[Dịch] Thương Hải

Chương 89 :  HẾT CHƯƠNG 25




Hôn mê trầm trầm, không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, lúc Lục Tiệm mở mắt ra nhìn thì trước mắt tường vách sạch sẽ, đàn treo kiếm móc, từng trận gió thơm thổi tới mang theo tiếng chim hót véo von. Lục Tiệm theo tiếng động quay đầu nhìn qua thì ngoài cửa sổ là một vườn hoa, hoa cỏ sum sê, tiếng chim ríu rít trăm vẻ trăm chiều.

Trong khóm hoa có mấy con bướm đốm lướt qua lướt lại liền cánh mà bay. Lục Tiệm nhìn thấy bỗng vô cùng ước ao thèm muốn, nghĩ đến những con bướm đó có thể bay thành đôi, còn mình có lẽ từ giờ về sau chỉ có một mình cô độc trên thế gian, quả thật rất đáng thương.

Nghĩ đến đó thì lồng ngực như nghẹn lại, bất giác ho kịch liệt đến mức mặt đỏ bừng lên, bỗng cảm thấy miệng tanh tanh, đưa tay lên quyệt thì toàn là máu, trong lòng lại một trận thê lương: “Ta phải chết rồi ư? Ôi, chết cũng tốt, phải sống thế này thật quá khổ sở.”

Trong lúc thương cảm bỗng nghe tiếng động rồi Ninh Ngưng đẩy cửa tiến vào, tay bưng một cái mâm, trong mâm đặt một bát thuốc, thấy y ho ra máu thì lộ vẻ kinh hãi, tiến tới ngồi bên cạnh Lục Tiệm lau vết máu cho y rồi cầm bát thuốc lên, múc một thìa thổi cho nguội đưa đến bên miệng y. Lục Tiệm nghiến răng nhắm mắt, khẽ lắc đầu.

Ninh Ngưng trong lòng hơi tức giận, kêu lên:

- Anh không uống thuốc thì làm sao khỏi bệnh được?

Lục Tiệm vẫn nhắm chặt hai mắt, không nói tiếng nào. Ninh Ngưng thấy y vẻ mặt buồn khổ thì biết rằng lòng y rất đau đớn, không còn muốn sống nữa nên không chịu uống thuốc. Nhất thời cô nhìn người con trai ôm bệnh này trong lòng ngổn ngang trăm mối, một chút tức giận lúc trước cũng dần dần biến mất.

Tim đạp loạn lên một lúc, Ninh Ngưng trấn tĩnh tâm tình rồi dịu giọng nói:

- Anh biết không? Chủ nhân phái người xuống khe núi kiểm tra nhưng tuyệt không thấy thi thể, có lẽ vị cô nương A Tình đó vẫn còn sống đấy. Cô ấy còn sống mà anh chết rồi chẳng phải là oan uổng ư.

Lục Tiệm thân mình run lên, mở to mắt nói:

- Ninh cô nương, cô, cô không lừa tôi chứ?

Ninh Ngưng cảm thấy một cảm giác giận dữ không tên thoáng qua trong lòng, đặt mạnh cái bát xuống kêu lên:

- Ai lừa anh chứ, con người của anh thật là, thật là đáng ghét…

Nói đến đó thì hai má đỏ lên, chỉ sợ lại ngẩn ra đó thì sẽ rơi lệ tại chỗ nên quay người đi thẳng ra ngoài. Lục Tiệm vội nói:

- Ninh, Ninh cô nương, tôi không biết ăn nói, cô đừng giận nhé. Tôi, tôi uống thuốc là được mà…

Liền cầm bát thuốc lên ừng ực một hơi uống cạn, chỉ là uống quá vội nên lại ho lên một trận.

Ninh Ngưng trong lòng càng khó chịu nổi, lạnh nhạt nói:

- Lục đại gia ngài quá lời rồi, tôi chỉ là một kiếp nô, không cha không mẹ, tôi, tôi làm sao dám tức giận gì chứ…

Lục Tiệm ngẩn ra, lắc đầu nói:

- Ninh cô nương, cô nói vậy không đúng. Tôi cũng là kiếp nô, tôi cũng không cha không mẹ, ừm, tôi còn có ông nội, ông tuy thích đánh bạc nhưng rất yêu thương tôi. Mà cô cũng vậy, vị phu nhân họ Thương đó cũng đối xử rất tốt với cô mà.

Ninh Ngưng hơi trầm mặc, len lén lau nước mắt rồi cúi đầu quay người cầm bát thuốc lên, đẩy cửa đi ra. Lục Tiệm trong lòng khó hiểu, nhìn theo bóng cô thở dài. Tâm thần y hoảng hốt bất định, nằm như vậy một lúc rồi lại ngủ mê đi mất.

Trong mơ, Lục Tiệm ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, lúc mở mắt nhìn thì thấy trước giường đã đặt một cái lò hương, trong lò đốt một nén hương màu tím đen. Lục Tiệm ẩn ước nhớ nén hương đó gọi là “Tử Linh Hoàn Hồn hương”, ngửi thấy mùi hương thì đau đớn trong ngực giảm hẳn, cảm thấy rất dễ chịu. Lục Tiệm lập tức ngồi dậy, thấy bên cạnh lò hương còn có một bát thuốc, chỉ sợ bị Ninh Ngưng trách mắng nên không đợi cô tới đã cầm lên uống cạn.

