[Dịch] Thương Hải

Chương 92 : Chương 92




Lục Tiệm thấy Tiên Bích đầy vẻ hoảng hốt thì vô cùng nghi hoặc, nhìn mấy câu khắc trên cây rồi hỏi:

- Cốc Thần Thông lợi hại lắm sao?

Nhưng y chẳng thấy ai trả lời cả, liền quay đầu lại thì ba người kia đều đang trừng trừng nhìn mình, mặt hơi trắng nhợt ra.

Trầm mặc hồi lâu, Mạc Ất mới nhíu mày thở dài nói:

- Chủ của Tây Thành, vua của Đông Đảo. Sau khi Vạn Quy Tàng thành chủ mất đi thì thiên hạ đệ nhất cao thủ chính là “Cốc Thần Bất Tử” Cốc Chẩn đó.

- Cốc Thần Bất Tử? – Lục Tiệm ngạc nhiên nói – Là có ý gì vậy?

Tiết Nhĩ tiếp lời, nói:

- Cái đó ta biết, chính là vì lão đã ba lần thoát khỏi sự truy sát của Vạn thành chủ.

Lục Tiệm hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ: “Ngư hòa thượng tiếp Vạn Quy Tàng ba chiêu đã bị thương không trị nổi, cha Cốc Chẩn lại có thể ba lần thoát khỏi sự truy sát của Vạn Quy Tàng, vậy thì là loại nhân vật gì đây?”

- “Cốc thần bất tử, huyền tẫn chi môn” (Thần hang bất tử, cánh cửa của âm dương) vốn là câu nói trong “Đạo Đức kinh” – Mạc Ất nói – Năm xưa Vạn thành chủ trong lần thứ hai truy sát Cốc Thần Thông không được đã từng nói một câu: “Cốc thần bất tử, Đông Đảo bất vong” (Cốc thần mà không chết thì Đông Đảo cũng không mất được). Câu này lan truyền ra nên Cốc Thần Thông liền có danh hiệu đó. Chủ nhân cũng đã từng nói, Đông Đảo nếu không có Cốc Thần Thông thì sớm đã mất rồi, may mà có ông ta nên Đông Đảo mới từ chỗ chết sống lại được. Vốn sau khi Vạn thành chủ chết mọi người đều cho rằng ông ta sẽ phản công Tây Thành, nhưng không biết vì sao hơn mười năm nay ông ta không rời khỏi Đông Đảo lấy nửa bước. Lần này bỗng nhiên đến Trung Nguyên đúng là vô cùng đáng sợ.

[người dịch: câu đầy đủ trong Đạo Đức kinh là: “Cốc thần bất tử , thị vị huyền tẫn . Huyền tẫn chi môn , thị vị thiên địa căn . Miên miên nhược tồn , dụng chi bất cần” (Thần hang bất tử, đó là Huyền Tẫn; cửa Huyền Tẫn là gốc của trời đất, Miên man trường tồn, dùng không bao giờ hết). Thần hang tượng trưng cho đạo; thể của nó là hư vô nên gọi là hang, dụng của nó vô cùng nên gọi là thần. Huyền là dương, tẫn là âm, Huyền Tẫn là Thái cực.]

Lục Tiệm biết rõ lần này Cốc Thần Thông đến Trung Nguyên tất có liên quan đến Cốc Chẩn. Nghĩ đến hai người là cha con nhưng lại có cừu hận, tạo thành bi kịch trên đời thì bất giác lắc đầu thở dài. Ninh Ngưng nghĩ ngợi giây lát rồi bỗng nói:

- Mạc Ất, Cốc Thần Thông sẽ gây bất lợi cho chủ nhân phải không?

Mạc Ất vẻ mặt khổ sở, nói:

- Còn cần phải hỏi nữa ư? Ông ta và chủ nhân có cừu hận rất lớn đấy.

Ninh Ngưng cả kinh nói:

- Cừu hận gì vậy?

Mạc Ất ngập ngừng nói:

- Cái đó ư, chủ nhân không cho ta nói đâu.

- Không nói thì thôi – Ninh Ngưng hừ lạnh một tiếng, nói – Đã là kẻ đối đầu với chủ nhân thì chúng ta phải báo với chủ nhân để ông ấy có phòng bị.

Mạc Ất nói:

- Tuy nói là như vậy nhưng có gánh nặng, chúng ta có ngựa không dừng vó cũng không đuổi kịp chủ nhân đâu…

Nói rồi bĩu bĩu môi về phía Lục Tiệm.

