[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 109 : Không gặp không về.




Trăng sáng nhô cao, bóng cây lay dộng. Trong bóng đêm yên tĩnh, một mỗ sinh vật toàn thân nóng như thiêu như đốt đang cuống cuồng bỏ chạy, khiến không khí lưu động dấy lên một trận cuồng phong cùng khói bụi mù mịt. Phong Luyến Vãn chống tay lên vách tường thở hồng hộc như sắp chết đến nơi, xúc động muốn gục mặt vào tường sớm nảy sinh từ trước bây giờ rốt cuộc đã thực hiện được.

Nàng vốn muốn đến an ủi người bị thương. Đừng nói nàng không lễ phép không biết gõ cửa, người của tu chân giới có ai vào nhà người khác mà gõ cửa đâu? Chí ít nàng chưa từng gặp được. Đây gọi là nhập gia tùy tục mà thôi, tùy tiện đẩy cửa vào cũng là chuyện bị người khác tập mãi thành thói quen. Chỉ là không nghĩ tới may mắn thế nào mà lại vừa vặn chứng kiến được một màn có sức tàn phá tựa như trái đất nổ tung – Đông Cung sống!

Được rồi, trước khoan nói lúc còn ở trong thời đại khoa học kỹ thuật nàng đã từng xem qua phim ảnh, ngay cả trong Tàng Kinh Các cũng có không ít tâm pháp về nam nữ âm dương điều hòa. Lúc Phong Luyến Vãn đọc qua tuyệt đối mặt không đổi sắc, huống hồ gì nàng năm nay đã mười tám tuổi, loại tiết mục mười tám cấm này không thể trở thành lý do chân chính khiến nàng chấn động. Nhưng người trình diễn loại tiết mục này lại chính là hai kẻ không đội trời chung ba ngày cãi nhau một trận nhỏ năm ngày ầm ỹ một trận lớn – Anh Trữ và Kỳ Trữ, vậy thì tuyệt đối không còn là chuyện bình thường.

Vừa mở cửa ra, trong nháy mắt nhìn thấy tư thế quỷ dị của hai người trốn trong chăn, Phong Luyến Vãn toàn thân cứng ngắc giống như bị đóng đinh, đầu óc cũng lập tức đình chỉ ngừng hoạt động. Hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh đóng cửa lại, yên lặng nhìn trời. Mặt trời chói chang đang tỏa ra ánh nắng nóng bức, khi đó là ban ngày, đúng vậy, nàng không có nằm mơ.

“Nhất định là ta mở cửa không đúng cách.” Vỗ vỗ hai má đỏ bừng nóng bỏng, nàng sờ sờ gáy xả ra một nụ cười xấu hổ, khoát tay an ủi chính mình. Tiếp theo xoay người lại bình tĩnh mở cửa ra, xác định cảnh tượng trước mắt vẫn như cũ không hề thay đổi, vô cùng quả quyết lập tức quay đầu cúp đuôi chạy trốn.

Gục mặt vào tường than thở, trên trán chảy xuống năm vạch hắc tuyến ngắn dài không đồng nhất. Tuy rằng mặt đỏ tai hồng, nhưng biểu tình của Phong Luyến Vãn lại rất là nghiêm túc, sờ cằm trắng nõn bày ra trạng thái trầm tư. Để có thể sống càng an toàn càng thoải mái càng khoái trá, nàng quyết định miệng kín như bưng, sau này thấy hai người kia nhất định phải đi đường vòng.

Gối đầu lên hai tay nằm trên nóc nhà, cả một đêm thao thức không ngủ. Ngắm màn sao thưa thớt, thưởng thức trời đêm biến hóa dần sáng lên, nhìn những tia bình minh đầu tiên xuất hiện, trong đầu vẫn rối bời như cũ. Cảnh tượng ngẫu nhiên gặp được khiến người ta mặt đỏ tim đập kia sớm đã bị nàng quẳng lên chín tầng mây, nàng cũng không biết mình rốt cuộc đang phiền não cái gì. Lại nói hôm nay thời tiết có vẻ không tốt lắm, gió mạnh mang theo hàn khí, mặt trời bị khuất sau những tầng mây, cả bầu trời đều bị bao phủ bởi một màu xám trắng. Sắp mưa rồi sao?

