm nghĩ hẳn là vừa có người luyện thành bảo khí, một thị trấn nhỏ như vậy từ khi nào lại xuất hiện một Luyện Khí Sư phẩm cấp cao đến thế? Sư môn của nàng ở Thương Kỳ đại lục quen biết rất ít bằng hữu, nếu có thể kết giao được với vị tiền bối này hẳn cũng là chuyện tốt.

Phong Luyến Vãn đang chuyên tâm luyện khí đương nhiên không biết nàng đã bị một người quen để mắt tới. Nói thật, đối với kiện linh khí này nàng cũng không hề dụng tâm luyện chế, dù sao có làm ra thứ tốt cũng chỉ để người khác chiếm được tiện nghi. Nhưng trình độ nghiêm túc lại không thua gì ở trận tỷ thí luyện đan năm đó, nhìn xem món linh khí tinh xảo đẹp đẽ mà nàng vừa chế tạo ra, vui sướng trong lòng mặc dù nhỏ bé nhưng cũng không kém phần ngọt ngào. Đây có lẽ là một chút tâm tình cơ bản của Luyện Khí Sư đi? Trong lúc cười khẽ, giá trị kinh nghiệm lặng lẽ vô tức tăng cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.