[Dịch] Thương Hải

Chương 88 : Chương 88




Lục Tiệm thấy vậy rất ngạc nhiên, không nhịn được bèn hỏi:

- Vị huynh đài đó không phải đang tìm manh mối sao, làm như vậy để làm gì?

Mạc Ất tiếp lời cười nói:

- Hắn đang ngửi rắm thối đấy.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

- Rắm cũng ngửi được sao?

Trong lòng thầm nghĩ nếu mà có rắm thì tất nhiên bịt mũi còn không kịp, làm gì có chuyện ngửi ngửi.

Không ngờ quái nhân mũi chim ưng Tô Văn Hương đó bò dậy, nói với vẻ nghiêm túc:

- Nếu có hơi rắm thì cũng còn tốt.

Mạc Ất nói:

- Phì phì phì, đồ bỉ ổi, ngửi cái gì không tốt, lại muốn ngửi rắm.

Tô Văn Hương vẫn không tức giận, nói:

- Con mọt sách ngươi không biết rồi, rắm của mỗi người mùi vị mỗi khác nhau, ngửi qua mùi rắm thì lập tức có thể tìm ra chủ nhân của nó.

Mạc Ất đảo mắt, cười nói:

- Có rắm của một người mà cho dù người có ngửi rồi cũng không tìm ra chủ nhân của nó.

Tô Văn Hương nói:

- Là ai vậy?

Mạc Ất nói:

- Tô Văn Hương.

Tô Văn Hương sững sờ, nhíu mày nói:

- Tô Văn Hương?

Mạc Ất nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi ngửi mùi rắm của Tô Văn Hương, lại đi tìm Tô Văn Hương thì có thể tìm ra sao?

Tô Văn Hương lẩm nhẩm nói:

- Ta ngửi rắm của Tô Văn Hương, lại đi tìm Tô Văn Hương. Tô Văn Hương chính là ta, ta tìm Tô Văn Hương chính là tìm ta, ta tìm ta, ta là ai, ai là Tô Văn Hương? Ai là Tô Văn Hương, ta là ai…

Hắn lẩm bẩm tự nói, đem câu “Ai là Tô Văn Hương, ta là ai…” đọc đi đọc lại mấy lần, càng đọc càng nhanh, ánh mắt cũng dần trở thành ngơ ngẩn, chằm chằm nhìn lên tường như biến thành kẻ điên dại.

Trầm Chu Hư nhíu mày, chợt quát lớn một tiếng:

- Ngươi là Tô Văn Hương, Tô Văn Hương chính là ngươi.

Tiếng quát đó ẩn chưa nội kình vô thượng, thân hình Tô Văn Hương chấn động mạnh rồi hai chân nhũn ra ngã xuống đất, thở hồng hộc nói:

- Đúng rồi, đúng rồi, ta là Tô Văn Hương, Tô Văn Hương chính là ta, ta chính là Tô Văn Hương…

Vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt mệt mỏi, bộ dạng yếu ớt.

Ninh Ngưng không nhịn được oán trách:

- Mạc Ất, ông đã biết hắn dễ trở thành ngớ ngẩn, sao còn cố nói những câu ngoắt nghoéo làm khó hắn.

Tiết Nhĩ vốn là kẻ chuyên nịnh bợ Ninh Ngưng nên thấy Ninh Ngưng lên tiếng thì cũng ra vẻ trách móc Mạc Ất, nói:

- Con mọt sách, ngươi thật là độc ác, lần trước xúi giục ta nghe tiếng đánh rắm của người đi đường rồi lại chỉ mặt người đánh rắm ra, kết quả làm người ta phát cáu đánh cho ta một trận. Lần này lại lừa Tô Văn Hương ngửi rắm, trong số kiếp nô ngươi là kẻ xấu xa nhất…

Mạc Ất nghe trách mắng thì cũng không nghĩ ngợi gì, ngược lại còn ngoác miệng ra cười, bộ dạng vô cùng đắc ý.

Trầm Chu Hư xua xua tay, nói:

- Văn Hương, có thể tìm ra đám người đó không?

Tô Văn Hương nói:

- Có thể được.

Trầm Chu Hư gật đầu nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, ngươi đi trước dẫn đường, nhất thiết phải đuổi kịp Ninh Bất Không.

Ninh Ngưng hơi ngần ngừ rồi chợt nói:

- Y thì sao?

Trầm Chu Hư nhíu mày nói:

- Ai?

Nhưng thấy Ninh Ngưng hai tai đỏ bừng, ánh mắt như vô tình như cố ý hướng tới Lục Tiệm thì bất giác hừ lạnh một tiếng, nói:

- Y cũng đi cùng chúng ta. Này, Vị Quy, ngươi cõng hắn đi.

