[Dịch] Thương Hải

Chương 85 : Chương 85




Diêu Tình thấy hắn hình dạng quái dị thì càng kinh hãi, chợt nghe Lục Tiệm nói khẽ bên tai cô:

- Cẩn thận, bọn chúng đều là kiếp nô.

Diêu Tình trong lòng trầm xuống, ánh mắt chuyển đi liền thấy trên mặt đất có một cỗ thi thể, eo lưng đã bị chặt đứt, máu tuôn đầy đất. Trong vũng máu có hai nam tử đang đứng, một người khoảng sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, vẻ mặt đau thương, chắc là Uông Trực. Người kia là một thiếu niên quần áo lòe loẹt, thân thể gầy nhỏ, hai mắt trừng trừng nhìn Lục Tiệm, da mặt từ trắng chuyển thành đỏ, từ đỏ chuyển thành tím.

- Thương binh vệ! – Lục Tiệm nhíu mày nói – Quả đúng là ngươi, ngươi đến Trung Thổ khi nào vậy?

Thiếu niên quần áo lòe loẹt kia chẳng phải ai xa lạ mà chính là thiếu niên nước Oa đã từng làm người hầu cho Lục Tiệm, Đề Tả Thương Binh Vệ.

Sự sỉ nhục lớn nhất trong đời của Thương Binh Vệ chính là phải làm người hầu cho Lục Tiệm. Hàng ngày hắn oai phong lẫm liệt, người xung quanh đều gọi là “tiên sinh”, lúc này bỗng nghe Lục Tiệm gọi ra tên riêng của mình thì một cảm giác nhục nhã hổ thẹn trào lên trong lòng, liền xua tay quát:

- Giết nam tử đi, còn nữ tử cho các ngươi xử lý.

Bàng Giải Quái nghe vậy thì miệng cười quái dị, tay trái đánh vù ra. Diêu Tình đã bố trí “Nghiệt nhân tử”, thấy thế liền vận khởi thần thông, ai ngờ rễ cây mới mọc ra mấy phân thì đã hóa thành bụi phấn. Diêu Tình thầm kêu không hay, biết rằng thần thông của mình chưa khôi phục, không thể dùng thuật “Hóa sinh” như lúc bình thường nên trong lúc không còn cách nào đành phải đỡ Lục Tiệm nhảy lùi về phía sau.

Tay trái Bàng Giải Quái đánh trượt liền ầm một tiếng đánh trúng mặt đất, giống như một cái búa lớn xuyên đá phá đất, để lại một cái hố khổng lồ. Diêu Tình kinh hoàng còn chưa tỉnh lại thì bỗng cảm thấy sau lưng nổi gió, biết là Thử Đại Thánh kia đánh lén sau lưng liền vội quay chưởng đánh ra.

Thử Đại Thánh thân pháp nhanh nhẹn quỷ dị nhưng lá gan lại rất nhỏ, không dám va chạm với người khác nên lần này chỉ là phá quấy, mắt thấy Diêu Tình đánh lại thì liền co người bỏ chạy, nhảy lên xà nhà bò lui bò tới cười khành khạch để nhiễu loạn tâm thần. Bàng Giải Quái thì lại nâng đôi tay quái dị như làm bằng thép lên, quét ngang chặt dọc đến mức cả phòng tràn đầy cuồng phong. Diêu Tình không dám va chạm trực tiếp nên phải liên tiếp lùi lại, đồng thời còn phải phòng bị Thử Đại Thánh đánh lén nên được bên này mất bên kia, cảm thấy vô cùng rối loạn. Đánh được mấy chiêu thì đã bị bức đến góc tường, tai nghe Thử Đại Thánh cười lên the thé quái dị, Bàng Giải Quái cánh tay giơ cao rồi nặng nề đập xuống.

Diêu Tình nghiến răng đẩy Lục Tiệm ra, dồn lực vào hay tay định chống đỡ. Lục Tiệm trông thấy vậy thì nghiêng người đưa tay trái ra ấn lên cổ tay Bàng Giải Quái rồi đẩy khẽ. Cái đẩy đó nhìn thì nhẹ nhàng bình thường nhưng thực ra có ẩn chứa “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”. Bàng Giải Quái không tự chủ được, cánh tay đánh lệch đi rầm một tiếng xuyên thủng tường, bụi đất bắn tung. Diêu Tình thấy cánh tay Bàng Giải Quái mắc kẹt trong tường không cách nào nhổ ra được thì thừa cơ xuất chỉ đâm vào huyệt “Thiên Trung” của hắn, ai ngờ như trúng vào tấm sắt, ngón tay đau nhói.

Diêu Tình nhịn đau co tay lại thì thấy Bàng Giải Quái như chẳng có việc gì, rút mạnh tay ra rồi quay người lại ánh mắt lóe lên hung dữ. Diêu Tình trong lòng kinh hãi: “Người này chẳng lẽ có cơ thể như sắt thép hay sao?” Trong lúc suy nghĩ đã đỡ Lục Tiệm chạy đi mấy bước, rút tới chỗ rỗng rãi thì mới khẽ thở ra. Bỗng nghe Lục Tiệm nói khẽ vào tai cô:

- A Tình, người này để tôi đối phó, cô để ý tới Uông Trực.

