[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 119 : Chương 119




A, ngươi xem đứa bé này ngọc tuyết khả ái phấn điêu ngọc mài quả thực giống hệt bạn tốt của nàng y như đúc. A, ngươi xem sau khi trải qua bao biến cố trắc trở cô đơn tịch mịch cuối cùng cũng thấy được ánh mắt của người quen. A, ngươi xem trên thiên hạ này còn ai có thể anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong bễ nghễ thiên hạ như nam nhân vừa rồi! Quan trọng nhất là ngoại trừ bạn tốt của nàng ra còn ai có thể sinh được một đứa bé vừa đáng yêu vừa đáng thương như vậy khiến người ta vừa gặp liền muốn khóc a! Tang Nhiễm khóc lóc nức nở ruột gan đứt từng khúc bi thương gần chết, hài tử ở đây nhưng mẫu thân của nó lại không còn nữa, Tiểu Vãn a ta đã tới chậm rồi, không thể được nhìn mặt ngươi một lần cuối cùng, ngươi là đồ không có lương tâm tại sao không cố gắng đợi ta ô ô ô…”Ô ô, Tiểu Tiểu Vãn, con nói cho dì biết, mẫu thân con đã chết như thế nào, là bị ai hại, dì nhất định sẽ thay mẫu thân con báo thù rửa hận… Ô ô ô…”

Mẫu thân con đã chết như thế nào…

Đã chết như thế nào…

Chết như thế nào…

A, bệnh nặng chưa khỏi cộng thêm kích thích lần này khiến cho đầu óc của nàng đau như búa bổ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Phong Luyến Vãn bị bộ ngực của mỗ Tang đè ép đến biến dạng, vẻ mặt nàng cứng ngắc toàn thân phát run trên đỉnh đầu bốc khói sát khí vùn vụt, oán niệm bốc lên đủ khiến cho hoa cỏ vô tội xung quanh trong nháy mắt khô héo. Đây chính là bạn tốt mà nàng luôn nhung nhớ tận xương a, đây chính là tình bạn kinh thiên động địa của nàng a! Mẹ nó quả thực là kinh thiên động địa, tiếng gào khóc xé tim xé phổi của mỗ Tang cùng tiếng cười như xoắn gan xoắn ruột của mỗ Túc ăn ý phối hợp với nhau oanh tạc màng nhĩ của nàng, Phong Luyến Vãn một tay nắm quyền, thanh âm nặng nề tận lực đè nén xúc động giết người vang lên bên tai Tang Nhiễm: “Bổn đại gia còn chưa có chết đâu, ngươi rủa ta như vậy mà coi được sao – coi được sao?!”

“BINH – – ”

Một đấm nện xuống, thật là thống khoái!

“Ô!” Trên đỉnh đầu của mỗ Tang nổi lên một cục u còn bốc khói trắng, Phong Luyến Vãn xoa tay lên quả đấm nhỏ của mình hung dữ trừng mắt nhìn nàng: “Mới ít lâu không gặp đã không nhận ra ta! Còn nữa, cái thân thể này của ngươi là lừa gạt được ở đâu? Còn không mau thành thật khai ra!”

Giọng nói quen thuộc này là… Tang Nhiễm đột nhiên giống như bị điện giật: “Ngươi… Ngươi là Tiểu Vãn?” Nàng dùng hai tay che lại nơi vừa bị đánh, đôi mắt màu lam xinh đẹp ánh lên lệ quang trong suốt, xinh đẹp động lòng người.

Phong Luyến Vãn nâng cằm lên nhìn thẳng vào nàng: “Ngoại trừ bản đại thần, ngươi cho rằng người trước mặt ngươi là ai?”

Trong đầu Tang Nhiễm sấm vang chớp giật rền rền, vài giây sau lại đau khóc thành tiếng, hình tượng dịu dàng bị hủy đến mức không còn mảnh vụn, trình độ bi ai so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém: “Tiểu Vãn chẳng lẽ ngươi luân hồi?! Việc này thật không công bằng a, vì sao ta xuyên đến phải tá thi hoàn hồn trên thân thể một người chết, còn ngươi lại lần nữa được đầu thai?! Thiên lý bất công a!”