Lấy xuống đóa hoa sơn trà cài trên tóc, cũng sắp đến giờ Thìn. Phong Luyến Vãn che miệng hắt xì một cái, chống tay lên mái ngói dưới thân lười biếng ngồi dậy, nhảy xuống nóc nhà chuẩn bị đến Kiếm Linh Phong như đã hẹn.

Nàng có thể nhàn nhã ngắm mặt trời mọc, không có nghĩa là người khác cũng có thời gian rảnh rỗi thoải mái như vậy. Đệ tử tạp linh căn thức khuya dậy sớm chăm chỉ chuyên tâm tu luyện chỗ nào cũng có, chậm chạp chưa Trúc Cơ tùy tiện quơ tay cũng hốt được một bó to, vì thế nên năm đó sau khi biết được thiên phú tu luyện yêu nghiệt khủng bố của thiếu tông chủ, một loại xúc động muốn đem nàng bóp chết cũng vô thanh vô tức xuất hiện trong lòng mọi người.

Cho đến mấy ngày gần đây, các tu sĩ mới phát hiện linh căn của thiếu tông chủ lại là thất linh căn luôn được truyền tụng phế vật ngàn năm khó gặp.

“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy trên Trắc Linh Đài kiểm nghiệm nàng là thất linh căn, đánh chết ta cũng không tin tư chất của nàng lại kém như vậy.”

“Bình thường không hề thấy thiếu tông chủ khắc khổ tu luyện a, vì sao có thể thăng cấp nhanh như vậy?”

“Tài nguyên trợ giúp nàng tu luyện khẳng định vượt xa chúng ta.”

Bất luận Phong Luyến Vãn đi ngang qua nơi nào cũng có thể nghe được những lời bàn tán như thế này, trong lòng giống như có một đám nai con chạy loạn. Thứ lỗi cho nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với biết bao hâm mộ ghen tỵ phẫn hận của chúng đệ tử, bị những đệ tử vô tri này nghĩ rằng đãi ngộ của nàng rất cao, điều này thực khiến nàng vô cùng khó chịu. Rõ ràng những cố gắng nàng bỏ ra không thua bất luận kẻ nào!

“Ngươi thật sự không phải con rơi của Tông Chủ sao?” Mỗ nam nâng cằm quan sát Phong Luyến Vãn từ đầu đến chân tỉ mỉ đánh giá một lần, tuy rằng không phát hiện vẻ ngoài của nàng và Tông Chủ có chỗ nào giống nhau, bất quá nữ nhi thường giống mẫu thân hơn.

Mỗ nữ không thể nhịn được nữa ngoan độc đá hắn một cước, một tay chống nạnh chỉ vào mũi hắn quát to: “Ngươi mới là con rơi, cả nhà ngươi đều là con rơi!” Âm thầm suy nghĩ có nên tẩn hắn một trận để phát tiết uất ức trong lòng hay không?

Bách Lý Không Thành xoa đầu gối bị tập kích nhưng lại cười đến thực vui sướng, thái độ bỡn cợt này dĩ nhiên chọc Phong Luyến Vãn nổi trận lôi đình: “Ngươi hẹn ta đến chỉ vì muốn nói chuyện này thôi sao? Có thời gian rảnh như vậy sao không đi mà tu luyện!” Nói xong, tiêu sái xoay người định dẹp đường hồi phủ.

Bách Lý Không Thành vội vàng kéo tay áo nàng: “Chỉ đùa một chút thôi mà, sao ngươi lại hẹp hòi như vậy?”

