[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 116 : Chương 116




Mưa to rả rích mấy ngày mấy đêm vẫn không ngừng, tiên sơn nhìn như sóng êm gió lặng nhưng thực chất đã xảy ra biến đổi lớn khiến toàn bộ Tu Chân Giới khiếp sợ: thiếu tông chủ Huyền Tịch Tông kinh tài tuyệt diễm đồng thời cũng là ái đồ của thủ tọa Dược Các Mộc trưởng lão – Phong Luyến Vãn, phản bội tông môn, trên đường truy bắt sợ tội tự sát. Đệ tử của phong chủ Kiếm Linh Phong – thiên tài băng linh căn Hàn Ảnh Trọng, tu vi mất hết. Thiên tài lôi linh căn Bách Lý Không Thành thừa nhận có tư tình với phản đồ Phong Luyến Vãn, tự phế tu vi, rời khỏi tông môn.

Ba vị thiên tài của Huyền Tịch Tông lần lượt gặp chuyện không may, nguyên khí đại thương, các môn phái tu chân không được mấy người thật sự đồng cảm, chủ yếu đều thừa cơ châm chọc khiêu khích, đem toàn bộ lỗi lầm đổ hết lên người vị thiếu tông chủ đã chết, tất cả đều nói nàng là hồng nhan họa thủy yêu nghiệt chuyển thế vân vân. Bọn họ đỏ mắt ghen tị với hào quang sáng chói của mấy vị thiên tài đó đã lâu, lần này dĩ nhiên phải bộc phát hết những bất mãn tích tụ trong lòng.

Nhưng các tu sĩ Huyền Tịch Tông không những không hề tức giận mà còn bảo trì trầm mặc, giống như hoàn toàn đồng ý với những lời đồn đãi đó. Các môn phái cũng không nghĩ gì nhiều, càng không có ai sẽ vì yêu nữ làm bại hoại tông môn đó mà đứng ra nói một câu công đạo.

Cấm Uyên Các khiến cho người ta sợ hãi rét lạnh, chưa đến gần đã ngửi được mùi thuốc đắng ngắt cùng mùi máu tươi nồng nặc.

“Kẽo kẹt ——” “Ầm ầm ——” Cánh cửa bên phải va chạm xích sắt lạnh lẽo phát ra thanh âm trong trẻo lạnh lùng. Tại nơi suốt ngày không thấy ánh mặt trời rốt cuộc cũng lọt vào một chút ánh sáng ấm áp. Đệ tử canh gác đang ngủ ngon lành bỗng nghe được âm thanh, sau khi bừng tỉnh vội vàng lau nước miếng bên khóe môi, vọt tới trước cửa muốn ngăn cản tên tu sĩ ngốc nghếch nào đó đã xông nhầm vào cấm địa. Nhưng người vừa tới lại khiến cho bọn họ chấn động.

Mái tóc dài màu lam đậm hơi rối loạn, trong đôi mắt màu xám hàn khí bức người không khó nhìn ra những tia tơ máu chất ngập phẫn nộ, gắt gao siết chặt bội kiếm của mình, tựa hồ như đang cố gắng khống chế cái gì đó.

“Hàn sư huynh?” Đệ tử canh gác liếc nhau, nhìn thấy đối phương cũng đang lộ ra vẻ nghi hoặc khó xử. Nếu là người khác, dựa theo tính tình của bọn họ nhất định sẽ gọi thẳng cả họ tên sau đó hung hăng nhục nhã một phen, nhưng người này bọn họ đắc tội không nổi. Tuy nói đã mất hết tu vi, nhưng thiên phú vẫn còn, Từ Trữ chân nhân vẫn như cũ coi hắn như trân bảo, sư tỷ muội toàn tông vẫn kiên định si mê hắn, bọn họ dù muốn cũng không có lá gan bất kính với người này. Bày ra dáng vẻ nịnh nọt khom lưng cười nói: “Không biết sư huynh tới đây là có chuyện gì?”

“Để ta vào.” Ngữ khí tuyệt đối là ra lệnh.