Diêu Tình ngẩn ra, nhưng thấy y thân thể tuy yếu ớt mà ánh mắt lại sáng ngời, dáng vẻ cứng rắn dứt khoát thì lập tức xoay chuyển ý nghĩ như điện chớp rồi gật đầu nói:

- Nghìn vạn lần phải cẩn thận nhé.

Rồi buông Lục Tiệm ra, lùi lại mấy bước thầm vận chân khí để hồi phục thần thông.

Lục Tiệm quay người đi tới một cây cột gỗ chầm chậm đứng thẳng lên, mắt thấy Bàng Giải Quái đang rảo bước như bay muốn truy đuổi Diêu Tình thì liền cao giọng gọi:

- Bàng Giải Quái, ngươi có dám cùng ta phân thắng thua một lần không?

Bàng Giải Quái nghe vậy liền quay đầu lại có vẻ hứng chí nhìn y chốc lát rồi bỗng ha ha cười lớn. Lục Tiệm nói:

- Ngươi cười cái gì? Không dám đánh với ta sao?

Bàng Giải Quái cười nhạt nói:

- Nhìn ngươi ẻo lả thế kia chẳng khác gì đàn bà, đừng nói chịu nổi một hai chiêu của ta mà cho dù một trận gió cũng có thể thổi bay nhà ngươi rồi… Con mẹ nó, Thử Đại Thánh, còn bắt chước lão tử thì ta sẽ lột bộ da chuột của ngươi ra đấy.

Thì ra hắn nói câu nào là Thử Đại Thánh trên xà nhà lại học nói theo câu đó, chỉ đến hai câu cuối cùng mới biến thành:

- Con mẹ nó, Bàng Giải Quái, còn bắt chước lão tử thì ta sẽ bóc cái vỏ cua của ngươi ra đấy.

Người này nhút nhát nhưng một chút cũng không chịu thua.

Bàng Giải Quái tức giận gầm lên như sấm, nhưng hắn dù thân thể như thép cứng, cánh tay mạnh ghê người nhưng nhảy nhót lại không phải sở trường, Thử Đại Thánh trốn trên xà nhà khiến hắn không làm gì được. Thử Đại Thánh rất đắc ý, nhảy nhót trên xà nhà cười khành khạch không ngừng.

Lục Tiệm nhíu nhíu mày, thản nhiên nói:

- Thì ra hai người các ngươi chỉ dám đấu miệng, không dám đấu võ à.

Bàng Giải Quái không cách nào tóm được Thử Đại Thánh thì nhất thời bao nhiêu khí giận liền đổ cả lên người y, cơ mặt co loạn lên, rít giọng nói:

- Được, trước hết ta đập ngươi ra thành bùn đất rồi bắt con mẹ kia chơi cho sướng.

Lập tức tay trái múa lên vù vù chụp tới Lục Tiệm.

Lục Tiệm trong lúc nói chuyện đã vận dụng phương pháp Định mạch để đem kiếp lực tán loạn hội tụ lại Kiếp Hải ở hai tay. Lúc này thân thể tuy yếu ớt nhưng cũng chẳng mềm oặt không có sức như lúc đầu, chỉ là vẫn chưa thể chạy nhảy phi thân nên mới cố ý lại gần cột gỗ để ổn định thân hình. Y thấy Bàng Giải Quái quét tới liền đưa hai tay lên nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay khổng lồ đó, liền trở thành một cây vũ khí, vận chuyển “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” vừa đẩy vừa kéo. Bàng Giải Quái lập tức cảm thấy cánh tay đau đớn, không tự chủ được chuyển vọt lên trên, sượt qua trán Lục Tiệm rồi đánh vào khoảng không.

Bàng Giải Quái không hiểu nguyên nhân, ngẩn ra đó rồi gầm lớn một tiếng, tay phải lại vung ra đập xuống. Lục Tiệm vẫn dùng “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” để đối phó, chỉ là chuyển đẩy thành gạt, cánh tay phải của Bàng Giải Quái liền trầm xuống tà tà đập xuống đất, rầm một tiếng đánh vào mặt đất bên mình Lục Tiệm làm cho gạch ngói tung tóe, bụi đất mù trời.

Bàng Giải Quái gãi gãi đầu, kêu lớn có ma quỷ. Thử Đại Thánh cũng ngừng cười, trừng đôi mắt nhỏ xíu quan sát xem đã xảy ra việc gì. Bàng Giải Quái nghiến răng, bỗng vung cả hai tay ra cùng lúc, trong lòng cáu giận: “Ngươi động vào tay phải ta thì lão tử dùng tay trái đập ngươi. Ngươi động vào tay trái lão tử thì lão tử dùng tay phải đập ngươi. Tóm lại là chặt ngươi ra làm hai đoạn.”

