[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 100 : Ẩn Sát bị hủy.




Trước mắt một mảnh hắc ám vô tận, giống như rơi vào lỗ đen vũ trụ thần bí, cách đó không xa tựa hồ có thứ gì đó tản ra ánh sáng câu hồn nhiếp phách.

Quả nhiên Giản Tâm Ly không có lòng tốt.

Phong Luyến Vãn mở to mắt cố gắng thích ứng với bóng tối, nhìn từng hướng cao thấp trái phải xung quanh, lại phát hiện chiếc bóng dưới chân có màu trắng quỷ dị. Trong lòng nàng kinh nghi, nơi không có ánh sáng lại chiếu bóng khác thường như vậy, chỗ này khẳng định có cổ quái. Chần chờ một lát, nàng nhấc chân cẩn thận đi về phía trước từng bước, xác định mặt đất dưới chân quả thực là bằng phẳng.

Đang muốn khởi động trận pháp thử đem chính mình truyền tống trở về, trong đầu đột nhiên truyền đến một trận choáng váng mơ hồ, phía trước dường như đang có cái gì đó dụ dỗ nàng đến gần. Hồng mâu xinh đẹp của Phong Luyến Vãn trong nháy mắt xuất hiện mê mang, trong lòng cảm thấy không ổn, nàng lập tức hung hăng cắn lưỡi để bản thân khôi phục lại tỉnh táo. Vội vàng khoanh chân ngồi xuống, mặc niệm công pháp Hỗn Độn Quyết dùng linh khí của bản thân bao quanh cơ thể.

Bất đắc dĩ thanh âm dụ hoặc kia tựa hồ có thể xuyên thấu qua kết giới linh khí, phòng ngự nàng tạo ra không có nửa điểm tác dụng, xoa xoa huyệt thái dương, dùng sức mạnh tinh thần gần như đã đạt đến độ biến thái của mình chống đỡ mới miễn cưỡng giữ cho linh hồn không bị phân tách. Nàng biết nếu nàng thật sự bị mê hoặc mà đến gần, kết cục so với hôi phi yên diệt tuyệt đối sẽ còn thê thảm hơn, nàng tin tưởng Giản Tâm Ly tâm ngoan thủ lạt nhất định không muốn nàng chết một cách thoải mái.

Nhưng tinh thần lực của Phong Luyến Vãn có hạn, cứ tiếp tục chống đỡ thế này trong một thời gian dài sẽ khiến nàng dần tiêu hao thể lực, mà nhiếp hồn linh khí kia lại thời thời khắc khắc đều dụ hoặc hồn phách tới gần. Kiên trì không biết bao lâu, Phong Luyến Vãn trong tình huống gian nan thế này chỉ cảm thấy giống như đã qua một thế kỷ. Trong lo lắng lại thầm thấy may mắn, may mắn nàng không có dẫn theo Cà Rốt và Dưa Hấu, nếu không nàng sẽ càng thêm sống không bằng chết. Trái tim đang đập dồn dập, hơi thở vẫn còn tồn tại, nhưng nàng cảm thấy trong cơ thể dường như có cái gì đó đang chậm rãi bị hút ra.

Hiện tại không phải thời điểm cậy mạnh, Phong Luyến Vãn không chút do dự lấy ra mặt nạ Ẩn Sát, chỉ cần biến thành Nhan Mạc Qua, sự tình gì cũng có thể giải quyết. Nhưng ở thời điểm nàng sắp đeo mặt nạ, một trận đầu váng mắt hoa kịch liệt lại khiến cho nàng hai tay vô lực, mặt nạ rời tay rơi trên mặt đất, nhanh như chớp bị văng đi rất xa. Trong bóng tối mịt mờ này nàng hoàn toàn không thể nhìn thấy Ản Sát đang ở nơi nào, trong lòng không khỏi khẩn trương, vội vàng quỳ xuống đất sờ soạng tìm kiếm. Lại một trận choáng váng, Phong Luyến Vãn không thể không ở tại chỗ vận công ổn định tinh thần, lần này hoàn toàn không tìm được tung tích của Ẩn Sát.