Ninh Ngưng thấy vẻ mặt của Mạc Ất thì hơi tức giận, nói:

- Con mọt sách, ai là gánh nặng chứ, ông hãy nói rõ ra.

Mạc Ất nói:

- Còn có ai nữa, chính là tên họ Lục đó rồi. Hắn bản lĩnh thấp kém, kẻ thù lại nhiều, vừa rồi gần như đã hại chết chúng ta. Còn nữa, Tiết Nhĩ ngươi nói xem, chủ nhân nói về y thế nào?

Tiết Nhĩ tính tình ngây thơ, không biết Mạc Ất đang muốn đổ vạ nên ngoác miệng ra nói:

- Chủ nhân nói y là một phế nhân, chẳng còn sống được mấy ngày.

Mạc Ất nói:

- Đúng vậy, đem theo một kẻ dở sống dở chết đi đường chẳng phải là một gánh nặng sao?

Những câu này vẫn nằm trong dự liệu của Lục Tiệm, sau khi y nghe được thì tự thương xót chính mình chứ cũng không cảm thấy quá đau khổ. Ninh Ngưng thì lại lòng như dao cắt, nước mắt trào ra rưng rưng trên khóe mắt rồi đột nhiên vung quyền ra sức đánh Tiết Nhĩ và mắng:

- Ông nói lăng nhăng, ông mới không còn sống mấy ngày nữa đấy.

Tiết Nhĩ bị đánh mấy cái vào đầu thì kêu lên oa oa, trốn vào sau lưng Mạc Ất xoa đầu kêu lên:

- Ngưng nhi, đó đều là chủ nhân nói ra, sao cô lại đánh ta…

Bỗng thấy Ninh Ngưng ngây ngốc đứng đó, dải lông mày dài khe khẽ rung lên, hai giọt nước mắt theo gò má chảy xuống.

Tiết Nhĩ thấy vậy thì vô cùng hối hận, vội nói:

- Ngưng nhi, cô đừng khóc mà, coi như ta nói nhảm là được chứ gì? Cô muốn đánh thì cứ đánh, ta quyết không tránh né đâu.

Nói rồi quả thật bước ra, nhắm chặt hai mắt.

Lục Tiệm thấy Ninh Ngưng lại vì mình mà rơi lệ thì vừa cảm động lại thấy khó hiểu, thầm nghĩ cô gái này kết bạn với mình không sâu, nói chuyện chưa tới hai chục câu, vì sao lại đối xử tốt với mình như vậy, liền nói:

- Ninh cô nương, Lục mỗ hèn kém, không đáng để cô quan tâm như vậy. Các vị sao không báo tin cho chủ nhân trước, tôi sẽ ở nhà dân này từ từ dưỡng thương đợi Tiên Bích tỷ tỷ.

Ninh Ngưng nhìn y, hai má đỏ bừng lên, lông mày hơi rung lên rồi chợt cao giọng nói:

- Ai quan tâm đến anh chứ? Anh sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi.

Rồi phất mạnh tay áo quay người bỏ đi. Mạc Ất cười hi hi nói với Lục Tiệm:

- Ngươi dưỡng thương ở đây cho tốt, đợi bọn ta làm xong việc rồi quay lại gặp ngươi.

Nói xong cùng Tiết Nhĩ theo Ninh Ngưng đi mất.

Lục Tiệm nhìn ba người đi xa thì hơi cảm thấy thẫn thờ, nghĩ ngợi giây lát rồi quay lại hỏi chủ nhà, biết được đường đến Thiên Trụ sơn không chỉ có một lối. Đường mà ba người Ninh Ngưng đi là đường gần nhất, ngoài ra còn hai lối khác đất đai hoang dã lại xa hơn nhiều. Y lập tức hỏi rõ đường đi rồi cảm ơn chủ nhân, thầm nghĩ: “Ta có ở lại chỗ này thì cũng là chờ chết mà thôi. A Tình đến Thiên Trụ sơn chính là mong ta đến gặp gỡ. Ta sắp chết đến nơi, không dám hy vọng có thể kề vai nắm tay, nhưng trước khi chết có thể thấy cô ấy được bình yên thì quả thực có chết cũng không hối hận.” Nghĩ đến đó liền phấn chấn tinh thần, rảo bước tiến về phía Thiên Trụ sơn.

