[Dịch] Thương Hải

Chương 86 : Chương 86




Diêu Tình chỉ cảm thấy âm thanh đó đột nhiên cất lên như ở bên tai thì không khỏi kinh hãi vung đao chém ngang ra, bỗng mũi đao bị cuốn lấy rồi bị người kia giữ chặt, sau đó chuôi đao biến thành nóng bỏng ghê gớm. Diêu Tình lật đật buông trường đao lùi ra mấy thước, đưa mắt nhìn lại thì thất thanh kêu lên:

- Ninh Bất Không!

Ninh Bất Không cả người mặc áo đơn màu trắng, dáng vẻ thản nhiên, tay cầm một cây quải trượng, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải đang kẹp mũi đao của cây trường đao kia, thân đao màu hồng đậm như bị lửa thiêu. Lão bỗng quay thân đao ghé sát vào người Thương Binh Vệ đảo một vòng, đám rễ cây đó liền thi nhau đứt gãy biến thành bụi phấn. Lão thản nhiên nhẹ nhàng như vậy tựa như chẳng tốn chút sức lực nhưng người dùng thuật “Hóa sinh” đều hiểu rõ chỗ khó khăn bên trong. Nghiệt duyên đằng đứng rồi lại mọc, tuyệt không thể có chuyện một đao là đứt. Ninh Bất Không dễ dàng chặt hết như vậy chính là đã phá đi chân khí bên trong rễ cây.

Diêu Tình mặt trắng bệch, ngẩn ra nhìn lão ra tay, trong lòng bỗng bùng lên cảm giác tuyệt vọng, nghĩ đến mình khổ sở luyện thành thần thông nhưng so với kẻ cừu địch này vẫn còn kém xa như trời với đất.

Ninh Bất Không lại phất tay áo giải khai huyệt đạo của Thương Binh Vệ rồi mới quay người, hốc mắt sâu hoắm hướng tới Diêu Tình âm trầm nói:

- Địa Mẫu Ôn Đại có quan hệ thế nào với ngươi?

Diêu Tình mím môi, lạnh nhạt nói:

- Chẳng có quan hệ gì cả.

Ninh Bất Không trầm ngâm nói:

- Không thể như vậy, ngươi biết thuật “Hóa sinh”, nhất định là đệ tử giỏi của Địa bộ rồi.

Diêu Tình cười nhạt nói:

- Ta họ Diêu, chắc ngươi cũng biết chứ.

Thân mình Ninh Bất Không hơi run lên rồi ồ một tiếng. Thương Binh Vệ nói:

- Bất Không tiên sinh, cô ta là bằng hữu của Lục Tiệm.

- Thật chứ? – Ninh Bất Không khẽ mỉm cười, nói – Lục Tiệm cũng ở đây à?

Lục Tiệm nhìn thấy Ninh Bất Không thì biết rằng mọi việc thế là hết, liền thở dài nói:

- Ninh tiên sinh, Lục Tiệm ở đây.

Ninh Bất Không gật đầu nói:

- Hay lắm, hay lắm!

Lục Tiệm nói:

- Tiên sinh về Trung Thổ lúc nào vậy?

Ninh Bất Không khẽ cười nói:

- Về mấy ngày rồi, thuận tay đã làm xong mấy việc.

Lúc này bỗng nghe một tiếng cười quái dị rồi từ ngoài cửa có một người tiến vào, tay còn vác một người khác. Lục Tiệm liếc mắt liền nhận ra người kia chính là tổng quản của Ngục đảo Sa Thiên Hoàn, còn người trong tay hắn chính là Uông Trực.

Sa Thiên Hoàn bỏ Uông Trực xuống đất, a a cười nói:

- Ninh sư đệ, ngươi đúng là tính toán không sai, đoán ra hắn chắc chắn sẽ chạy trốn theo con đường này.

Ninh Bất Không mặt chẳng tỏ vẻ gì, chỉ gật gật đầu nói:

- Đã phiền đến Sa lão đệ rồi.

Uông Trực giận dữ nói:

- Ninh Bất Không, ta đã làm theo lời ngươi đánh lén Nam Kinh, kết quả là tốn quân chết tướng, rơi vào bước đường này, ngươi vì sao còn muốn làm hại ta?

Ninh Bất Không cười cười rồi thuận miệng đáp:

- Ta bảo ngươi đánh lén Nam Kinh là ngươi liền đánh lén Nam Kinh ư? Ngươi biết nghe lời vậy à? Nói cho cùng thì vẫn là ngươi cảm thấy mưu kế của Ninh mỗ có thể thực hiện được, lại có thể nhổ được cái gai Hồ Tôn Hiến trong lòng đó nên mù quáng lao vào để phải chịu thất bại.

Uông Trực im lặng một hồi rồi lớn tiếng nói:

- Ngươi muốn sao đây?