Phong Luyến Vãn run rẩy khóe miệng một chút, xong rồi, không có biện pháp tự cứu, chỉ đành chờ sư phụ bọn họ phát hiện không thấy nàng sẽ đi tìm nàng. Lại kiên trì thật lâu, trong lúc hoảng hốt nàng đột nhiên thấy rõ ánh sáng cách đó không xa, hào quang màu lam bao phủ quanh một thứ có hình dáng thẻ bài, ở giữa chạm khắc hình khô đầu lâu và xương chéo. Hẳn là một món linh khí. Nàng vô tình thấy được chiếc bóng dưới chân, mơ mơ hồ hồ lại giống như nước chảy hướng tới gần nơi kia. Trong lòng nhất thời trầm xuống, nàng đột nhiên hiểu được đây không phải chiếc bóng, mà là hồn phách của nàng. Đáng tiếc hiểu được quá muộn, nàng đã không còn khí lực sử dụng linh khí bảo hộ linh hồn của chính mình.

Trên khuôn mặt tái nhợt có chút dọa người của Phong Luyến Vãn đầm đìa mồ hôi, khinh vũ đào sam đã bị mồ hôi thấm ướt mà dính sát vào da thịt mềm mại, mặc dù đã vô lực ngồi bệt trên mặt đất, nhưng vẫn không chịu thua gắt gao cắn chặt răng kháng cự lại, trong lòng vô cùng không cam tâm. Nàng sớm đã là Kết Đan tu sĩ, lại không chống chọi được với thứ bàng môn tà đạo này. Nếu để người khác biết được đường đường lại đệ nhất đại thần lại bị phơi thây ở một nơi quỷ dị không tên, nàng dù chết cũng sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy.

Ý thức dần dần mơ hồ, nhiếp hồn linh khí trước mắt lại càng thêm rõ ràng, hình khô đầu lâu khắc trên thẻ bài dường như phát ra tiếng cười ngạo nghễ đắc ý, cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình. Phong Luyến Vãn bên môi cười lạnh, chỉ là một món linh khí thấp kém cũng dám coi thường nàng!

Nếu phải chết một cách không minh bạch thế này, nàng tình nguyện dùng một chút lực lượng cuối cùng để tự sát! Ông trời để nàng xuyên qua đến nơi không có tình người này, cho nàng có được thiên phú gặp được kỳ ngộ đạt được lực lượng, nhưng lại không cho nàng cơ hội thỏa sức ngang ngược lộng hành, chẳng lẽ là muốn trêu đùa nàng sao?! Nghịch thiên, ta không hiếm lạ, trên đường luân hồi ta dù dùng hết thủ đoạn cũng phải để trời cao đáp ứng —— kiếp sau, ngươi làm người ta làm trời! !

Lúc đang đứng trên lằn ranh sinh tử, thân ảnh đỏ sậm vừa quen thuộc vừa xa lạ dần dần hiện lên rõ ràng.

Không gian nứt ra, bóng tối biến mất, hết thảy những gì trước mắt đều đang vỡ nát.

“Nhan Mạc Qua!” Phong Luyến Vãn nhìn thân ảnh trong suốt hư ảo trước mắt, đồng tử xinh đẹp tuyệt vọng thu nhỏ lại, trong đầu trống rỗng.

Mái tóc dài màu trắng ngà tung bay giữa không trung tùy ý đan vào nhau, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ vô trù vẫn như cũ lộ ra nụ cười bễ nghễ thiên hạ, chiến giáp đỏ sậm được khảm hoa văn hoàng kim cùng ống tay áo tuyết trắng càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của hắn, so với thần mặt trời càng chói mắt hơn. Nhưng đôi mắt màu đỏ rượu giống nàng như đúc lại hiện lên ôn nhu mà nàng chưa bao giờ biểu lộ lại càng chưa bao giờ thấy qua.

“Ngươi không phải Nhan Mạc Qua, ngươi là Ẩn Sát…” Phong Luyến Vãn nhìn chằm chằm đôi mắt xa lạ mà ấm áp kia, sợ hãi vươn tay muốn chạm vào thân thể hắn, lại chỉ bắt được một mảnh hư không. Trong lòng hoảng hốt giống như bị vô số con trùng cấu xé, nàng nhớ lại một khắc sinh tử kia, là hắn xuất hiện ở trước mặt nàng tìm lại hồn phách của nàng.

Nụ cười bá đạo quen thuộc tựa như kim cương tỏa sáng, ánh mắt ảm đạm nhưng nhu tình không giảm, Ẩn Sát tự giễu hừ cười một tiếng: “Là ta bắt chước không tốt sao, bất quá, ta không còn cơ hội để bắt chước hắn. May mắn, may mắn ta có thể ở thời khắc mấu chốt phá tan khắc ấn linh hồn đi đến bên cạnh ngươi.”

