[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 113 : Chương 113




Không Vãn hai người nhớ đến cuộc đối thoại vừa rồi, liếc nhìn nhau, trong lòng đều trầm xuống. Tuy rằng nói chuyện bị nghe lén có chút khó chịu, nhưng nếu bị nàng nghe được toàn bộ quá trình hiểu rõ tiền căn hậu quả thì cũng thôi đi, sợ rằng nàng chỉ nghe được một câu “Khi nào rời khỏi Huyền Tịch Tông” kia thì đúng là vô cùng không ổn.

“Không phải như người nghĩ đâu, chúng ta chỉ là…” Bách Lý Không Thành cúi đầu ôm quyền muốn giải thích, lại bị Từ Trữ tức giận đánh gãy: “‘Rời khỏi Huyền Tịch Tông’, lời này vi sư nghe được rất rõ ràng! Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình tư chất thông tuệ thì có thể nhúng chàm thiếu tông chủ sao? Theo ta trở về lên Tư Quá Nhai tự kiểm điểm!”

“Ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta không có ý phản bội Huyền Tịch Tông!” Phong Luyến Vãn vội vàng nói.

Từ Trữ phất mạnh tay áo, thanh âm lạnh lùng nói: “Thiếu tông chủ, có lẽ ta không có tư cách quản chuyện của ngài, nhưng ta vẫn có tư cách giáo huấn đồ đệ của mình!”

“Ngươi!” Phong Luyến Vãn cắn răng, lão thái bà này vẫn luôn không biết phân biệt phải trái như thế, chỉ biết giận chó đánh mèo lên đồ đệ của chính mình, ba năm trước đã như thế, ba năm sau vẫn như vậy, cho rằng Phong Luyến Vãn này vĩnh viễn vẫn là con kiến nhỏ tùy tùy tiện tiện liền có thể bị nàng bóp chết sao?

Nàng từng nói chờ đến lúc nàng có thể biến thành Nhan Mạc Qua sẽ cầm thương đến tìm Từ Trữ thảo luận nhân sinh, nhưng nghĩ lại đối phương dù sao cũng là chân nhân của Huyền Tịch Tông, còn là sư phụ của người kia, nên mới giữ lại cho bà ta một chút mặt mũi mà buông tha cho ý tưởng đó đến tận bây giờ. Nay cho dù không mượn lực lượng của Nhan Mạc Qua nàng vẫn có đủ thực lực để liều mạng với bà ta, nhưng nàng chẳng những không ác chiến một trận với Từ Trữ mà còn thay bà ta đỡ một đòn của ma tộc, khiến nàng đáng thương bị băng thành xác ướp nằm liệt giường mấy ngày! Không cảm kích nàng thì thôi đi, chưa biết rõ ràng mọi chuyện đã muốn định bọn họ tội chết, lại muốn chuyện của ba năm trước tái diễn lần nữa sao?

Không dám nhìn lại trí nhớ đã bị chôn chặt suốt bấy lâu nay, nhớ tới năm đó ở Thanh Cừ Uyển người vì bảo vệ nàng mà toàn thân đẫm máu chỉ còn chút hơi tàn, ép hắn phát ra lời thề độc, khiến nàng lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được cái gì gọi là đau thấu tâm can. Nàng không muốn cái người hấp hối kia biến thành Lôi linh căn, giữa nàng và hắn không hề có gì cả, hắn không đáng bị như vậy. Trong đầu nóng lên khiến nàng không màng tất cả, Phong Luyến Vãn lập tức hóa ra chiến thương chỉ thẳng vào Từ Trữ, hô to: “Ta từ lâu đã chướng mắt với ngươi, xuất ra bản lĩnh thật sự đánh với ta một hồi, ta rất muốn xem đều là Kết Đan tu sĩ rốt cuộc ai thắng ai thua!”

“Đừng xúc động!” Bách Lý Không Thành vội vàng ngăn cản nàng, chuyện này vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, nha đầu kia sao lại nóng giận như vậy, muốn huyên náo tới mức kinh động đến tất cả mọi người khiến cho bọn họ hết đường chối cãi mới bằng lòng bỏ qua sao?

Từ Trữ chân nhân cũng ngẩn ra, không ngờ Phong Luyến Vãn lại dễ dàng bị chọc giận tới mụ mị đầu óc như vậy, trong lòng cảm thán một tiếng thiếu tông chủ quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ tuổi trẻ khí thịnh, nếu tiếp tục như vậy chẳng phải sẽ phụ sự kỳ vọng của mọi người trong Huyền Tịch Tông đối với nàng ấy sao? Tuy rằng nàng đối với hai vị đồ nhi của mình không tính là quá sủng ái, nhưng trừng phạt chúng chẳng lẽ nàng không đau lòng sao? Vì sao thiếu tông chủ lại không hiểu nàng chỉ vì muốn Trọng Nhi và Không Nhi có thể chuyên tâm tu luyện nên mới can thiệp bọn họ kết giao.