Ninh Bất Không cười nói:

- Ta muốn hai việc. Thứ nhất là ngươi viết một lá thư bảo đám thuộc hạ trên đảo Hậu Phong, Đại Ngung của ngươi từ giờ nghe lệnh của ta. Thứ hai là bao năm nay ngươi cướp bóc các tỉnh đông nam, thu hoạch quá nhiều, đống vàng bạc châu báu đó ta cũng rất muốn có.

Uông Trực không còn cách nào, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Nếu ta làm hai việc đó thì ngươi sẽ thả ta ra phải không?

Ninh Bất Không cười nói:

- Cái đó là đương nhiên.

Uông Trực suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được, lấy giấy bút ra đây.

Thương Binh Vệ đem giấy bút tới, Uông Trực viết một lá thư, lại vẽ một cái bản đồ, nói:

- Thế này đã được chưa?

Sa Thiên Hoàn cầm xem qua một lượt rồi cười nói:

- Không sai, xong việc rồi.

Ninh Bất Không gật gật đầu:

- Tốt lắm.

Rồi bỗng đẩy thanh trường đao bắn tới, kêu khẽ một tiếng đã xuyên qua cổ họng Uông Trực.

Mũi đao đâm vào cổ họng, Uông Trực nhất thời lại không hề cảm thấy đau đớn, trừng trừng nhìn Ninh Bất Không khóe miệng run lên, ánh mắt lộ ra vẻ ngỡ ngàng. Ninh Bất Không rút đao ra, cười chửi mắng:

- Đồ ngu, đến nông nỗi này rồi mà vẫn còn mong sống sót. Vua của Oa khấu bất quá cũng chỉ đến thế.

Uông Trực lúc này đã nói không ra lời, máu tươi từ miệng phun ra, ngã quỵ xuống đất rồi không động đậy gì nữa.

Ninh Bất Không đột nhiên ra tay, trước đó chẳng có biểu hiện gì, đến lúc Uông Trực mất mạng thì Lục Tiệm mới kịp tỉnh ra chằm chằm nhìn thi thể Uông Trực, liền như rơi vào hầm băng, cả người toát mồ hôi dầm dề. Nghĩ tới những ngày qua Cốc Chẩn và mình trải qua bao nhiêu gian khổ, chín phần chết một phần sống, vậy mà chỉ một đao của Ninh Bất Không đã đem bao nhiêu gian khổ và hy vọng trong đó quét sạch không còn chút gì.

Lục Tiệm muốn khóc mà không có nước mắt, mặt đỏ ửng lên, bỗng gập người về phía trước phun òa ra một ngụm máu tươi, cây cột gỗ bên mình cũng chầm chậm đổ gục xuống. Diêu Tình thấy vậy cả kinh, tiến tới nói:

- Anh sao rồi.

Lục Tiệm vốn muốn nói: “Tôi không sao” nhưng hơi thở yếu ớt, câu nói đó chỉ đảo đi đảo lại trong đầu mà không thể nói ra lời.

Diêu Tình đoán được ý nghĩ của y, khóe mắt liền đỏ lên, run giọng nói:

- Đến lúc này mà anh còn muốn nói “Tôi không sao” nữa ư///

Nói rồi bật khóc.

Lục Tiệm hít một hơi, cố gắng mỉm cười rồi đưa tay ra lau nước mắt cho cô rồi chợt nói khẽ vào tai cô:

- Cô, cô đừng lo cho tôi nữa, mau, mau chạy đi…

Diêu Tình nghiến răng trừng mắt nhìn y nhưng không nói tiếng nào.

- Sinh ly tử biệt quả thật làm người ta cảm động. – Ninh Bất Không thở dài nói – Kẻ mù như ta mà cũng cảm động muốn hét lên, ừm, Lục Tiệm à, sớm biết có ngày hôm nay thì cớ gì lúc trước, lúc trước nếu ngươi không phản bội ta thì chẳng phải sẽ không có việc gì sao?

Lục Tiệm lắc đầu nói:

- Việc phản bội ông, ta… chưa từng bao giờ hối hận.

Ninh Bất Không hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống, chống mạnh cây gậy trong tay tiến lên một bước, từ từ nói:

- Ngươi đã chết không ân hận thì ta cũng giúp cho ngươi vậy.

Diêu Tình trong lúc cấp bách liền sinh cơ trí, kêu lên:

- Ninh Bất Không!

Ninh Bất Không cười đắc ý nói:

- Diêu đại tiểu thư, cô gọi ta ư, đừng vội, đừng vội, ta xử lý xong thằng bé Lục Tiệm này rồi sẽ nói chuyện với cô.

Diêu Tình lớn tiếng nói:

- Ngươi có bốn tấm họa tượng tổ sư, đúng không?

Ninh Bất Không nhíu mày, nói:

- Cả việc đó y cũng nói với cô à? Thằng bé này thật không hiểu việc, chẳng lẽ nó không biết là nếu cô biết việc đó thì không thể không chết hay sao?