Không bao lâu, hương cháy hết, trong bụng Lục Tiệm trống rỗng yếu ớt rất khó chịu, nhìn thấy trong phòng không có ai thì liền mặc quần áo rồi chậm chậm xuống giường, lần theo bức tường đi ra khỏi cửa. Đưa mắt nhìn ra thì trong vườn trăm hoa đua nở, từng điểm sáng lung linh xuyên qua tán cây in xuống mặt đất.

Lục Tiệm lòng dạ có chút thư thái liền đi dạo vào bước, bỗng thấy trong khóm hoa lờ mờ dáng dấp thiếu nữ, định thần nhìn kỹ thì chính là Ninh Ngưng. Cô đang ngồi giữa muôn đóa hoa, trước mặt là một cái kỷ thấp, trên kỷ trải một tờ giấy lớn. Ninh Ngưng cầm một cái bút lông dê chấm mực rồi nhìn hoa cỏ đầy vườn ngưng thần giây lát, sau đó đưa vài nét trên tờ giấy, rồi lại nghĩ ngợi một lúc, thêm mất nét nữa.

Lục Tiệm rón rén đến sau lưng cô kiễng chân nhìn xuống, chỉ thấy trên tờ giấy vẽ sơ mấy khóm hoa lan Trân Châu, chỉ lác đác mấy nét bút mà lột tả được hết dáng vẻ tao nhã, bên trái còn vẽ thêm một cành thược dược tô vẽ rực rỡ vô cùng, đối lập với hoa lan làm tôn lên vẻ đẹp của cả hai, đều hoàn mỹ hiếm thấy.

Lục Tiệm nhìn mà khâm phục, không kìm được buông lời khen ngợi:

- Đẹp quá.

Ninh Ngưng không ngờ y tới nên kinh hãi, ngọn bút run lên làm rơi mấy giọt mực đen nhánh xuống tờ giấy.

Lục Tiệm ối lên một tiếng rồi kêu lên:

- Hỏng rồi.

Ninh Ngưng vội vã đứng dậy, quay lưng lấy thân mình che đi bức tranh, đôi má trắng bóc đỏ bừng lên, mắt chằm chằm nhìn Lục Tiệm, đôi mắt trong veo còn lộ ra vài phần tức giận. Lục Tiệm gãi gãi đầu, lúng túng nói:

- Xin lỗi, đều là tôi không tốt, làm hỏng bức họa của cô rồi.

Ninh Ngưng nhìn y như có chút bực tức, nói:

- Anh đó, sao không ngoan ngoãn nằm nghỉ, lại trốn ra đây.

Lục Tiệm bất giác khẽ cười, nói:

- Tôi là nam nhân, sao có thể nằm ỳ trên giường được?

Ninh Ngưng trừng mắt nhìn y, nói:

- Anh là nam nhân, nhưng cũng là bệnh nhân, mau về phòng đi.

Đã là nam tử thì cho dù già trẻ khôn ngu, khi đối diện với nữ tử xinh đẹp đều khó tránh khỏi có chút xấu tính. Lục Tiệm tuy là người thành thật nhưng dù thế nào cũng khó tránh được thói thường, nghe vậy thì không những không quay về phòng mà ngược lại còn ngồi xuống một tảng đá, cười nói:

- Tôi ngồi đây một chút, hít thở không khí cũng tốt.

Ninh Ngưng nhìn y có vẻ hết cách, thở dài một hơi rồi định dọn dụng cụ vẽ. Lục Tiệm lại nói:

- Sao không vẽ nữa vậy?

Ninh Ngưng lườm y một cái, thầm nghĩ: “Anh dòm ngó như vậy, tôi làm sao vẽ nổi chứ?” Lại nghe Lục Tiệm nói:

- Bức tranh đó đẹp lắm, nếu không vẽ hết thì thật là đáng tiếc. Ôi, đều tại tôi không tốt làm cô giật mình, hỏng cả bức tranh đẹp.

Ninh Ngưng thấy y mặt đầy vẻ áy náy thì trong lòng sinh ra không nỡ, mặt hơi đỏ lên nói:

- Tuy là anh không tốt, nhưng bức tranh đó cũng chưa hỏng đâu.

Rồi lập tức mở tờ giấy ra, múa bút bôi thêm vào chỗ vết mực rơi, liền biến thành một con nhặng xanh eo nhỏ cánh nhẹ như muốn phá giấy bay ra. Ba vết mực còn lại thì được nối liền với nhau, tô thành một con bướm lớn tung tăng, xuyên qua những bông hoa phóng khoáng dễ thương.

Ninh Ngưng hoàn thành nốt những cây hoa cỏ còn lại rồi hỏi:

- Anh nói xem bức tranh này nên lấy tên gì?

Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nói:

- Vậy gọi là “tranh bướm vờn hoa” có được không?

