[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 110 : Ước hẹn.




Mây đen dầy đặc, thời tiết không tốt khiến tâm trạng cũng trở nên phiền chán, cứ có cảm giác dường như sắp phát sinh chuyện không hay ho gì đó.

Sau khi từ biệt với Bách Lý Không Thành, Phong Luyến Vãn lại đi đến cấm địa phía sau núi. Dọc theo đường đi khoanh tay nhăn mày biểu tình vô cùng rối rắm, lần này là chân chân chính chính hẹn gặp mặt, nếu lại bị Từ Trữ chân nhân chụp mũ quy tội danh bỏ trốn lần nữa thì nàng có muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Mạo hiểm lớn như vậy cũng muốn hẹn nàng lén gặp mặt, nhất định là có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng đi.

Phong Luyến Vãn dừng cước bộ, thần sắc có chút giãy dụa. Có một số việc ở ba năm trước nàng sớm đã phát giác, chẳng qua cố ý quên đi thôi.

Nghiệp Hỏa giấu ở bí cảnh trăm ngàn năm qua vẫn không bị ai phát hiện, có thể thấy Nghiệp Hỏa đối với nhân loại mà nói rất là bí mật, không được chủ nhân triệu hồi người bình thường vốn không thể phát giác, nếu không phải Phong Luyến Vãn sở hữu vận khí gặp thần thần đố gặp quỷ quỷ sầu thì cũng không thể nào chiếm nó làm của riêng. Mà ma tộc đối với Nghiệp Hỏa lại vô cùng mẫn cảm giống như mèo đi bắt chuột, bất luận có cẩn thận che giấu thế nào vẫn sẽ bị tìm ra.

Nàng nhớ rõ ba năm trước khi hắn đưa nàng trở về Khí Linh Phong, hắn rất dễ dàng phát hiện ra Nghiệp Hỏa trong mắt nàng.

Vào lúc đó nàng đã hơi nghi hoặc, nhưng vẫn chưa thực sự để trong lòng. Cho đến mấy ngày trước nhìn thấy ma tộc phản ứng với Nghiệp Hỏa mới bắt đầu hoài nghi, hắn… có quan hệ gì với ma tộc sao?

Chuyện hắn muốn nói với nàng nàng đã đoán được bảy tám phần. Hy vọng hắn đừng khiến cho nàng thất vọng.

Tuyết bay cùng hàn băng xen lẫn trong mưa gió khiến hàn khí thâm nhập tận xương, thời tiết xấu tựa hồ đều tụ tập ngay thời điểm này, giống như đang muốn biểu thị cái gì đó.

Tránh né đệ tử canh gác lặng lẽ đi vào Tàng Tú đối với Phong Luyến Vãn mà nói cũng không phải việc gì khó khăn. Nhưng chỉ vừa mới tiến vào Tàng Tú được mấy bước, một đạo kiếm khí lạnh thấu xương đột nhiên từ phía sau lưng đánh úp lại, Phong Luyến Vãn lập tức khép hai ngón tay, mũi chân xoay tròn về phía sau bắn ra một luồng linh khí, dễ dàng đánh tan đạo kiếm khí kia.

“Lá gan không nhỏ a, hẹn bản thiếu tông chủ đến Tàng Tú là vì muốn ám sát bản thiếu tông chủ sao?” Phong Luyến Vãn nhếch môi trêu chọc, trong lòng lại không nén được trầm xuống, thứ nhất là do không ngờ tới lòng phòng bị của hắn lại mạnh như vậy, thứ hai là vì kiếm khí kia có xem lẫn một thứ không nên có, ma khí đã dung nhập vào linh khí của hắn không thể nào khống chế nổi sao.

Thanh âm bảo kiếm tra vào bao, thân ảnh màu xám hiện ra, đúng là Hàn Ảnh Trọng.

“Ảnh Trọng vô tình tổn thương thiếu tông chủ, vừa rồi chỉ là do hiểu lầm, thỉnh thiếu tông chủ thứ tội.”