Diêu Tình hừ lạnh nói:

- Đáng tiếc, ngươi dù thế nào cũng không thể lấy được bốn tấm họa tượng còn lại nữa.

Ninh Bất Không nói:

- Vì sao?

Diêu Tình nói:

- Vì họa tượng của Phong, Lôi, Địa ba bộ đều bị ta đốt cháy hết rồi.

Ninh Bất Không thân mình hơi run lên, trầm mặc một chút rồi bỗng a a cười lớn, âm trầm nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi nói láo cũng phải nhìn đối tượng, chẳng lẽ ngươi không biết lão phu là ai?

Diêu Tình nói:

- Ai nói láo chứ? Nếu ngươi không tin thì có thể hỏi Phong Quân Hầu, Lôi Đế Tử,… để xem họa tượng của bọn họ ở trong tay ai?

Ninh Bất Không lạnh nhạt nói:

- Ta vẫn không tin.

Vừa định vung đao thì chợt nghe Sa Thiên Hoàn vội vã nói:

- Ninh sư đệ chậm đã! Nếu không may nó nói thật thì sao?

Ninh Bất Không nói:

- Làm gì có khả năng đó? Một con bé gái cũng có thể lấy được họa tượng trong tay chủ nhân Phong, Lôi hai bộ và Địa Mẫu ư? Sa sư huynh, ngươi quá hồ đồ rồi.

Sa Thiên Hoàn ho khẽ một tiếng, gượng cười nói:

- Nghe thì đúng là khó mà tin được, nhưng nếu trong vạn phần lại có một phần đúng thì chẳng phải hỏng bét ư. Ninh sư huynh, lần này ta phản bội Ngục đảo, cùng ngươi đến Trung Thổ toàn là vì số họa tượng tổ sư đó, nếu có gì sơ xuất thì công lao của mọi người đều uổng phí cả.

Ninh Bất Không nghe vậy thì hơi trầm mặc rồi thở dài nói:

- Cũng được, Diêu tiểu thư ngươi nói đã đốt họa tượng, tại sao lại làm như vậy?

Diêu Tình nói:

- Vì ta đã nhớ kỹ câu đố trong ba bức họa tượng đó nên đốt họa tượng đi để trên đời này chỉ có một mình ta biết những câu đố đó mà thôi.

Ninh Bất Không hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói láo, Ninh mỗ dựa vào cái gì có thể tin được ngươi?

Diêu Tình khẽ cười nhạt, bỗng cao giọng nói:

- Trì cộng hòa nhược ủng hạ vu bạch.

Ninh Bất Không ngẩn ra, bỗng nhướng mày lên thấp giọng quát:

- Ngươi nói cái gì?

Diêu Tình nói:

- Đó là câu đó trong họa tượng của Địa bộ, còn có câu đố của Phong, Lôi hai bộ, ngươi có muốn nghe không? Phong bộ là “Chu bạch hưởng chất…”

Ninh Bất Không bất giác nín thở lắng tai nghe ngóng, không ngờ Diêu Tình nói đến chữ “Chất” thì đột ngột cười nhạt rồi nói:

- Ngươi muốn nghe ư? Bản cô nương lại không muốn nói đấy.

Ninh Bất Không nhướng mày, trên mặt bùng lên một luồng sát khí, hai ngón trỏ và giữa nắm góc áo khẽ vân vê, qua một hồi lâu thì vẻ mặt chợt hòa hoãn trở lại, a a cười nói:

- Được rồi, Diêu tiểu thư, ngươi có yêu cầu gì thì nói ra đi, chúng ta sẽ tính toán.

- Như vậy mới được chứ! – Diêu Tình gật đầu nói – Thứ nhất là ngươi phải thả Lục Tiệm ra, từ giờ về sau không được làm khó y nữa.

Ninh Bất Không cười nhạt một tiếng, từ từ nói:

- Nếu ta không chấp nhận?

Diêu Tình sắc mặt trắng nhợt, nghiến răng cao giọng nói:

- Nếu ngươi không chấp nhận thì ta sẽ lập tức tự sát, ngươi cả đời cũng đừng mong biết được câu đố trong họa tượng.

Lục Tiệm cả kinh biến sắc, vội nói:

- Không được…

Y vốn yếu ớt, lúc này trong lòng gấp gáp nên bất giác phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất xỉu đi.

Ninh Bất Không sắc mặt âm trầm như mây đen mà không mưa, hai hốc mắt mù lòa như hai cái giếng nhỏ, sâu hoắm tối đen, còn đang do dự chưa quyết thì bỗng nghe Sa Thiên Hoàn khẽ giọng nói:

- Ninh sư huynh, thà tin là có chứ đừng tin là không, cứ chấp nhận cho nó cũng có thiệt hại gì đâu. Nếu không chấp nhận… thì tương lai có thể sẽ hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.