Phong Luyến Vãn nghe vậy trong lòng chấn động, vật phẩm làm sao có thể tự mình phá tan khắc ấn linh hồn của chủ nhân, rốt cuộc hắn đã phải trả giá nhiều thế nào?

Tựa hồ biết trong lòng nàng đang nghi hoặc, hắn tươi cười tăng thêm một phần nhu hòa, biểu hiện ở trên khuôn mặt tuấn tú của Nhan Mạc Qua lại phá lệ dịu dàng: “Ngươi quên rồi sao, ở hai năm trước, ta đã có được ý thức của chính mình.” Hắn nhấp mím môi, cười nói: “Để bảo vệ được người mình yêu thương, dĩ nhiên là phải trả một cái giá tương xứng.”

Thế giới này đã không còn Ẩn Sát, hắn hiện tại chỉ là một đạo ảo ảnh cuối cùng còn sót lại mà thôi.

“Ta đã xem Yểu Nhược Trần Tinh, chỉ cần tiếp tục ở trong hệ thống trò chơi, ngươi vẫn có thể biến thành Nhan Mạc Qua.” Hắn giống như huynh trưởng nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nhưng ngón tay hư ảo của hắn lại không thể chạm vào người nàng: “Mặt nạ đã vỡ, ngươi chỉ là mất một vật phẩm có cũng được mà không có cũng không sao thôi, vì sao lại khóc?”

“Nói linh tinh cái gì đó, ngươi có ý thức, ngươi chính là người cùng ta đến từ cùng một thế giới, ngươi ở trong lòng ta là độc nhất vô nhị!” Đáng sợ nhất không phải cô độc, mà là chưa từng nếm thử tư vị cô độc lại đột nhiên lẻ loi một mình. Phong Luyến Vãn nước mắt rơi như mưa, trong thanh âm tràn ngập bi ai cùng cầu xin khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt: “Tự mình bảo hộ bảo thân có ý nghĩa gì? Ta cũng hy vọng có một người có thể tại thời điểm ta nguy nan đứng trước mặt ta, giống như vừa rồi vậy! Ta có thể không cần lực lượng và hình dạng của Nhan Mạc Qua, ta đem thân phận này và tất cả lực lượng đều giao cho ngươi, ngươi không cần phải bắt chước hắn, sau này ngươi hãy làm một người hoàn chỉnh ở bên cạnh ta có được không?”

Hắn nhắm mắt lại che đi một tia bi thương, hắn cũng không muốn biến mất, hắn cũng rất muốn thời thời khắc khắc đều có thể ở bên cạnh bảo vệ nàng, nhưng hắn không thể làm được. Cuối cùng, chỉ đành để lại cho nàng một lời nói dối thiện ý: “Đi tu bổ lại Ẩn Sát đi, biết đâu có thể…”

Thân hình trong suốt dần dần hóa thành hư vô, giống như mỹ nhân ngư hóa thành bọt biển tan biến giữa đại dương mênh mông rộng lớn.

Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, chật vật bò trên mặt đất tìm kiếm, nhặt lên mặt nạ Ẩn Sát đã vỡ nát thành bốn năm mảnh, ôm chặt vào trong lòng mình, mặc cho nước mắt vỡ đê, giống như muốn hắn dung nhập vào thân thể mình.

Đều là lỗi của nữ nhân kia… Đều là lỗi của Giản Tâm Ly!

Bỗng nhiên ngẩng đầu, hồng mâu tràn ngập nước mắt trong thoáng chốc dấy lên lửa giận cùng sát ý ngập trời, hai ngón tay phải khép lại khởi động Truyền Tống Trận, hồng quang vây quanh thân thể nàng so với bình thường càng thêm đỏ sậm, khung cảnh cấp tốc chuyển hoán.

Trăng sáng ẩn sau tầng mây, vô số ngôi sao hợp thành bức tranh hỗn độn mà lại xinh đẹp. Không kịp ca ngợi, tầng mây chậm rãi tản đi, khi nhìn lên trời, nụ cười vui vẻ của mọi người đột nhiên đọng lại trên mặt, dần dần biến thành kinh hãi giống như gặp được tử thần. Ảnh trăng như bị máu tươi nhiễm hồng, phát ra quang huy quỷ dị đỏ thẫm, tựa như đang phóng thích ra bên ngoài ánh sáng tội ác chỉ có từ chỗ sâu nhất dưới u la địa ngục.