Thôi thôi, có lẽ chỉ có chiến bại một hồi mới có thể làm nguôi lửa giận của nàng ấy, nếu Tông chủ và Mộc trưởng lão không thể dạy nàng cách giữ bình tĩnh, vậy để cho sư thúc này nói cho nàng biết hậu quả của việc kích động là như thế nào đi!

“Thiếu tông chủ ỷ mình thiên phú cao siêu, kiêu căng ngạo mạn, không biết tiến thủ! Hôm nay ta sẽ thay sư phụ ngươi giáo huấn ngươi!” Dưới chân Từ Trữ sáng lên, linh khí quanh thân ngưng kết thành trận pháp hình dạng hoa sen màu phỉ thúy, đúng là đang định phát động Liên Hoa Tu La Nhận!

Vừa bắt đầu đã sử dụng tuyệt chiêu, xem ra là muốn đánh thật.

“Sư phụ, thiếu tông chủ, việc này vốn dĩ là hiểu lầm, cần gì phải động thủ giải quyết?” Bị kẹp giữa hai bên Bách Lý Không Thành thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, uy áp của Kết Đan tu sĩ dĩ nhiên không phải một Trúc Cơ tu sĩ như hắn có thể tùy tiện xen vào.

“Ân oán giữa ta và bà ấy không liên quan đến ngươi, lôi linh căn, ngươi mau rời khỏi đây, miễn cho không cẩn thận làm bị thương ngươi!” Phong Luyến Vãn đẩy Bách Lý Không Thành ra khá xa, đương nhiên, nàng có thể khống chế được lực đạo để không làm hắn bị thương. Quay đầu nhìn Từ Trữ chân nhân, Phong Luyến Vãn hừ lạnh một tiếng, trải qua ba năm rốt cuộc lại nhìn thấy Liên Hoa Tu La Nhận này, bất quá hiện tại nàng đã không còn gì kiêng dè!

Mấy đạo tàn ảnh thật giả khó phân hiện lên, bất quá chỉ khoảng nửa khắc hai người đã giao thủ mấy lần. Uy áp của Kết Đan tu sĩ va chạm khiến núi rung đất chuyển, linh khí cường đại đối chọi nhau phát ra tiếng vang kịch liệt, xen lẫn vào trong tiếng mưa ào ào càng thêm chói tai. Phần đông đệ tử bởi vì hiếu kỳ bất chấp bị mưa xối ướt đi theo hướng phát ra âm thanh đến chân núi Kiếm Linh Phong, nhìn thấy hai người đứng trong luồng sáng linh khí chói mắt thì không khỏi kinh hãi, Từ Trữ chân nhân và thiếu tông chủ tại sao lại đánh nhau?

Bách Lý Không Thành lo lắng vạn phần, đệ tử đi đến càng lúc càng đông, nếu sư phụ nói việc này cho mọi người biết chẳng phải là sẽ hủy hoại nghiêm trọng danh dự của Phong Luyến Vãn sao? Trong lòng vô cùng hối hận, ngàn sai vạn sai đều là hắn sai, nếu không phải hắn hẹn nàng đến đây thì làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Cho dù Từ Trữ chân nhân có trừng phạt hắn thế nào hắn cũng sẽ không có một lời oán trách, bởi vì căn bản là hắn tự làm tự chịu.

—— hắn yêu thiếu tông chủ cao cao tại thượng không thể với tới!

Nàng không có lỗi gì cả! Mọi lỗi lầm đều do hắn a!

“Sắp phân thắng bại rồi!” Một gã đệ tử đứng vây xem kích động hô to, Bách Lý Không Thành nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn hai người kia. Một người là ân sư của hắn, một người là nữ nhân hắn yêu thương, bất luận ai thắng ai thua hắn cũng không thể cao hứng.

Từng bước bị rơi xuống thế hạ phong là Phong Luyến Vãn!

Nghĩ cũng phải, nàng chỉ mới tấn giai Kết Đan sơ kỳ được mấy tháng, sao có thể địch nổi Từ Trữ chân nhân nổi danh đã lâu!

Hung hăng nuốt xuống máu tươi trong miệng, Phong Luyến Vãn ngoại trừ phòng thủ thì không thể phản kháng lại được gì, loại tư vị bị chèn ép này thật khó chịu. Đối mặt với Từ Trữ chân nhân cường thế từng chiêu ép sát, Phong Luyến Vãn cắn chặt răng, trong lòng hò hét: không cam lòng a, ba năm trước đây bởi vì chính mình không đủ năng lực nên mới bị bà ta áp bách chịu đủ mọi khuất nhục, khổ sở tu luyện ba năm vì sao vẫn không phải là đối thủ của bà ta?