“Ha ha ha ha ha ha ha…” Túc Vị Ly ôm bụng cười sặc sụa, hắn đã lâu không được cười vui vẻ như vậy, quả nhiên đi theo nha đầu kia cuộc sống mới gặp được nhiều điều thú vị a ha ha ha. Hắn nghe rõ, vị cao thủ Nguyên Anh tóc xanh này là tỷ muội tốt của nha đầu kia, đầu óc có vấn đề như thế thật không không hổ là tỷ muội của nàng a ha ha ha ha…

Phong Luyến Vãn đầu đầy hắc tuyến dần dần lan tràn xuống dưới cổ, nàng thực sự bị chọc giận đến mức suýt bay mất ba hồn bảy phách. Nhiễm Nhiễm a, tu vi cao thâm của ngươi là để phụ trợ cho tiếng khóc của ngươi càng thêm rung trời động đất sao? Nàng lúc này chỉ muốn thét vào mặt cái kẻ đang gào khóc thảm thiết kia hai câu – –

Sao lại bỏ chữa bệnh!!!

Có bệnh thì mau chóng mà uống thuốc đặc biệt là thuốc chữa não tàn!!!

Mà bệnh tình của Tang Nhiễm tựa hồ không chỉ dừng lại ở việc não tàn, tiếp đó dưới ánh mắt oán niệm sâu nặng của Phong Luyến Vãn, nàng vội chạy đến trước mặt Túc Vị Ly nghiêm túc kéo tay hắn, hít hít nước mũi rồi nghẹn ngào nói: “Ngươi chính là phụ thân của đứa nhỏ này sao? Hài tử nhà ta đã gây nhiều rắc rối cho ngài rồi, nó đi theo ta sẽ không phải chịu khổ, xin ngươi nhịn đau bỏ xuống thứ mình yêu thích nhường đứa bé này cho ta đi!” Hiện tại nàng đào hôn coi như là lẻ loi một mình, thật vất vả mới có thể chờ được thời khắc cùng bạn tốt trùng phùng, cho nên dù Tiểu Vãn nhà nàng có là bảo bối của thiên vương lão tử nàng cũng phải đoạt lấy bằng mọi giá.

Túc Vị Ly đáng thương đang muốn xem kịch đột nhiên vô tội bị kéo lên sân khấu, lại thấy mỗ Tang diễn xuất càng lúc càng khoa trương, khiến hắn ôm bụng quỳ rạp xuống đất cười lăn lộn giống như sắp tắt thở đến nơi mà không để ý đến ánh mắt như muốn lột da róc xương của người nào đó. Phong Luyến Vãn giận đến dựng ngược tóc tai sắp hóa thành Medusa, nếu như bây giờ trong tay nàng có khối đậu phụ nàng sẽ không chút do dự đập lên đầu Tang Nhiễm!!! Con mẹ nó ngươi nói ai là cha ai?! Lần trước bị tên hỗn đãn kia nói mặt quan tài là cha nàng thì cũng thôi đi, giờ đây lại bị đứa bạn vô lương tâm này nói tên hỗn đãn đó là cha nàng, hai tên trứng thối đầu óc có vấn đề này sao lại thích tìm cha cho nàng vậy?

Tiêu sái vung tay lên tháo Ấn Tượng Giới khôi phục lại hình dáng thật sự, kéo cổ áo đỏ thẫm của Tang Nhiễm bức nàng đi đến gần mình: “Giờ mở to hai mắt của ngươi ra mà nhìn, ta là ai?”

Tang Nhiễm đang cảm thấy phụ thân của đứa bé kia thật quá vô lương tâm, nghe có người muốn đoạt con gái của hắn mà còn có thể cười đến sung sướng như vậy, hơn nữa vừa rồi ôm lấy nàng rõ ràng cảm giác được Tiểu Vãn toàn thân nóng hổi phát run tựa hồ đang sốt cao không giảm, Tiểu Vãn đáng thương của nàng ở trong tay tên này rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu hành hạ? Tang Nhiễm vừa mới ra quyết định sau này phải bảo vệ thật tốt Tiểu Vãn nhà nàng thì đột nhiên bị ai đó túm lấy cổ áo đằng sau, chưa kịp kinh hô đã bị ghì chặt hai vai, xoay người 180° liền nhìn thấy cố nhân nhiều năm không gặp đang đứng ngay trước mặt mình, chống nạnh bày ra dáng vẻ nữ vương, đôi mắt đỏ thẫm như lửa nhìn chằm chằm nàng không chớp.

“Tiểu Vãn…” Đây không phải là nhớ nhung quá thành bệnh nên xuất hiện ảo giác chớ? Nàng run run đưa tay sờ gò má hồng hào của người trước mặt, dường như chưa thể tin nổi lại nhéo mạnh thêm một cái, nghe được thanh âm gào thét kêu đau kia mới xác định chắc chắn đây là người chứ không phải quỷ. Tang Nhiễm rất kích động, nhào qua ôm chặt lấy Phong Luyến Vãn, trong giọng nói mang theo một tia nức nở: “Tiểu Vãn, thật sự là ngươi!”