Yến Vị Quy gật đầu, đỡ Lục Tiệm lên lưng rồi ra khỏi miếu. Trước miếu có một cỗ xe và ba ngựa tốt. Lục Tiệm cùng Trầm Chu Hư ngồi xe, Mạc Ất đánh xe, còn Ninh Ngưng, Tiết Nhĩ, Tô Văn Hương ba người cưỡi ngựa. Yến Vị Quy thì chạy bộ phía trước, rảo bước như đuổi sao xua trăng còn nhanh hơn cả ngựa phi.

Tô Văn Hương ngồi trên ngựa, đầu quay qua quay lại hít bên phải ngửi bên trái. Lúc hắn ngửi hít thì hô hấp cũng rất kỳ quái, thở ra rất ngắn nhưng hít vào lại rất dài, cứ như cái hít đó muốn đem không khí xung quanh hút sạch không để lại chút nào. Sau đó hắn liền chỉ phương hướng, nhưng có nhiều mùi vị đã bị gió thổi nước cuốn trôi nên Tô Văn Hương truy theo cũng thỉnh thoảng sinh ra sai sót nên đi nhầm đường, may mà sai rồi có thể quay lại, về tổng thể phương hướng thì vẫn không sai.

Cứ như vậy ngựa không dừng vó, lúc đông lúc nam đi hết mấy ngàytrời cũng đã về chiều. Tô Văn Hương bỗng bảo mọi người dừng bước rồi đến rừng cây bên đường, nằm bẹp ra đất ngửi hít một lúc, sau đó vẻ mặt ngỡ ngàng quay lại bẩm báo:

- Bẩm chủ nhân, đám người này rất kỳ quái, đã chia nhau ra ở trong rừng, có một người đi về phía chính nam, còn những người khác lại đi về phía tây nam.

Trầm Chu Hư xuống ngựa đẩy xem vào trong rừng cây, xem xét hồi lâu rồi đưa ngón tay khều lên mẩu đất. Mẩu đất đó màu tím đen, Trầm Chu Hư đưa lên mũi ngửi ngửi rồi nhíu mày nói:

- Chỗ đất này có mùi máu.

Lại hỏi Tô Văn Hương:

- Người đi về hướng nam là nam hay nữ?

Tô Văn Hương nói:

- Từ mùi vị thì là nữ rồi.

Trầm Chu Hư hơi chút trầm ngâm rồi nói:

- Tiểu huynh đệ, vị cô nương A Tình đó có lưu lại vật gì cho ngươi không?

- Đồ vật?

Lục Tiệm hơi ngẩn ra. Trầm Chu Hư nói:

- Ví dụ như khăn tay, khuyên tai gì đó, tóm lại là vật bên người của cô nương đó.

Lục Tiệm thầm nghĩ Diêu Tình chưa từng đưa cho mình vật bên người gì cả, đang định nói không thì chợt sáng mắt lên, lấy từ ngực áo ra cái túi gấm đựng xá lợi, nói:

- Cái túi gấm này A Tình đã từng đeo khá lâu, không biết có dùng được không?

Tô Văn Hương đón lấy, ngửi ngửi rồi nói:

- Không sai, vị cô nương đi về phía chính nam đúng là có mùi vị này. Mùi vị đó trong rừng lúc đông lúc tây, lúc nam lúc bắc khiến người ta rất khó theo dấu, đúng là rất thú vị.

Nói rồi trả lại túi gấm cho Lục Tiệm.

Trầm Chu Hư nghe vậy thì khẽ cười nói:

- Tiểu huynh đệ, xin chúc mừng, vị A Tình đó có lẽ đã thoát thân rồi.

Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, khuôn mặt trắng nhợt cũng chợt hồng hào lên, ho một trận rồi vội nói:

- Trầm, Trầm tiên sinh, vì sao ông lại nói vậy?

Trầm Chu Hư nói:

- Ninh Bất Không trên đường đã nghỉ lại trong rừng này. Chắc là trong lúc nghỉ ngơi vị cô nương A Tình đó đột nhiên trở mặt, đánh với đám người Ninh Bất Không một trận rồi sau đó bố trí trận thế nghi binh lừa đám người Ninh Bất Không đuổi theo về hướng tây nam, còn cô ta thì lại đi về phía chính nam.

Lục Tiệm mở to mắt, hỏi:

- Trầm tiên sinh, thật sự như vậy chứ?

- Chắc không sai đâu. – Trầm Chu Hư từ từ nói – Cái này là Văn Hương từ mùi vị ngửi ra, đúng đến tám chín phần mười.

