[Dịch] Thương Hải

Chương 90 :  CHƯƠNG 26 ĐỒNG HÀNH




Diệp Phạm nhìn thấy Lục Tiệm thì ánh mắt lấp lóe, hiên ngang ngồi xuống gọi lấy một bình trà rồi chậm rãi thưởng thức, nhưng hai mắt trước sau vẫn không chớp lấy một cái chằm chằm nhìn Lục Tiệm. Ninh Ngưng nhìn thấy, lại trông Lục Tiệm vẻ mặt rất không tự nhiên thì biết có điều không hay, liền vội vàng trả tiền rồi đỡ Lục Tiệm ra khỏi quán trà. Xe ngựa chuyển động rồi Ninh Ngưng mới hỏi:

- Lục Tiệm, anh biết người vừa rồi ư?

Lục Tiệm nói:

- Tôi biết chứ, hắn tên là Diệp Phạm.

Mọi người đồng loạt biến sắc, Mạc Ất thất thanh nói:

- Bất Lậu Hải Nhãn?

Tiếng nói còn chưa dứt, thân xe bỗng kêu lách cách rồi đột ngột dừng lại. Phu xe quất ngựa đen đét, hai con ngựa ra sức chồm tới gần như bốn chân vọt cả lên mà xe ngựa vẫn hoàn toàn bất động.

Những người trên sẽ đều mặt trắng bệch, lại nghe có người cười nói:

- Xuống cả đi.

Bốn người nhìn nhau một chút rồi xuống xe ngựa, chỉ thấy Diệp Phạm đứng bên cạnh xe cười hề hề nắm chặt bánh xe, cho dù hai con ngựa có lồng lên thế nào thì bánh xe vẫn không hề động đậy.

Hắn ra tay uy hiếp trước, lộ ra một chút thần công, mọi người đều phải khiếp sợ. Lục Tiệm nghiến răng cao giọng nói:

- Diệp tiên sinh, người đắc tội là tôi, chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.

Diệp Phạm hừ một tiếng, chậm rãi nói:

- Cốc Chẩn đâu?

Lục Tiệm nghe câu này thì càng nắm chắc Cốc Chẩn đã thoát thân, trong lòng ổn định liền lắc đầu nói:

- Tôi không gặp hắn.

Diệp Phạm ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cười nhạt nói:

- Còn đứa truyền nhân của Địa Mẫu đâu?

Lục Tiệm nói:

- Tôi lạc mất cô ấy rồi.

Diệp Phạm trợn hai mắt, vẻ độc ác bốc lên trên mặt, chợt cười dài rồi kêu lên:

- Hay lắm.

Bàn tay hơi trầm xuống, rầm một tiếng cái xe ngựa đó liền như tờ giấy mỏng gãy làm hai đoạn. Kình lực vẫn không ngừng lại, dồn theo dây cương đến thẳng thân ngựa, hai con ngựa kia kêu lên thảm thiết rồi lảo đảo lắc lư chạy mấy trượng rồi bỗng cùng quỵ xuống, mồm mắt tai mũi ứa máu ra.

Mọi người đều biến sắc, tên phu xe lại càng khiếp sợ, hai chân nhũn ra ngã lăn xuống đất. Diệp Phạm một tay chống eo, ngửa mặt cười nhạt nói:

- Tiểu tử thối, ta hỏi một lần nữa, Cốc Chẩn và truyền nhân của Địa Mẫu ở đâu?

Lục Tiệm thấy tên phu xe kia nước mắt ròng ròng, cả người run rẩy thì trong lòng vô cùng bất bình, thầm nghĩ Diệp Phạm một chưởng giết mình thì cũng coi như xong, nhưng lúc này vì muốn lập uy mà phá xe giết ngựa, chẳng phải đập vỡ bát cơm của người ta hay sao. Nghĩ đến đó thì máu nóng bừng bừng, bất kể Ninh Ngưng đang kéo tay áo cứ lớn giọng kêu lên:

- Đừng nói tôi không biết, cho dù có biết cũng đừng mong tôi thốt ra một tiếng.

Diệp Phạm chằm chằm nhìn y rồi đột ngột cười nói:

- Tiểu tử, ngươi có biết ta vì sao lại làm chủ nhân Ngục đảo không?

Lục Tiệm lắc lắc đầu, Diệp Phạm cười âm trầm, từ từ nói:

- Chỉ vì trong Ngũ tôn thì thủ đoạn hành hạ người của Diệp mỗ là cao nhất, cho dù là hán tử đúc bằng sắt mà rơi vào tay ta thì Diệp mỗ cũng có thể khiến hắn mềm ra như nước.

Nói rồi quát một tiếng tiến lên, năm ngón tay xòe ra chụp tới Lục Tiệm.

