[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 101 : Chân tướng.




“Tông chủ!” Thanh âm kinh hoảng của mọi người văng vẳng vang lên. Mới vừa rồi toàn bộ lực tinh thần của Tông Chủ đều dùng để duy trì kết giới, không hề chú ý Giản Tâm Ly ở phía sau mới là người hắn nên phòng ngự nhất. Một kích kia không kịp thu tay lại, móng tay bén nhọn kịch liệt đâm xuyên qua lưng Tông Chủ. Tuy rằng Tông Chủ tu vi rất cao, nhưng vẫn không phải là mình đồng da sắt, hơn nữa lại không có phòng bị gì, một kích kiatrong nháy mắt đã khiến hắn bong da tróc thịt. Tông Chủ bị thương, nhíu mi không tự chủ được tiến về phía trước vài bước, hiển nhiên công kích mang theo ma khí khiến hắn vô cùng khó chịu, càng không nghĩ tới đệ tử Huyền Tịch Tông đã vất vả bồi dưỡng lại công kích hắn.

Thừa dịp không có người phát hiện tu vi của nàng, Phong Luyến Vãn đem trường thương hóa thành linh khí thu hồi vào trong cơ thể, đứng tại chỗ không nhúc nhích cười lạnh nhìn một màn trước mắt. Lão hồ ly, nếu ngươi không ngăn cản ta giết ả, ngươi cũng sẽ không bị thương. Xem miệng vết thương kinh khủng của hắn, nếu một kích này đánh vào trên cổ mảnh khảnh của nàng… Ha ha. Liếc thấy Phổ Trữ chân nhân hốt hoảng hơn bất cứ ai, biểu tình lạnh lùng cùng trào phúng trên mặt Phong Luyến Vãn càng thêm đậm nét. Chốc lát nữa sẽ cùng hắn tính sổ, nàng không tin Nhiếp Hồn linh khí kia không có liên quan tới hắn. Giản Tâm Ly là đệ tử hắn coi trọng, nay ả ta dưới mí mắt của mấy trăm người đả thương Tông chủ, toàn bộ mặt mũi của Khí Linh Phong đều bị tổn hại thật lớn.

“Tông chủ, ta…” Sau khi phục hồi lại tinh thần, Giản Tâm Ly nhìn tay phải dính đầy máu, một câu đầy đủ cũng không nói nên lời. Ánh mắt mơ hồ vô định của ả nhìn về phía trước, sư phụ Phổ Trữ chân nhân đang vội vàng cùng thủy hệ tu sĩ giúp Tông Chủ chữa thương, căn bản không hề chú ý đến ả, cho dù tầm mắt có thoáng lướt qua trên người ả, cũng chỉ mang theo lạnh lùng cùng phẫn nộ.

Giản Tâm Ly lập tức hoảng sợ, vội vàng dùng ống tay áo bên trái chà lau vết máu trên tay phải, không ngờ càng lau càng bẩn, vết máu nhiễm đỏ trên lục sắc y phục càng khiến ả chật vật không chịu nổi. Vành mắt chứa đầy lệ, bất lực nhìn bốn phía chung quanh muốn tìm một ai đó để dựa vào. Nhìn về một phương hướng, ả đột nhiên lấy hết khí lực, chạy tới túm chặt y bào người nọ, khóc hô: “Hàn sư huynh, ta không phải cố ý đả thương Tông Chủ, xin huynh hãy tin ta!”

Hàn Ảnh Trọng nhíu mi nhìn máu tươi nhiễm bẩn y bào, đang muốn mở miệng kêu ả buông tay, đột nhiên nhìn thấy những tia tử hồng sắc khắc sâu trong đôi mắt ả, đồng tử hắn bỗng dưng co lại, vội vàng lùi về sau vài bước giống như tránh né thứ gì đó rất bẩn thỉu, đem Giản Tâm Ly hung hăng đẩy ngã trên mặt đất. Mọi người đối với phản ứng của Hàn Ảnh Trọng cũng không để ý lắm, nếu là bọn hắn bị giữ chặt nhất định cũng sẽ đem ả đẩy ra. Nhưng Từ Trữ chân nhân hiểu khá rõ về con người hắn lại thoáng nhăn mặt nhíu mày, cảm thấy Hàn Ảnh Trọng luôn luôn tâm tính từ bi vừa rồi có chút khác thường.