Trong hơi thở mang theo băng tuyết rét lạnh đến mức ngay cả liệt hỏa cũng không cách nào hòa tan. Đệ tử canh gác rùng mình một cái, trong nháy mắt kia từ sâu trong nội tâm bỗng dấy lên kính sợ khiến ngay cả bọn họ cũng không hiểu được, thiếu niên trước mặt rõ ràng chỉ là một phàm nhân, vì sao lại có được khí thế bức người như thế??

“Này… Sư huynh có lệnh bài không?”

Hàn Ảnh Trọng không hề để ý đến lời bọn hắn nói, tựa hồ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian. Đẩy ra đệ tử canh gác đứng trước mặt, tự mình đi vào bên trong.

Bước chân nặng nề trầm trọng, tóc dài thoáng che đi cảm xúc trong mắt, hắn nhớ lại vẻ mặt khó thể tin nổi của Bách Lý Không Thành khi đem Ngũ Đạo Luân Hồi Kính mang về tông môn, bên tai còn văng vẳng một câu nói cuối cùng kia.

—— Hàn Ảnh Trọng, ta hận ngươi!

Trong lòng lại dấy lên một trận đau đớn, gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực, một ý tưởng trong lòng không ngừng hừng hực thiêu đốt lý trí hắn.

“Hàn sư huynh!” Một người vội vàng muốn ngăn cản hắn, nhưng bị người kia kéo lại: “Quên đi, chúng ta không làm gì được đâu, mau đến Hồn Nguyên Điện báo với Từ Trữ chân nhân.” Hắn cũng không biết vì sao lại chắc chắn khẳng định mình không phải đối thủ của phàm nhân này, nhưng đề nghị của hắn lại không ai có thể phản bác. Do dự một chút, người kia đành gật đầu, trong lòng lo lắng cầu nguyện Hàn Ảnh Trọng trăm ngàn lần đừng đến mật thất cấm kỵ kia.

Nơi đó…

Có khung cảnh so với luyện hỏa địa ngục còn khủng khiếp hơn ——

Đóa hoa sơn trà màu trắng bị máu độc màu đen làm ẩm ướt, trong khoảnh khắc vừa dung nhập hoàn toàn vào vết máu liền hóa thành bùn đất dơ bẩn.

Giản Tâm Ly hận nhất chuyện lúc này ả vẫn duy trì vạn phần thanh tỉnh, ả thề, những ngày bị giam cầm trong Cấm Uyên Các là khoảng thời gian đen tối nhất đáng sợ nhất trong cuộc đời ả. Thời khắc này chỉ muốn lập tức chết đi cho thống khoái, không muốn tiếp tục chịu đựng dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần như thế này nữa. Thanh âm mũi kiếm cọ sát với nền gạch dưới sàn chói tai truyền đến từ cách đó không xa, trái tim tưởng như đã chết từ lâu lại lần nữa hồi sinh, khó khăn ngẩng đầu, hơi thở mong manh kêu gọi : “Cứu ta…”

Lúc Hàn Ảnh Trọng bước vào mật thất tối tăm này, trong lòng không khỏi chấn động.

Nơi này so với những chỗ khác trong Cấm Uyên Các sáng ngời hơn, thoáng như ban ngày, nhưng lại có cảm giác âm u giống như vĩnh viễn không có hào quang. Cả căn phòng treo đầy những tấm gương, quanh góc phòng được khảm vô số dạ minh châu tỏa ra âm quang hình đóa hoa dị thường, giống như lửa ma trơi quỷ dị thiêu đốt ngàn năm trong cổ mộ. Trăm ngàn mặt gương hình dạng khác nhau đều hướng về phía người kia.

Chính là ả ——

Hàn Ảnh Trọng cắn môi dưới. Người này, cho dù hóa thành tro bụi hắn cũng sẽ không nhận lầm!

Giản Tâm Ly!

Ánh mắt mơ hồ sau khi phân biệt được hình dáng người vừa tới, hy vọng của Giản Tâm Ly trong nháy mắt nát tan thành mảnh nhỏ: “Huynh… Đừng… Đừng nhìn ta…” Bị người mình yêu thương say đắm nhìn thấy bộ dáng như vậy, Giản Tâm Ly dường như sắp phát điên, nhưng dưới tác dụng của dược vật ả vĩnh viễn không có khả năng làm được gì. Nước mắt luôn cố nén không chịu chảy xuống giờ khắc này giống như vỡ đê, tuy rằng như thế này sẽ chỉ làm ả càng thêm xấu xí không chịu nổi.