Mạc Ất biết rõ Lục Tiệm không có sức chống cự nên nghiến răng đánh hờ quyền phải ra, chưởng trái lại từ dưới khuỷu tay đánh xuyên qua, còn chưa đánh tới nơi thì cổ tay Diệp Phạm xoay chuyển, nhẹ nhàng chụp ngang ra giữ chặt lấy cổ tay Mạc Ất. Mạc Ất kiến thức tuy rộng nhưng công lực lại bình thường không có gì kỳ ảo, nói đến đánh nhau thì chỉ có thể bắt nạt loại như Cốc Chẩn mà thôi. Lão bỗng cảm thấy cổ tay bị xiết chặt đau đớn vô cùng rồi cách một tiếng, tay trái đã bị đẩy trật khỏi khớp bả vai.

Mạc Ất kêu thảm một tiếng, hai mắt trợn ngược ngất xỉu đi. Tiết Nhĩ rất thân thiết với Mạc Ất, thấy vậy thì hét lớn múa quyền xông tới Diệp Phạm. Diệp Phạm thả Mạc Ất ra, đưa tay túm lấy cái tai to tướng của Tiết Nhĩ rồi nhấc lên khiến lão hai chân lơ lửng trên không. Tiết Nhĩ bất giác gào khóc thảm thiết, Diệp Phạm thì ha ha cười nói:

- Tiểu quái vật nhà ngươi, có tin là ta sẽ vặt cái tai chó của ngươi xuống không.

Tiết Nhĩ đau không chịu nổi, Diệp Phạm nói một câu là lão lại kêu thảm một tiếng, nước mắt không cầm được rơi xuống.

Lục Tiệm căm tức buồn bực, bất giác kêu lên:

- Diệp Phạm, ông là cao thủ thành danh, bắt nạt kẻ yếu có gì là bản lĩnh? Nếu có khả năng thì hành hạ tôi là được rồi.

Diệp Phạm cười nhạt, nói:

- Ta cứ muốn hành hạ hắn đấy, Hừ hừ, biết điều thì nói ra tung tích của Cốc Chẩn và truyền nhân Địa Mẫu đi.

Lục Tiệm không làm thế nào được, liền nghĩ thầm: “Đến chết là cùng” rồi chợt nghiến răng thấp đầu xuống ra sức húc về phía Diệp Phạm. Diệp Phạm thấy y dùng đến chiêu thức quyết liệt như vậy thì lập tức thu lại nét cười, múa tay lên túm lấy cổ Lục Tiệm quát:

- Quỳ xuống.

Lục Tiệm thân thể không có sức lực, liền theo tiếng ngã quỵ xuống.

Diệp Phạm vốn có chút e sợ “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” của y, vạn lần không ngờ chỉ một chiêu là khống chế được người này nên lập tức vô cùng đắc ý ngửa mặt cười lớn. Đúng lúc đó chợt cảm thấy hai tay đau đớn như bị lửa đốt, Diệp Phạm biến sắc mặt thả hai người ra rồi đảo mắt nhìn về phía Ninh Ngưng. Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Diệp Phạm vội vã quay đầu đi, khóe mắt vẫn bị đau một chút.

Diệp Phạm một chút bất cẩn suýt nữa đã bị “Đồng Trung kiếm” làm hai mắt bị thương nên kinh hãi tức giận không xiết, rít giọng nói:

- Tiện nhân muốn chết ư?

Chỉ vút một cái đã đến trước mặt Ninh Ngưng, hai ngón tay như trùy đâm vào hai mắt cô. Lục Tiệm trong lúc nóng vội cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra liền nhào về phía trước ôm chặt lấy bắp chân Diệp Phạm. Diệp Phạm vừa rồi kiểm tra kinh mạch Lục Tiệm, biết rõ y bị nội thương không khác gì phế nhân nên không để ý đến y, không ngờ y nóng vội liền liều mạng, lại có thể ôm chặt lấy mình thì bất giác hơi kinh hãi, sợ y giở trò nên dồn chân khí vào chân, tay trái lại đập xuống lưng Lục Tiệm. Lục Tiệm hai tay mềm nhũn chầm chậm buông ra, lập tức hét lớn một tiếng rồi há to miệng cắn một phát vào mắt cá chân Diệp Phạm.

Diệp Phạm có chân khí hộ thể, hoàn toàn không sợ y cắn nhưng tình hình đó quả rất bất tiện, không khỏi tức giận dữ nói:

- Đồ chó chết, có tin lão tử đá chết ngươi không?