Y yếu ớt vô cùng, cứ đi được vài dặm lại phải nghỉ ngơi hồi lâu. Cứ đi đi nghỉ nghỉ như vậy, mặt trời đã lặn về tây, sắc trời tối dần, bóng cây lay động như yêu ma ẩn nấp, núi non trung điệp nhấp nhô như có vô số hung thú rình mò, dưới ánh trăng chiếu thành những hình bóng quỷ dị. Trong rừng tiếng kêu quái lạ không ngừng vang lên, giống như chim cú mà cũng như chim quạ, còn có nhiều âm thanh không mô tả được, âm trầm khủng bố khiến người ta dựng cả tóc gáy. Sâu trong rừng tùng có vô số vệt lửa xanh chập chờn vô định, như có vô số quái vật đang dòm ngó nơi này.

Lục Tiệm vừa mệt vừa đói, xung quanh lại càng lúc càng tối dần, dày đặc che cả ánh trăng đến mức không nhìn thấy đầu ngón tay đâu cả. Y lần sờ cây cối đến bên một tảng đá lớn ngồi xuống, không kìm được lại ho lên, trong cổ họng trào lên một luồng chất lỏng tanh nóng.

“Chắc là không tới được Thiên Trụ sơn rồi? – Lục Tiệm tự nghĩ “Tạo hóa thật trêu người, không ngờ ta lại chết ở đây.” Nghĩ vậy liền tự cười khổ chính mình, ngả xuống một viên đá thở khò khè một lúc rồi sự mệt mỏi bùng lên, bất giác ngủ đi mất.

Trong lúc hôn mê thì bỗng cả người phát run như phát hiện ra điều gì. Lục Tiệm cố gắng mở mắt nhìn ra thì không xa có hơn mười điểm sáng xanh đung đưa không ngớt. Lục Tiệm dựng cả tóc gay, hai tay sờ loạn trên mặt đất, chỉ sờ được một cành cây nhỏ mềm.

Ánh sáng xanh đó càng lúc càng gần, mùi tanh hôi tạt vào mũi, trong đêm tối bóng đen chập trùng, chính là mấy con sói hung ác. Lục Tiệm nín thở nắm chặt cành cây nhỏ, vừa định vung lên thì bỗng cảm thấy tay châm yếu ớt không có lực, không cách nào nhấc lên được. Mắt thấy con sói đi đầu chân trước cào mặt đất, gầm gừ u u. Nó thấy Lục Tiệm yếu đuối thì co mình vừa định nhảy tới, nhưng trong bóng tối bỗng ánh lửa chớp lên rồi lông con sói đó bỗng nhiên bốc cháy. Nó hoảng hốt không nhịn được kêu thảm u u rồi lăn lộn mấy cái dập tắt lửa, quay người bỏ chạy. Bầy sói cả kinh lùi lại, trong chốc lát ánh lửa lóe lên, lại có hai con sói thân thể bốc lửa, tức thì một trận u u ngào ngào rồi bầy sói rống lên cụp đuôi chạy mất vào trong rừng.

- Ninh cô nương?

Lục Tiệm bất giác thở dài. Trong bóng tối có tiếng hừ khẽ, rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên người y, một đôi tay mềm mại nhỏ nhắn đỡ y dậy. Lục Tiệm cười khổ nói:

- Tôi lại nợ cô một mạng nữa rồi, thật không biết báo đáp thế nào.

Ninh Ngưng im lặng không nói, đỡ y xuyên rừng vượt đá, đi lại quanh co như đi giữa ban ngày vậy. Hồi lâu mới dừng lại, Lục Tiệm chỉ nghe một tràng tiếng động nhỏ rồi chợt ánh lửa bùng lên, đốt cháy một đống lửa chiếu sáng bốn phía, chính là một cái động. Ninh Ngưng ngồi xuống, cúi đầu cời lửa không nói lấy một tiếng.

Lục Tiệm ngượng ngập nói:

- Ninh cô nương, cô không đi cùng với Mạc huynh, Tiết huynh sao? Vì sao lại đến nơi này?

Tiếng nói còn chưa dứt, Ninh Ngưng đã cầm cành cây trong tay đập mạnh một cái làm cho tàn lửa bay tứ tung. Lục Tiệm cho dù có ngu ngốc thêm chục lần thì cũng nhận ra sự giận dữ trong lòng cô, lập tức ngậm tăm không nói gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.