Ngàn ngàn vạn vạn tấm gương phản chiếu thân ảnh người kia, quả thực không còn có thể gọi là “Người”. Mái tóc màu xanh rối bù hỗn loạn, hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại một đôi mắt phù thũng hằn lên những tia tử hồng sắc, yêu dã khiếp người. Làn da sưng phù hóa thành màu đen tím khiến người ta buồn nôn, bọt nước dày đặc, mỏng manh giống như chỉ cần chạm phải sẽ vỡ tan chảy ra chất lỏng kịch độc.

Ả mỗi ngày mỗi đêm phải đối mặt, chính là toàn thân đau đớn cùng dáng vẻ giống hệt như ma quỷ này.

Càng khiến cho ả phát cuồng là, dáng vẻ đáng sợ này chính là ả.

Ả điên cuồng gào thét muốn xua đuổi những hình ảnh đáng sợ này, nhưng càng lúc càng tuyệt vọng, càng lúc càng biến dạng xấu xí thê thảm.

Càng ngày càng nhiều dày vò, càng ngày càng khiến ả không thể chịu nổi!

So với dược nô còn đáng sợ hơn… Có lẽ chính là độc nô như ả đi, phải nhìn chăm chú vào bộ dáng xấu xí này cho đến vĩnh viễn, sống không bằng chết.

Sư phụ của nha đầu kia quả thật ngoan độc, quả thật không phải người.

“Hàn sư huynh, ta van xin huynh… Giết ta đi.” Giản Tâm Ly thất thanh khóc rống, chấp niệm kiên trì mấy năm nay vào lúc này rốt cục đã sụp đổ. Ả hối hận, ả hối hận vì đã nhắm vào Phong Luyến Vãn, hối hận vì đã không chịu hối cải, nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn. Mặc kệ Hàn Ảnh Trọng lúc này phản ứng ra sao, ả chỉ tự thì thầm thì thào, như đang thành kính đắm mình trong ký ức: “Lời đồn đãi là do ta truyền ra, ta hận nàng ta được trời cao chiếu cố, chiếm được sự quan tâm của huynh còn chưa đủ, ngay cả thiên phú cũng khiến cho người ta ghen tỵ.”

Ả nhìn người kia cầm kiếm chậm rãi đi tới, sợ hãi cùng chờ mong hợp lại thành một tâm lý cực kỳ mâu thuẫn. Trong miệng vẫn tuôn ra những lời đứt quãng, khát vọng có thể kích thích người trước mặt một kiếm giết chết mình, nhưng suy nghĩ trong thoáng chốc lại không biết đã bay về phương nào.

Lần đầu tiên nhìn thấy người này là khi nào…

Mười mấy năm trước, năm đó ta vẫn chỉ là một tiểu nữ hài vừa mới bước chân vào tiên lộ, dùng ánh mắt thiên chân vô tà nhìn chăm chú nhân gian tươi đẹp.

Ở Trắc Linh Đài kiểm nghiệm ra thiên phú song linh căn, ta liền trở thành đối tượng được Phổ Trữ chân nhân cùng vạn người chú ý. Vinh quang khi đó bình sinh ta chưa bao giờ cảm thụ qua, tuổi nhỏ ngông cuồng tham luyến loại cảm giác đứng trên muôn người, trong lòng sinh ra cao ngạo khiến cho ta miệt thị những kẻ khác.

Nhưng loại cảm giác tuyệt vời này không duy trì được bao lâu, một trận tiếng vỗ tay vang dội cùng tiếng hô ầm ĩ khác vang lên, ta kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy tiểu nam hài thân hình đơn bạc đứng trên đài Trắc Linh Căn, một thanh bảo kiếm phóng lên cao phát ra hào quang thanh lãnh thánh khiết.

Thì ra là thiên tài biến dị linh căn… Cắn môi dưới, lòng đố kị hừng hực dấy lên, lần đầu tiên gặp nhau ta đã rất căm ghét tiểu nam hài tranh giành sự nổi bật với mình!