Lục Tiệm vốn có lòng liều chết nên hai mắt đỏ ngầu không chịu nhả ra. Diệp Phạm giơ chân định đá, nhưng lại sợ một cước đá chết y làm mất đi tin tức về Cốc Chẩn và Diêu Tình. Còn đang do dự thì Ninh Ngưng lại phát “Đồng Trung kiếm”. Diệp Phạm rít lên một tiếng, múa chưởng chặn lại. Ninh Ngưng không làm thế nào được, đành tung mình lao tới cầm cuộn tranh trong tay ra sức đánh đập. Diệp Phạm giơ tay cản, Ninh Ngưng chỉ cảm thấy luồng đại lực tràn tới, thân mình không điều khiển được bay ra hơn trượng va vào một thân cây, đầu váng mắt hoa ngất xỉu đi.

Diệp Phạm đánh ngất Ninh Ngưng rồi cúi người chụp Lục Tiệm lên dí xuống bùn, lạnh nhạt cười nói:

- Ngươi cắn à, cắn à, ha ha, bùn đất ăn có ngon không, gạch đá ăn có ngon không?

Diệp Phạm trấn thủ ngục đảo, quanh năm quản thúc tù nhân nên đã luyện được lòng dạ như gỗ đá, hành hạ người rất tàn nhẫn. Lục Tiệm khí giận không phát ra được, vùng vẫy vài cái rồi ngất xỉu đi.

Tên phu xe kia nhìn thấy Diệp Phạm hành hung thì khiếp sợ đến hai chân mềm nhũn, cả người run lên cầm cập, ngay cả dũng khí để bỏ chạy cũng không có. Tiết Nhĩ vốn nhát gan, thấy vậy đã không dám xông lên giúp bạn nhưng cũng không chịu bỏ rơi mọi người chạy trốn, chỉ co ro một góc hu hu khóc lên.

Khóc được mấy tiếng thì đôi tai lão rất thính, bỗng nghe đằng xa truyền đến tiếng bước chân cồm cộp, khí thế kinh người. Lúc Tiết Nhĩ nghe được thì còn cách xa hai dặm, còn đang suy nghĩ thì đã đến gần tới nơi. Tiết Nhĩ đang muốn quay đầu nhìn thì bỗng nghe vù một tiếng như có mũi tên cứng vọt qua trên đầu rồi bắn thắng tới Diệp Phạm.

Diệp Phạm nghe tiếng gió liền vung chưởng quét ra, vật kia va vào chưởng lực của hắn liền bốp một tiếng vỡ ra tung tóe, hóa ra là một cục đất bùn. Diệp Phạm cánh tay phát tê, trong lòng thầm kinh hãi vừa định quay người thì bỗng nghe một tiếng quát lớn như sấm động. Hắn không kịp suy nghĩ, liền thả Lục Tiệm ra rồi xoay lại đánh vù một chưởng tới người kia.

Bùng một tiếng, hai luồng kình lực giao nhau trên không, ở giữa như có ánh sáng trắng vọt ra. Diệp Phạm thất thanh nấc lên, lùi lại mấy bước. Tiết Nhĩ hơi kinh hãi ngạc nhiên, định thần nhìn qua thì chỉ thấy trước mặt có một người cao lớn khôi vĩ, ánh mắt nghiêm nghị, chẳng phải “Lôi Đế Tử” Ngu Chiếu thì là ai.

Ngu Chiếu chưởng trái đẩy lùi Diệp Phạm, tay phải chụp Lục Tiệm lên ném về phía sau, quát lớn:

- Cô để ý đến y.

Tiết Nhĩ vừa định kêu lên thì bỗng thấy một cái bóng đỏ phá không lao tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Lục Tiệm, lúc rơi xuống đất thì lại hiện rõ là một Di nữ áo hồng.

Di nữ đó chính là Tiên Bích, cô thấy Lục Tiệm mặt đầy máu, khí tức yếu ớt thì vừa kinh hãi vừa tức giận cao giọng nói:

- Ngu Chiếu, đừng buông tha cho thằng cha đó, Lục Tiệm y, y sắp chết rồi.

Nói đến đó sống mũi cay cay, hai mắt đỏ hoe.

Ngu Chiếu mày rậm nhướng lên, khí giận bùng bùng trên mặt, chửi mắng:

- Con rùa chó chết họ Diệp kia, trước hết hãy đỡ ba trăm chưởng của ta rồi nói tiếp.

Rồi không chờ giải thích đã đánh luôn mấy chưởng. Diệp Phạm tránh qua rồi vận chưởng phản kích, nói:

- Họ Ngu kia, ngươi đánh lén sau lưng, có gì là hảo hán.

Ngu Chiếu phì một tiếng, nói:

- Đồ chó chết nhà ngươi cũng đòi luận hảo hán với ta ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.