Phong Luyến Vãn cũng khó hiểu nhìn Hàn Ảnh Trọng, tuy rằng hắn không chút do dự đẩy ra Gian Tâm Ly khiến nàng thực thích, nhưng tổng cảm thấy tác phong quyết tuyệt như vậy không giống với hắn. Tu vi cao hơn khiến nàng liếc mắt một cái đã phát hiện linh khí trong cơ thể Hàn Ảnh Trọng có chút bất ổn định, tình huống này có điểm giống với khi nàng đột phá Trúc Cơ tầng bốn. Tiểu tử này dừng ở Trúc Cơ tầng ba hai năm, hiện tại rốt cuộc muốn tấn giai. Nghĩ vậy, bên môi trào phúng cười lạnh không biết vì sao lại thuyên giảm.

Bách Lý Không Thành đứng ở một bên khoanh tay nhìn chằm chằm Hàn Ảnh Trọng, không biết đang suy nghĩ cái gì, Phong Luyến Vãn nhớ tới chuyện nàng phát hiện hắn ở Tàng Kinh Các xem trộm cấm thư, vội vàng chột dạ chuyển dời tầm mắt.

“Tiểu Vãn, không bị thương chứ.” Lời nói thân thiết của Mộc hóa giải một tia cười lạnh cuối cùng trên môi nàng, nàng xoay người lại cười khẽ lắc lắc đầu với hắn.

Va chạm vào mặt đất cứng rắn, nước mắt Giản Tâm Ly không ngừng rơi xuống, sư phụ ả dựa dẫm nhất không quan tâm ả, Hàn sư huynh ả thích nhất cũng không tin ả, ngày thường sư đệ sư muội được ả nhiệt tình chiếu cố cũng lạnh lùng nhìn ả, vì sao lại trở thành như vậy? Vì sao ả lại bị mọi người khinh ghét? Đôi mắt chợt hoàn toàn biến thành tử hồng sắc âm trầm, ả đột nhiên ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phong Luyến Vãn, đứng lên chỉ vào nàng giận hô: “Là yêu nữ này hãm hại ta! Ta vô tội !”

Mọi người nhìn hai mắt tử hồng của ả, đồng thời chấn động, nữ nhân này đã nhập ma! Nghe được một câu hét lên của ả, bọn họ mới chú ý tới Phong Luyến Vãn đứng bên cạnh Mộc trưởng lão. Tóc dài màu cam tựa như tơ lụa tinh mỹ nhất nhân gian, phấn y thanh thoát khiến nàng giống như một đóa hoa đào mềm mại xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo trầm tĩnh như nước? Thiếu nữ diễm lệ như tiên tử này là ai?

“Phong Luyến Vãn?” Ba năm trước đây có không ít đệ tử ở Thanh Cừ Uyển từng nhìn thấy nàng, rất nhiều người liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Thiếu nữ non nớt lại kiệt ngạo bất tuân của ba năm trước, hôm nay đã trở thành một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Cái tên này sau khi được ai đó hô lên liền khiến vô số người nhớ lại, ba năm trước sự kiện bỏ trốn có thể nói là chấn động một thời. Tầm mắt ái muội của mọi người liên tiếp đảo qua trên người Phong Luyến Vãn và Hàn Ảnh Trọng, có người ở trong lòng thầm nghĩ Hàn sư huynh thật sự là hảo nhãn lực, nha đầu kia sau khi trưởng thành lại xuất trần thoát tục như thế, đáng tiếc tâm ma chi thề lại khiến hai người bọn họ vĩnh viễn không thể ở cạnh nhau.