Đối diện huyết nguyệt đột nhiên xuất hiện một trận pháp đỏ sậm, mọi người kinh ngạc phát hiện, nơi pháp trận xuất hiện lại là ở bãi đất trống thuộc địa phận Khí Linh Phong của Huyền Tịch Tông. Giản Tâm Ly ở gần đó nhất, ả lăng lăng nhìn nơi đã đẩy Phong Luyến Vãn rơi vào vực sâu, sợ hãi khôn cùng bao phủ khắp người ả. Qua lâu như vậy, nha đầu kia hẳn là đã chết, không có khả năng đến tìm ả báo thù! Ả tự an ủi chính mình như vậy. Nhưng sự thật lại đánh nát ảo tưởng của ả.

Trong luồng sáng đỏ sậm như máu dần dần hiện ra một bóng người, y phục hồng phấn như hoa đào càng tôn lên thân hình thướt tha của nàng, những sợi tóc màu cam tung bay giữa không trung so với cảnh trong mơ lại càng thêm lâu dài, trong vầng hào quang đỏ sậm càng tăng thêm một phần đáng sợ, làn da trắng bệch như tuyết tái nhợt mà không có chút máu, khuôn mặt non nớt mà xinh đẹp còn đọng lại nước mắt, biểu tình hiện lên khiến cho người ta từ dưới đáy lòng sợ hãi rét lạnh. Hồng mâu đỏ huyết nhìn chằm chằm Giản Tâm Ly đang từng bước lui về sau, Phong Luyến Vãn nắm chặt trường thương hoàng kim trong tay do linh khí biến thành, dùng tốc độ tra tấn người khác đi đến gần ả.

Nhìn Phong Luyến Vãn cả người tràn ngập sát khí giống như tu la tử thần, Giản Tâm Ly vô thức lui về phía sau. Uy áp của Kết Đan tu sĩ tựa như bàn tay của phật tổ, ép tới khiến ả không thở nổi. Sao lại thế này, vì sao nàng còn chưa chết, vì sao nàng có thể đem lại cảm giác áp bách mãnh liệt như vậy, vì sao tu vi của nàng lại cao như vậy, nàng không phải phế vật thất linh căn sao? Sắc mặt Giản Tâm Ly tái nhợt, đồng tử bỗng dưng thu nhỏ lại, kích động lẩm bẩm nói: “Kết đan tu sĩ, trận pháp đỏ sậm… Ngươi… Ngươi là thiếu tông chủ? !”

Không có khả năng, không có khả năng, nha đầu kia chẳng qua chỉ là một phế vật kiêm tạp dịch, làm sao có thể là thiếu tông chủ cao cao tại thượng! Dựa vào cái gì nha đầu kia lại được ông trời chiếu cố như vậy! Giản Tâm Ly tràn đầy không cam lòng, đáy mắt lóe ra tử hồng hào quang, chịu tâm ma ăn mòn, móng tay dần hóa thành màu đen. Ả không biết từ đâu lại mượn được lá gan, xông đến muốn siết cổ Phong Luyến Vãn.

Phong Luyến Vãn ánh mắt lạnh như băng chợt lóe, nữ nhân này đã sớm nhập ma, giết ả cũng không sao cả. Trường thường thẳng hướng về phía Giản Tâm Ly, đang muốn đâm tới, thanh âm già dặn lại mang theo uy thế không cho phép phản kháng của Tông Chủ đột nhiên vang lên trong đầu nàng: “Luyến Vãn, dừng tay!”

Tu sĩ bị huyết nguyệt hấp dẫn chạy tới Khí Linh Phong rất nhiều, Tông Chủ, chân nhân, trưởng lão, cùng với vô số đệ tử đến xem náo nhiệt. Ha ha, nàng lại bị vây xem sao? Phong Luyến Vãn cười lạnh một tiếng. Dừng tay? Muốn nàng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ để Giản Tâm Ly tới siết cổ sao? Cước bộ nhẹ nhàng từng bước đi về phía trước, cánh tay phải từ gấp khúc biến thành duỗi thẳng, trường thương cấp tốc đâm về phía trước.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, Tông Chủ lại đột nhiên xuất hiện đứng chắn trước mặt Giản Tâm Ly thiết hạ kết giới phòng hộ, trường thường bị cản lại không thể tạo thành một chút thương tổn nào. Phong Luyến Vãn gắt gao trừng mắt nhìn hai người trước mặt, ánh mắt rét lạnh như băng mà trước giờ chưa từng có. Đúng lúc này, một thanh âm da tróc thịt bong chợt vang lên. Nhìn một màn đột biến trước mắt, tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi hút một ngụm khí lạnh, Phong Luyến Vãn cũng không ngoại lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.