Tô Văn Hương cũng gật đầu nói:

- Mắt nhìn có thể bị lừa, nhưng mùi vị không bao giờ lừa người cả. Cái vị, cái vị cô nương A Tình đó trên người có một mùi thơm rất dễ ngửi, trong mấy chục vạn người ta cũng khó gặp được một người như vậy, có lẽ không thua gì Ngưng Nhi đâu. Những chỗ mà cô ta đi qua chỉ cần ngửi là biết ngay.

Ninh Ngưng bỗng phì một tiếng, mắng:

- Tô Văn Hương, ngươi nói nhảm nhí gì vậy? Mùi hương của cô ta dễ ngửi hay không thì có liên quan gì đến ta? Tại sao lại đem ta ra nói?

Tô Văn Hương nhíu mày nói:

- Ta, ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi…

Ninh Ngưng nói :

- Thuận miệng nói cũng không được. Ta là ta, việc gì phải đem so sánh với người ta…

Nói đến đó thì vành mắt đỏ hoe, quay đầu đi.

Tô Văn Hương không ngờ cô lại tức giận như vậy, cảm thấy rất khó hiểu liền gãi gãi đầu, ngượng ngập nói:

- Ngưng nhi đừng giận, ta, ta sẽ không nói đến cô nữa là được.

Ninh Ngưng hừ một tiếng, cũng không trả lời.

Lục Tiệm lòng lo cho Diêu Tình nên cũng không để ý đến tâm trạng Ninh Ngưng, chỉ vội nói:

- Tô tiên sinh, ông thi triển thần thông nhanh một chút, xem xem A Tình đi đâu rồi?

Tô Văn Hương ừm một tiếng, vừa đi vừa ngửi, xuyên qua rừng cây. Lục Tiệm thân thể yếu ớt không có sức hành động, may mà Ninh Ngưng đi cùng một bên dìu đỡ.

Tô Văn Hương đi một lúc thì bò lên một sườn dốc cao, ngửi ngửi rồi nhíu mày nói:

- Chỗ này có mùi của vị cô nương đó, cũng có mùi vị của người khác.

Lục Tiệm nháy mắt lại biến sắc mặt, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ A Tình lại bị bọn chúng bắt lại rồi?

Tô Văn Hương không nói không rằng, lại khom người im lặng tiến tới. Lục Tiệm lòng như lửa đốt, ra sức thúc giục Yến Vị Quy cùng đi, hai bên đường rừng tùng âm u, quái thạch lơ lửng, hoặc như hổ đói phục trên cao, hoặc như trường kích âm thầm nhắm xuống, nhưng hai mắt Lục Tiệm chỉ chăm chú nhìn vào cánh múi của Tô Văn Hương, ngoài ra thì người hay vật gì khác cũng đều không quan tâm, nhất thời cũng không cảm giác được không khí âm u trong núi này.

Ánh mặt trời chuyển động, ngày đã dần tối, mọi người đi một đoạn thì bỗng nghe tiếng nước ầm ầm, đến gần thì là hai vách núi ép lấy một dòng nước sâu chảy mạnh. Núi cao nước xiết, gào thét như sấm động. Tô Văn Hương ngửi ngửi bốn phía rồi lại nhíu mày nói:

- Lạ thật, lạ thật.

Lục Tiệm vội nói:

- Tô tiên sinh, lại có gì lạ vậy?

Tô Văn Hương nói:

- Ta không ngửi thấy mùi của vị cô nương đó nữa rồi, còn mùi của những người khác thì vẫn còn, men theo vách núi đã xuống núi rồi.

Lục Tiệm sững sờ, vội vã hỏi:

- Cái đó, cái đó là vì lý do gì?

Tô Văn Hương nói:

- Chỉ có một nguyên nhân có thể khiến ta ngửi không ra mùi vị nữa, đó là vị cô nương kia đã rơi xuống khe núi, nước khe chảy xiết nên tẩy sạch mùi vị của cô ta, nếu là như vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào…

Lục Tiệm nghe vậy trái tim như chìm nghỉm, tiếng nước đập vào tai biến thành tiếng vang oong oong. Y hoảng hoảng hốt hốt cúi đầu nhìn xuống, khe núi cao trăm thước, loạn thạch lởm chởm, giống như nanh sói sắc nhọn hướng thẳng lên trời, nước chảy qua liền bị cắt thành vô số sợi nhỏ nên càng chảy gấp. Nghĩ đến người nào rơi xuống nước, bị dòng nước xiết đó cuốn va vào đám loạn thạch đó thì thịt nát xương tan, sao còn sống được… Trong nháy mắt, Lục Tiệm trong lòng trống rỗng, vừa như đau khổ lại như mê man, chợt cổ họng phát tanh rồi một ngụm máu tươi bắn vọt ra. Chỉ nghe Ninh Ngưng bên cạnh thất thanh kêu lên rồi không còn cảm giác gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.