Phong Luyến Vãn khoanh tay lườm hắn một cái. Thân thế là chiếc vảy ngược của nàng, nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào đem một đống thân phận kỳ dị đổ lên đầu nàng. Nếu hắn muốn nói chuyện đứng đắn thì không thể tùy hứng chạy lấy người, Phong Luyến Vãn xoay người lại nhìn thẳng Bách Lý Không Thành, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Không định giải thích chuyện của A Lỗi với ta sao?”

Tiếng cười ngưng bặt, Bách Lý Không Thành lộ ra biểu tình thực bất đắc dĩ: “Quả nhiên đã bị ngươi phát hiện.” Điều chỉnh ngữ khí một chút: “Ngày đó ta quả thật có đến Tàng Kinh Các một chuyến, đi cùng ta chính là A Lỗi.”

Như dự kiến thấy được vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Bách Lý Không Thành tiếp tục nói: “Nếu khi đó ngươi cũng có mặt, hẳn là thấy được chúng ta cùng nhau rời khỏi tầng ba. Ta không biết sau khi chia tay A Lỗi lại trở về đó, còn bị ma tộc sát hại.”

Phong Luyến Vãn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, muốn dò xét xem hắn nói là thật hay giả. Đừng trách nàng hoài nghi hảo huynh đệ đã quen biết ba năm, tận mắt nhìn thấy hắn có mặt ở hiện trường trước khi nạn nhân bị giết hại, lại nhớ đến đủ loại hành vi khả nghi của hắn sau khi đến Huyền Tịch Tông, muốn không nghi ngờ cũng khó. Nhưng nàng chỉ có thể từ trong ánh mắt trong suốt màu tím của hắn nhìn thấy chân thành cùng nghiêm túc. Trong lòng có chút xin lỗi, có lẽ nàng không nên hoài nghi hắn .

Vốn tưởng rằng người cùng Bách Lý Không Thành đến Tàng Kinh Các là kẻ đã giết A Lỗi, không ngờ người đó lại chính là A Lỗi. Phong Luyến Vãn nhíu mi. Nhân viên quản lý sau khi thấy được Truyền Tống Trận của nàng mới phát hiện thi thể A Lỗi, nhưng trước khi nàng rời đi lại không hề phát hiện có người nào khác ở tầng ba Tàng Kinh Các. Phong Luyến Vãn có thể tự tin khẳng định, cho dù là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ ở trong phạm vi cảm giác của nàng cũng không thể hoàn toàn che giấu khí tức, như vậy hung thủ có lẽ là Nguyên Anh, hoặc là cao hơn. Nhưng ngày ấy tấn công Huyền Tịch Tông bóng đen đầu lĩnh của ma tộc bất quá cũng chỉ là Kết Đan mà thôi, chẳng lẽ còn có BOSS giấu mặt?

Nhưng ma tộc vì sao phải giết A Lỗi? Chẳng lẽ là vì hắn đã đọc được chuyện gì cấm kỵ trong cấm thư sao? Nhưng nếu vậy tại sao nàng và Bách Lý Không Thành vẫn còn sống tốt? Cào cào tóc sau tai, trong lòng Phong Luyến Vãn vô cùng ảo não, thật hối hận lúc ấy không ra mặt bắt quả tang bọn họ, cho dù bị phạt giam cầm hoặc bị trục xuất khỏi tông môn vẫn còn tốt hơn so với chết. Nhìn Bách Lý Không Thành, hỏi: “Các ngươi đến tầng ba làm cái gì?”

Bách Lý Không Thành quay đầu đi chỗ khác gãi gãi hai má: “A Lỗi nói hắn rất tò mò trong cấm thư rốt cuộc viết cái gì, muốn ta đi cùng hắn xem trộm…”

Phong Luyến Vãn im lặng trừng to hai mắt. Hắn bảo ngươi đi thì ngươi liền đi sao, vậy có phải hắn kêu ngươi nhảy lầu ngươi cũng lập tức nhảy hay không? Đúng là hiếu kỳ hại chết người, bị giết chết cũng không quá oan uổng!”Ngươi có thẳng thắn thừa nhận với Tông Chủ ngươi đã đến tầng ba hay không?”