Phong Luyến Vãn dĩ nhiên không thích hắn dùng phương thức khách sáo lại xa lạ này đối đãi với nàng, nhảy vài bước đi đến bên cạnh hắn, nắm chặt hai tay đang ôm quyền của hắn, cười nói: “Bỏ qua cho ngươi lần này, dù sao chỉ bằng công phu mèo quào của ngươi làm sao có thể thương tổn đến một ngón tay út của ta.”

Nhiệt độ lạnh lẽo từ trên tay truyền đến, nàng lạnh lắm phải không?

“Không thích nghe ta nói ngươi là mèo ba chân thì cứ thẳng thắn nói ra đi, bằng vào giao tình của hai ta ngươi còn giữ lại chuyện nhỏ này trong lòng sao?” Thấy hắn thoáng nhíu mi, Phong Luyến Vãn cho rằng vì hắn không thích nghe nàng hạ thấp năng lực của hắn. Không chờ Hàn Ảnh Trọng kịp tỏ thái độ gì, nàng liền hỏi: “Hẹn ta đến làm gì?”

“…”

Thấy hắn hồi lâu không nói, Phong Luyến Vãn cười khổ.

Nàng hiểu được, một chiêu vừa rồi là cố ý, để cho dù hắn không nói gì nàng vẫn có thể phán đoán được tình trạng thân thể của hắn.

Có lẽ bởi tính tình hắn vốn lạnh lùng trầm lặng nên hắn muốn tự mình gánh vác chuyện này, nhưng hắn không buông bỏ được ước nguyện ban đầu khi bước vào tiên lộ, không cam lòng để ma khí hủy hoại tương lai, giấu diếm mọi người lâu như vậy, cũng nên có người cùng hắn chia sẻ.

Hắn có thể trong lúc cùng đường mạt lộ tín nhiệm nàng tìm nàng hỗ trợ, nàng thật cao hứng.

Mà nàng cũng sẽ không khiến hắn thất vọng, nàng cũng tin tưởng bất luận hắn có thân phận như thế nào, mãi mãi vẫn là mặt quan tài luôn bảo vệ che chở cho nàng mà thôi.

Nàng cười đến thoải mái, nói rất thản nhiên: “Vì bằng hữu không ngại lên núi đao xuống biển lửa, ta nhất định giúp ngươi. Truyền cho ta một ít linh khí của ngươi, ta cần biết chính xác tình huống của ngươi.”

Hàn Ảnh Trọng trong lòng phức tạp, muôn vàn tình cảm chỉ hóa thành hai chữ “Đa tạ”. Đầu ngón tay ngưng tụ một luồng linh khí, truyền vào mi tâm Phong Luyến Vãn.

Linh khí màu băng lam xen lẫn một chút tim tím, Phong Luyến Vãn dĩ nhiên không dám qua loa, nhắm mắt lại thật cẩn thận cảm thụ.

Linh khí vừa nhập vào thân thể trong nháy mắt đã tách làm hai phần, băng hệ linh khí tinh thuần chạy dọc theo kinh mạch truyền khắp toàn thân, còn ma khí kia lại giống như bị cái gì đó hấp thu. Đồng thời, Nghiệp Hỏa trong mắt tựa như tiểu sủng vật được cho thức ăn, lay động kịch biệt bày tỏ hưng phấn.

Phong Luyến Vãn ngẩn ra, chẳng lẽ Nghiệp Hỏa có thể hấp thu ma khí sao? Sự thật lại chứng minh suy nghĩ này là đúng, khí tức màu tím đậm xung quanh thân thể đều bị Nghiệp Hỏa cắn nuốt.

Tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, Phong Luyến Vãn không khỏi mừng rỡ. Thúc dục Hỗn Độn Quyết vận chuyển, đem linh khí của Hàn Ảnh Trọng dẫn vào trong thân thể hấp thu ma khí lọc ra băng hệ linh khí tinh thuần, lại một lần nữa truyền về trong cơ thể hắn, cứ như vậy lặp đi lặp lại cho đến khi ma khí giảm đến mức thấp nhất, nhưng ma khí lại giống ngọn lửa cháy lan trên cánh đồng bất tận, từ một nơi nào đó không ngừng tràn ra, khuếch tán. Phong Luyến Vãn nhíu mi, không thể trừ tận gốc sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.