Ta bắt đầu chú ý đến kẻ gọi là thiên tài này, hy vọng sẽ phát hiện ra sai lầm của hắn sau đó đâm chọc trước mặt sư phụ hắn, thầm nghĩ lúc hắn bị trừng phạt sẽ có bộ dáng thế nào, có lẽ sẽ khóc chảy nước mắt nước mũi đi, hì hì.

Nhưng ta đã thất vọng rồi. Mười năm như một, hắn chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày tu luyện, ta dĩ nhiên cũng không thể bắt được nhược điểm của hắn, tuy cảm thấy thất vọng nhưng đồng thời cũng có một loại tình cảm mông lung dần dần nảy sinh trong lòng.

Kẻ địch kẻ địch, khi tuổi nhỏ còn chán ghét hắn, nhưng từ lúc nào lại biến thành yêu thích cùng sùng bái đây?

Tiểu nam hài xanh xao vàng vọt năm xưa từng ngày một trở nên phong thần tuấn lãng, mái tóc dài màu lam như thác, ánh mắt kiên nghị dần dần bị phủ một lớp hàn băng cứng rắn, tu vi cũng đạt được thành tựu trở thành người nổi tiếng nhất trong hàng ngũ các đệ tử.

Nữ nhân ngưỡng mộ hắn cũng ngày càng nhiều, nhiều đến mức… không còn chỗ nào để ta có thể ẩn nấp dõi theo hắn.

Ta yên lặng nhìn hắn, nhìn mười năm a…

“Sau khi huynh đem nàng về Huyền Tịch Tông, nàng bị giam trong Tù Long Đàm, là ta mở ra tâm ma đại trận.” Ả cười đến so với khóc còn khó coi hơn, có lẽ hiện tại căn bản không thể nhìn ra biểu tình của ả.

Ả không hiểu, vì sao nữ nhân có thể đi vào lòng của hắn không phải là ả?

Dõi theo hắn mười năm, thủ hộ hắn mười năm, thích hắn mười năm, còn có ai trả giá vì hắn nhiều hơn ả đây?

Nhưng vì sao nữ nhân tên Phong Luyến Vãn kia, chỉ luôn được hắn bảo vệ, mang lại cho hắn vận rủi khôn cùng, không phải trả bất cứ giá gì, lại có thể chiếm được lòng của hắn?

Nữ nhân đứng ở bên cạnh hắn, phải là ả, chỉ có thể là ả! Ả tuyệt đối không đem vị trí này chắp tay dâng cho kẻ khác, ai cũng không thể cướp đi thiếu niên mà ả yêu thương say đắm này!

Phong Luyến Vãn, ả không thể tha thứ, nàng ta đáng chết!

“Ta muốn nàng chết!” Oán hận nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt màu đỏ như máu lóe ra ánh sáng tàn khốc: “Ta muốn nàng phải hồn phi phách tán trọn đời không thể siêu sinh! Ha ha ha ha, nàng rốt cục đã chết! Chết bởi âm mưu của ta! Chết ở trong tay ta!”

Có lẽ vì ả không thể tinh thuần như Phong Luyến Vãn. Một nữ nhân bụng dạ xấu xa, nên hắn mới không thèm để ả vào mắt.

Ta toàn tâm toàn ý yêu ngươi, nhưng ngươi chưa bao giờ nhìn đến, cũng chưa bao giờ đặt ở trong lòng.

Hàn Ảnh Trọng, ta muốn ngươi cùng ta xuống địa ngục!

Giản Tâm Ly đối với Hàn Ảnh Trọng, rốt cuộc từ yêu quá hóa hận.

Khi mũi kiếm lạnh như băng kia đâm xuyên qua ngực ả, ả nhìn vào ánh mắt của hắn, một khắc cuối cùng của đời mình lại để mặc cho linh hồn bị oán hận thiêu đốt.

Ả vì thiếu niên này, mặc cho ghen tị tràn ngập tâm mạch, lâm vào tâm ma.

Thiếu niên ả yêu lâu như vậy, nhưng lại vì một nữ nhân khác mà trầm luân trở thành ác ma giết người tàn nhẫn.

Vì sao… Kết cục của bọn họ lại là như thế này a?

Ả không cam lòng.

Phong Luyến Vãn, tất cả đều là lỗi của ngươi, cho dù ta chết, ở dưới Điện Diêm La cũng sẽ tuyệt đối không tha cho ngươi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.