“Luyến Vãn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tông Chủ bình tĩnh nhìn thẳng vào Phong Luyến Vãn. Sau khi ăn đan dược của Dược Các, khí sắc của hắn khôi phục không ít, vẫn duy trì phong thái cao cao tại thượng khoanh tay mà đứng. Mọi người cũng đem tầm mắt dừng ở trên người Phong Luyến Vãn, bọn họ cũng muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhớ tới Ẩn Sát bị hủy, đôi mắt Phong Luyến Vãn chợt ảm đạm. Lạnh lùng liếc nhìn Giản Tâm Ly, đem chuyện hôm nay trải qua cùng với những ân oán khi xưa một năm một mười kể rõ với mọi người ở đây. Ả mở ra tâm ma đại trận trong Tù Long Đàm, bắt buộc nàng trong thời gian ngắn lấy được mười khối kim tinh thạch, chế tác Thận Tượng Châu hãm hại nàng và Hàn Ảnh Trọng, nhỏ một giọt máu huyết linh báo trên lệnh bài Thú Linh Phong để giết chết nàng… Thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe, tựa như đang kể lại một chuyện xưa vô cùng động lòng người, nghe vào trong tai cũng là một phen hưởng thụ. Biểu tình của nàng không có gì biến hóa, ngữ khí xử lý sự việc công bằng, giống như những chuyện này căn bản không có liên quan tới nàng. Vô số âm mưu quỷ kế ngoan độc được giăng ra, hôm nay rốt cuộc đã phơi bày chân tướng khắp thiên hạ.

Mỗi khi nàng nói xong một chuyện, sắc mặt Giản Tâm Ly lại tái nhợt thêm một phần, ánh mắt khinh thường của mọi người ở đây cũng dừng trên người ả. Tông Chủ cùng các chân nhân trong lòng không khỏi thổn thức, khó trách năm đó thiếu tông chủ có thể tàn khốc vô tình hỏa thiêu Bách Sát Cốc, thì ra những ngày tháng qua nàng sống cũng không hề dễ chịu. Hàn Ảnh Trọng nhắm mắt lại tựa hồ đang che dấu cái gì đó, Bách Lý Không Thành vô cùng phẫn nộ thấp giọng lẩm bẩm bất bình thay cho nàng. Nộ Diễm Tình khi nghe đến Thận Tượng Châu đã cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, nàng đã làm cái gì? Giúp đỡ Giản Tâm Ly hãm hại nam nhân nàng yêu nhất bỏ trốn với nữ nhân khác! Mọi người ở đây chỉ có sư đồ Mộc Vãn không có biểu hiện gì, Phong Luyến Vãn kể ra từng chuyện từng chuyện, không hề phát hiện nụ cười bình tĩnh trên môi Mộc che giấu lãnh ý.

“Tất cả đều là giả! Ta sao có thể làm ra những chuyện đó!” Giản Tâm Ly thét chói tay tiến lên muốn giáng cho nàng một cái tát, lại bị Phong Luyến Vãn cười lạnh bắt lấy cổ tay ả hất mạnh ra: “Ngươi dám hướng Tiên đế thề ngươi chưa bao giờ làm những chuyện đó sao?” Một khi vi phạm lời thề với Tiên đế, chắc chắn hồn phi phách tán vĩnh viễn không siêu sinh, so với hướng tâm ma thề còn nghiêm khắc hơn.

Giản Tâm Ly tức giận đến mức phát run, bờ môi động đậy nhưng lại không nói nên lời. Thấy những đệ tử của Huyền Tịch Tông đang lạnh lùng nhìn ả, cuối cùng tuyệt vọng khôi phục bộ mặt thật dữ tợn, hung ác nói: “Ta làm đến không một kẻ hở, ngươi vì sao mà biết được?” Nghe thấy ả thừa nhận, thanh âm nghị luận cùng chỉ trích của mọi người càng to hơn.

Phong Luyến Vãn khoanh tay trước ngực, có chút đắc ý nhếch môi cười lạnh: “Ở Huyền Tịch Tông, còn không có gì là ta không biết.” Cho dù nàng không thèm để ý, tiểu tử nhàn rỗi Túc Không Ly kia chỉ cần trinh thám vài ngày đã có thể điều tra rõ ràng mọi chuyện.

Bất luận những chuyện khác là thật hay giả, Nhiếp Hồn linh khí chắc chắn là không thể giả được. Phổ Trữ chân nhân không chỉ thương tâm mà còn phẫn nộ, râu dài cao thấp lay động không ngừng, chỉ vào Giản Tâm Ly đau lòng nói: “Tâm Ly, ngươi sao có thể dùng linh khí của vi sư đi nhiếp hồn người khác?” Nếu nàng thật sự là một tạp dịch thì thôi đi, nhưng cố tình nàng lại là Tông chủ tương lai của Huyền Tịch Tông.