Phong Luyến Vãn kìm nén xúc động muốn báo thù cho khuôn mặt vô tội của mình, vươn tay ôm lấy hảo tỷ muội khiến nàng nhung nhớ đã lâu nhưng vừa gặp mặt lại thiếu chút nữa hại nàng tức chết, mặc dù tâm tình kích động vì gặp được bạn tốt đã bị một màn khôi hài lúc nãy đập vỡ hầu như tan tành, nhưng nàng vẫn cảm giác chóp mũi có chút chua xót.

“Đã lâu không gặp, có nhớ ta hay không?”

“Ai thèm nhớ ngươi!” Ngoài miệng tuy nói không nhớ, nhưng nào có ai hay khoảng thời gian qua Phong Luyến Vãn đã rơi bao nhiêu nước mắt vì mong nhớ bạn bè và người thân. Chia cách nhau ba năm, cảm giác có lẽ cũng giống như lúc vừa lên trung học được gặp lại người bạn tiểu học ngày xưa.

Kích động tán gẫu hai câu. Phong Luyến Vãn vẫn còn đang sốt, vừa rồi bị chọc giận nên mới thoáng lên tinh thần, nhưng giờ bình tĩnh trở lại thì lập tức yếu ớt giống như bông hoa nhỏ bị gió mưa vùi dập. Tên hỗn đãn họ Túc nào đó là người đầu tiên phát hiện trạng thái của nàng không ổn, vội vàng cắt ngang hai người đang say sưa ôn chuyện, khuyên can mãi Phong Luyến Vãn mới chịu mang vào Ấn Tượng Giới để hắn tiếp tục ôm chuẩn bị gấp rút lên đường. Đừng hỏi Phong Luyến Vãn vì sao lại không để cho Tang Nhiễm ôm, xem đôi mắt phát ra tinh quang sáng rực kia cũng đủ biết nếu rơi vào trong tay nàng ấy chắc chắn không tránh được kết cục bị giày xéo khuôn mặt nhỏ nhắn, ở trong tay Túc Vị Ly tương đối an toàn hơn một chút.

Ba người nhìn những đồng chí đón dâu bị khói mê làm cho bất tỉnh nhân sự kia, bày tỏ một chút thương xót, sau đó lập tức xuống núi. Có vị nhân sĩ Tang Nhiễm từ nhỏ đã sống ở Thương Kỳ đại lục làm hướng dẫn viên du lịch, cả ba đi đường không gặp thêm bất kỳ trở ngại nào. Dọc đường Tang Nhiễm xuất đủ các loại nháy mắt ra hiệu với Phong Luyến Vãn, che miệng âm thầm hỏi nhỏ, giọng nói tràn đầy ám muội: “Tiểu Vãn ~ tiểu tử này là ai a?” Nói xong lại liếc nhìn Túc Vị Ly, lặng lẽ đánh giá một hồi. Năm nay Tiểu Vãn đã mười tám cái xuân xanh tựa như như một cành hoa, có đối tượng cũng là chuyện bình thường, hơn nữa tiểu tử này lớn lên tướng mạo không tệ, bộ dáng nhìn rất dễ bị ức hiếp lại còn nghe lời răm rắp, tuyệt đối là khẩu vị của một người cường thế như Tiểu Vãn.

Nếu để cho Túc Vị Ly biết được trong lòng Tang Nhiễm đang suy nghĩ cái gì, không biết hắn có lập tức thổ huyết tại chỗ hay không. Lớn lên không tệ? Chỉ là khá tốt thôi sao? Rõ ràng hắn soái đến mức ngay cả Phong Luyến Vãn cũng phải hâm mộ ghen tỵ. Nghe lời răm rắp? Kính nhờ đây chỉ là xuất phát từ lòng quan tâm đến bằng hữu thuận tiện chiếu cố cho bệnh nhân, lúc nha đầu kia còn khỏe mạnh cũng đã bị hắn chọc giận không ít lần. Bộ dáng nhìn rất dễ bị ức hiếp? Xin cho phép hắn yên lặng tưởng niệm Hàn sư huynh đã từng bị hắn chỉnh hết sức thê thảm…

Phong Luyến Vãn lười biếng nghịch nghịch lọn tóc, thản nhiên đáp: “Nô bộc miễn phí.”

Túc Vị Ly tức thì đen mặt, nhưng hắn vẫn sáng suốt lựa chọn giữ gìn im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.