Ninh Ngưng nghe vậy thì má đỏ bừng lên, thầm nghĩ: “Nhìn anh trung hậu thành thực mà đặt cái tên lại chẳng thành thực gì cả.” Tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn theo lời Lục Tiệm viết tên bức tranh vào.

Lục Tiệm nhìn bức tranh khen ngợi không ngớt miệng. Ninh Ngưng nghe mà bật cười, nói:

- Anh chỉ nói đẹp, vậy cuối cùng đẹp ở đâu anh thử nói xem nào?

Lục Tiệm trợn mắt há miệng, hồi lâu mới nói:

- Đúng là đẹp, nhưng đẹp ở đâu thì tôi là người thô lỗ, không nói ra được.

Ninh Ngưng khẽ cười, nói:

- Nói hay lắm, chỉ mấy chữ người thô lỗ là phủi sạch mọi thứ rồi. Ừm, trên bức tranh này còn một chỗ không hợp lý, anh có nhìn ra không?

Lục Tiệm lại ngẩn ra, gãi gãi đầu ấp úng nói:

- Tôi là người thô lỗ…

Ninh Ngưng bất giác bật cười, nói:

- Hai loại hoa này vốn không nở cùng lúc. Thược dược nở đêm xuân, còn lan Trân Châu lại nở vào ngày hè. Tôi vẽ chúng cùng một chỗ thực ra ẩu hết chỗ nói, anh thì lại cứ nói là tranh đẹp, đúng là một người thô lỗ thật…

Nói rồi chăm chú nhìn Lục Tiệm miệng mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch ranh mãnh.

Lục Tiệm mặt đỏ đến mang tai, ho mấy tiếng rồi nói vẻ không phục:

- Cho dù thế nào thì vẫn rất đẹp. Có người từng nói là kiếp lực của cô tập trung ở hai mắt, vì vậy là người vẽ rất đẹp.

Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:

- Là ai vậy?

Lục Tiệm nói:

- Tiên Bích tỷ tỷ, tỷ ấy là cao thủ của Địa bộ, lời nói ra chắc chắn không sai đâu.

Ninh Ngưng im lặng hồi lâu rồi hừ khẽ, nói:

- Anh biết cũng nhiều cô gái quá nhỉ.

Lục Tiệm không ngờ cô lại nói ra câu này, còn đang cảm thấy bất ngờ thì lại nghe Ninh Ngưng thở dài, nói:

- Thật ra tôi vẽ chẳng đẹp chút nào cả. Có những lúc trong lòng tôi nghĩ rất hay, nhưng lúc vẽ ra rồi thì lại thấy không thỏa đáng, nhìn thế nào cũng không vừa ý. Ôi, so với các đại danh họa xưa nay thì tôi còn kém nhiều lắm.

Trong đầu Lục Tiệm thì ý tưởng đối với tranh vẽ chỉ chia thành “đẹp” và “không đẹp”, nói tới loại cảm xúc “mắt cao tay thấp” đó thì một chút cũng không thông nên lập tức im bặt không nói gì. Ninh Ngưng lại chằm chằm nhìn bức tranh đó ngẩn ngơ xuất thần, không ngờ đóa thược dược đó rực rỡ như thật, lại dụ dỗ một con ong mật tới đảo quanh bông hoa đó vo vo bay loạn cả lên, nhưng không biết làm thế nào hạ xuống được.

Lục Tiệm cười nói:

- Tôi nói đẹp mà, cô còn không thừa nhận, bây giờ ngay cả ong cũng kéo tới rồi đó.

Ninh Ngưng nghe y liên tục khen đẹp, lúc đầu thì cũng không để ý, nhưng nghe nhiều lần thì cũng tin tưởng mấy phần, trong dạ có chút hài lòng liền mỉm cười tươi tắn. Nhưng cô thấy Lục Tiệm lại ho mấy tiếng, vẻ mặt suy sụp thì liền nói:

- Trong sách thuốc có viết: “rảo bước trong vườn”, anh đã ra đây rồi thì tôi sẽ đi dạo với anh một lúc, đối với cơ thể anh có lẽ cũng có ích lợi.

Rồi lập tức đỡ Lục Tiệm lên chậm rãi đi dạo trên con đường nhỏ trong vườn hoa.

Lục Tiệm không nhịn được, hỏi:

- Ninh cô nương, đây là chỗ nào?

Ninh Ngưng nói:

- Đây là khu vườn của một vị bằng hữu của chủ nhân.

Lục Tiệm nói:

- Nhóm người của Trầm tiên sinh đâu, sao chỉ có một mình cô ở đây.

Ninh Ngưng nói:

- Bọn họ đi nghe ngóng tung tích của Ninh Bất Không rồi. Tôi thấy chủ nhân rất buồn bực về việc này.

Lục Tiệm ồ lên một tiếng, nói:

- Vậy cũng không có gì lạ, Ninh Bất Không không chỉ giảo hoạt mà còn độc ác, hiện giờ lại có Sa Thiên Hoàn giúp đỡ nên như hổ mọc thêm cánh. Cô gặp Trầm tiên sinh thì phải nhắc nhở ông ấy để ông ấy cẩn thận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.