Giản Tâm Ly biết ả đã mất đường sống, đơn giản cũng trở mặt với hắn, lãnh ngôn nói: “Ba năm trước đây người thu cô ta làm tạp dịch, không phải vì muốn dùng món linh khí kia hút hồn phách cô ta để đoạt lại Ngũ Đạo Luân Hồi Kính sao? Ta bất quá chỉ làm theo ý người, vậy thì có gì sai?”

Nghe đồ nhi luôn cung kính với hắn lại nói ra những lời này, Phổ Trữ chân nhân thoáng chốc tay chân lạnh lẽo, đây là đồ đệ tốt mà hắn luôn tỉ mỉ bồi dưỡng a! Nhìn Giản Tâm Ly bị vài tên đệ tử áp giải đến Cấm Uyên Các, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo cười như không cười của Phong Luyến Vãn, Phổ Trữ chân nhân da đầu run lên, lửa giận của thiếu tông chủ không phải ai cũng có thể chịu nổi. Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào bóng dáng Giản Tâm Ly, liên tục nói hai lần “Ngươi…”, cuối cùng vẫn chán chường lui lại mấy bước, tựa hồ trong nháy mắt đã già thêm mười tuổi.

“Huyết nguyệt này lại là chuyện gì xảy ra?” Thấy bộ dáng thất vọng tràn trề của Phổ Trữ chân nhân, Tông Chủ vuốt râu trong lòng cũng than thở không thôi, vội vàng dời đi đề tài.

Phong Luyến Vãn giật mình, nàng vừa rồi chỉ một lòng nghĩ muốn tìm Giản Tâm Ly liều mạng, không hề để ý đến thiên tượng biến hóa. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo cao trên bầu trời, quả nhiên là quỷ dị âm trầm đỏ như máu, hệt như liêm đao của tử thần. Phong Luyến Vãn dở khóc dở cười, bộ dáng lửa giận ngập trời vừa rồi của nàng quả thật rất giống tử thần, trách không được Tông chủ lại hỏi nàng nguyên nhân.

Nhưng nàng thật sự không biết nên nói thế nào a, dùng khoa học giải thích chính là: lúc mặt trăng ở gần đường chân trời, cũng chính là lúc vừa mới dâng lên hoặc sắp lặn xuống. Lúc này bầu khí quyển gần đường chân trời có tác dụng chiết xạ ánh trăng mạnh hơn, mà ánh trăng là do phản xạ lại mặt trời, loại chiết xạ này có tác dụng rõ ràng nhất đối với ánh sáng màu đỏ có bước sóng dài nhất, bởi vậy hiện ra màu đỏ. Nhưng nếu nói như vậy phỏng chừng sẽ bị mọi người cho là người điên đem nàng bắt nhốt. Không khoa học giải thích… Đại khái chính là yêu ma xuất thế đi.

Đợi chút, hiện tại mặt trăng không phải là vừa dâng lên cũng không phải sắp lặn xuống… Nhìn ánh trăng đỏ rực yêu dã kia, Phong Luyến Vãn mới phát hiện Nghiệp Hỏa giấu trong mắt có chút không an phận. Đôi mi xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhíu, trong lòng đột nhiên dấy lên một loại cảm giác cực kỳ không tốt.

“Nguy rồi! Yêu ma sắp đánh vào Huyền Tịch Tông!” Một gã đệ tử bị trọng thương lảo đảo ngự kiếm chạy đến đây báo tin. Mọi người đều mở to mắt kinh hãi, yêu ma đánh vào Huyền Tịch Tông! Tông Chủ vội vàng dẫn dắt các chân nhân, đệ tử từ trên Khí Linh Phong đuổi xuống núi, trước khi đi liếc mắt ý bảo Phong Luyến Vãn mau chóng biến thành thân phận thiếu tông chủ đến cổng vào Huyền Tịch Tông trợ chiến, Phong Luyến Vãn cũng rất nghiêm túc gật đầu.

Đang muốn đi đến một nơi không người phủ thêm áo choàng, Phong Luyến Vãn vô tình nhìn đến Bách Lý Không Thành đang vội vàng rời đi, trong lòng nhất thời trầm xuống. Nhớ tới hôm nay ở Tàng Kinh Các cảm nhận được một tia ma khí, hy vọng lần này yêu ma đánh tới không có quan hệ với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.