Bỗng nhiên nhớ tới nàng từng nói với Tông chủ.

“Luyến Vãn, ngươi vì sao phải tu tiên?”

“Lúc mới bắt đầu là vì Ngũ Đạo Luân Hồi Kính nhận ta làm chủ, không thể không đi lên tu chân chi đồ. Sau đó là vì muốn mạnh hơn, tuyệt không thể lại bị kẻ khác áp bức.”

“Mạnh hơn? Mạnh đến mức nào?”

“Mạnh đến mức không còn bất luận kẻ nào có thể khi dễ ta.”

—— mạnh đến mức không còn bất luận kẻ nào có thể khi dễ ta.

Trong khoảnh khắc ngã xuống đất, trong đầu nàng không ngừng vang lên những lời này.

“Thiếu tông chủ, ngươi thua rồi.” Từ Trữ nhìn xuống thiếu nữ ngã vào trong nước mưa, lạnh lùng nói. Đã lâu chưa từng cùng ai thật sự giao chiến, hôm nay cũng coi như tận hứng. Tu vi của thiếu tông chủ còn cao hơn so với tưởng tượng rất nhiều, chắc hẳn nàng không hề bỏ bê tu luyện hay không có chí tiến thủ.

Điểm này, đã nói oan cho nàng ấy. Chờ lúc thiếu tông chủ nguyện ý nhận sai rồi hẵng xin lỗi cũng không muộn.

Phong Luyến Vãn chống tay lên mặt đất chậm rãi đứng dậy, biểu tình lạnh lùng, tóc mái chặn ánh mắt, nước mưa lạnh lẽo thấm ướt tóc dài rất nhanh theo đuôi tóc nhỏ xuống.

Hình tượng anh hùng chiến bại.

Từ Trữ im lặng. Là đả kích quá lớn sao?

Phong Luyến Vãn ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Từ Trữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đến đây! Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”

Từ Trữ vĩnh viễn cũng sẽ không biết, ký ức năm xưa đã gây cho nàng tổn thương lớn đến mức nào, vết sẹo lại bị rạch nát khiến máu tươi chảy đầm đìa là loại cảm giác thống khổ đau đớn đến dường nào. Cho dù là Từ Trữ có lòng tốt, nhưng muốn dùng phương thức đánh bại nàng để nàng “quay về chính đạo”, nàng tuyệt đối không cam tâm. Người đánh bại Phong Luyến Vãn có thể là Tông chủ, có thể là những vị chân nhân khác, có thể là đệ tử đồng lứa, thậm chí có thể là một người phàm không có tu vi.

Bất luận thế nào cũng không thể là Từ Trữ.

Phong Luyến Vãn luôn luôn tự phụ, nàng không cho rằng nàng đã làm gì sai, nhưng nếu đem việc nàng thua đổ lỗi lên người Từ Trữ chân nhân thì không khỏi già mồm át lẽ phải, vì xét đến cùng cũng là do nàng không biết tự lượng sức mình. Nhưng nàng dựa vào thiên phú hơn người cùng vô số lần đổ mồ hôi vất vả tu luyện, hôm nay vẫn không thể giành được thắng lợi, chuyện này chẳng lẽ là lỗi của nàng sao? Vì thế nàng không biết tại sao nàng lại thất bại, trong lòng cố chấp không buông, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có hậu quả gì không ai biết được.

Mưa rơi trên mặt, nhân gian chìm trong một mảnh mịt mờ.

Phong Luyến Vãn đứng dậy lấy một khỏa đan dược trong túi trữ vật khôi phục được chút khí huyết, sau đó lập tức cầm thương tiếp tục công kích Từ Trữ chân nhân, xem ra không đánh bại Từ Trữ chân nhân thề không bỏ qua.

“Thiếu tông chủ, ngươi không có khả năng đánh bại ta, không cần lại tốn công vô ích.” Từ Trữ chân nhân lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Hừ, bản thiếu tông chủ vẫn còn chưa sử dụng tuyệt chiêu của mình mà!” Phong Luyến Vãn cười nói.

Nàng ám chỉ không phải Yểu Nhược Trần Tinh, mà là Nghiệp Hỏa.

Hôm nay hút được ma khí tẩm bổ cho Nghiệp Hỏa, năng lực đến tột cùng như thế nào, nàng thực chờ mong.

Ngọn lửa đỏ sậm trong mắt nàng kịch liệt lay động, dường như muốn báo hiệu cho một thảm cảnh tàn khốc sắp xảy ra, chuẩn bị đem mục tiêu của nàng cắn nuốt sạch sẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.