Bách Lý Không Thành quay đầu ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ: “Nếu bị Tông Chủ phát hiện, ta bây giờ đã bị nhốt ở Tư Quá Nhai trên núi rồi.”

Phong Luyến Vãn yên lặng thở dài, đủ loại dấu vết đều chĩa thẳng mũi nhọn vào nàng, nhưng bọn họ lại không biết kẻ khả nghi nhất không phải nàng mà là tên đang đứng trước mặt nàng a… Thôi thôi, bọn họ không biết thì cứ để cho bọn họ không biết đi, gánh tội thay cho hảo huynh đệ của mình cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, huống hồ hắn không hề có tội.

Dường như là để đáp lại tâm tình ảm đạm của nàng, từ bầu trời xám xịt rơi xuống những hạt mưa lạnh lẽo. Phong Luyến Vãn dùng tay áo lau hai má dính nước mưa, trong lòng có chút bất an, trận mưa này tới thật không đúng lúc. Cũng đã sắp đến giờ Tỵ, bây giờ lập tức đến Tàng Tú không chừng còn có thể tránh mưa.

“Không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây.”

“Đợi chút, còn có chút việc.” Bách Lý Không Thành giống như đột nhiên nhớ tới cái gì: “Kia… Ngươi từng nói địa cầu là hình tròn, ngươi có cái gi chứng minh địa cầu là hình tròn?” Lấy cái cớ này để giữ nàng lại ngay cả hắn cũng cảm thấy mình rất đần độn.

Phong Luyến Vãn nhíu mày, rất kinh ngạc vì sao tiểu tử này lại đột nhiên có hứng thú với địa lý, hơn nữa hắn thật sự hiểu được cái gì gọi là “Địa cầu” sao? Bất quá nàng cũng chỉ nghi hoặc trong chốc lát, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Ngươi hẳn là đã từng nhìn thấy thuyền bè trên biển đi từ xa tới gần đi, trước tiên ta luôn nhìn thấy cột buồm, sau đó mới nhìn thấy thân tàu, cho nên địa cầu là hình tròn.”

Bất quá loại giải thích này là dành cho thế giới thực sự của nàng, Lam Uyên đại lục có giống như vậy hay không nàng cũng không biết. Quả nhiên Bách Lý Không Thành vẻ mặt mê mang. Nhìn biểu tình ngu ngơ của hắn, Phong Luyến Vãn thực bất đắc dĩ nghĩ thầm, đời này của hắn hẳn là còn chưa nhìn thấy biển đi.

“Ngươi không hiểu thì thôi, ta phải đi.” Chuẩn bị xoay người đi.

“Đợi chút.” Bách Lý Không Thành tựa hồ có chút nóng nảy: “Gấp gáp trở về làm gì, hôm nay không phải ngươi không có việc gì sao?”

“Sư phụ bảo ta về nhà ăn cơm!” Lý do này thực ngốc… Phong Luyến Vãn âm thầm xấu hổ: “Còn có chuyện gì? Nói mau a, ấp a ấp úng như vậy đâu có giống ngươi!”

Nhìn môi hắn giật giật, cuối cùng chậm rì rì phun ra một câu: “Vậy ngươi chừng nào thì có thời gian?”

Phong Luyến Vãn hắc tuyến: “Có chuyện gì không thể nói ngay bây giờ được sao?” Do do dự dự, chẳng lẽ muốn học Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ở trên cầu đưa tiễn mười tám lần??

“Không phải bây giờ ngươi không có thời gian sao.” Bách Lý Không Thành buông tay nói.

Nhìn trời… Nàng từng nói với hắn nàng bây giờ không có thời gian sao? Loại cảm giác bị xua đuổi này là thế nào? Phong Luyến Vãn vô lực vẩy vẩy tay phải: “Được rồi. Buổi trưa, vẫn ở nơi này, không gặp không về.”

“Không gặp không về…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.