Lục Tiệm không tỏ vẻ gì, nhìn kỹ thế tới rồi hai tay bỗng như vén hoa rẽ liễu, tay trái phất vào tay phải của hắn, còn tay phải lại phất vào tay trái của hắn. Hai tay của Bàng Giải Quái đều vọt lên va vào nhau giữa không trung, binh một tiếng rầm rĩ. Cho dù hai tay của hắn có cứng như sắt thì lấy cứng đấu cứng như vậy vẫn cảm thấy đau đớn thấu xương, kêu ầm lên nhảy lùi lại ba thước rồi trừng mắt nhìn Lục Tiệm nói:

- Ngươi, ngươi biết tà pháp?

Thử Đại Thánh cũng kêu lên:

- Ngươi, ngươi biết tà pháp?

Kêu rồi lại ôm bụng cười lớn, nói:

- Vô dụng, vô dụng, con cua chết dẫm thật là vô dụng.

Bàng Giải Quái mặt lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt lấp lóe hung dữ. Phải biết từ lúc hắn luyện thành “Thiên Quân ngao” này thì ít gặp đối thủ, vừa rồi mới ba hiệp đã chặt đôi Mao Hải Phong, uy lực rất ghê gớm. Nhưng lúc này thì lại chẳng hiểu gì cả, liên tục thất bại, cục tức quả thật không cách nào nuốt trôi được, liền chửi:

- Lão tử lại không tin tà ma.

Rồi hai tay múa loạn bổ loạn, nhắm vào Lục Tiệm.

Kình lực trên tay Lục Tiệm rất ít, để chống lại đôi tay sắt của Bàng Giải Quái toàn nhờ vào kiếp lực vận chuyển “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”, nhưng chỉ có kiếp lực mà không có nội lực, dùng cách này để chống lại thần lực của Bàng Giải Quái thì như tảng đá ngàn cân treo trên sợi tóc, vạn hộc lương chở trong cái đấu, nguy hiểm vô cùng, chỉ hơi mất thận trọng thì kình lực của đối phương sẽ dồn ra truyền lên người Lục Tiệm, với thân thể yếu đuối của Lục Tiệm lúc này thì chỉ có con đường chết mà thôi. Lúc này Bàng Giải Quái như điên cuồng bổ loạn, Lục Tiệm xuất thủ cũng theo đó nhanh dần, thể lực cũng theo đó mà mất đi nhanh chóng, dần đến lúc trước mắt mờ ảo, hai chân nhũn ra.

Thương Binh Vệ đứng ngoài quan sát, nhìn ra mấu chốt bên trong thì bỗng lớn tiếng nói:

- Bàng Giải Quái, ngươi chặt đứt cột gỗ thì hắn nhất định không đứng vững được.

Bàng Giải Quái bừng tỉnh ra, ứng tiếng chuyển đến sau lưng Lục Tiệm, cánh tay như búa lớn kích dài muốn chặt đứt cột gỗ. Lục Tiệm không để hắn dễ dàng đạt được mục đích, Bàng Giải Quái vừa chuyển động thì y cũng chuyển theo, hai tay múa lên lại phá giải được thế đánh tới.

Bàng Giải Quái một chiêu không được thì lại lẻn đến sau lưng Lục Tiệm. Lục Tiệm bị hắn khống chế, chỉ đành lấy cộc gỗ làm trục, không ngừng chuyển động trước sau vẫn đối mặt với hắn, không để hắn tìm được cơ hội chặt gãy cột. Chỉ là như vậy thì thể lực của Lục Tiệm tiêu hao càng nhanh, không bao lâu đã cảm thấy hai mắt tối sầm, tai kêu oong oong.

Thương Binh Vệ trong lòng đắc ý liền ha ha cười lớn, tiếng cười chưa dứt thì bỗng thấy Diêu Tình mắt hạnh bắn ra hàn quang. Thương Binh Vệ hơi kinh hãi, bỗng cảm thấy dưới chân động đậy rồi hai sợi rễ cây phá đất chui ra cuốn chặt hai chân hắn lại. Thương Binh Vệ chưa từng gặp việc quái dị như vậy bao giờ liền kinh hãi kêu toáng lên, bỗng thấy Diêu Tình tung người nhảy tới thì rút trường đao ra, quát lớn một tiếng rồi nhằm mặt chém thẳng xuống. Diêu Tình nhẹ nhẹ nhàng nhàng lắc người tránh qua rồi một chưởng đánh trúng đầu vai hắn. Thương Binh Vệ đau đớn kêu lên ối chà rồi trường đao rơi xuống đất.

Diêu Tình vốn thấy hắn điều khiển hai kiếp nô thì nếu không phải kiếp nô tất nhiên sẽ có công lực kỳ lạ khác, vì vậy cố gom đủ thần thông rồi mới dám ra tay, ai ngờ Thương Binh Vệ lại kém cỏi như vậy, một chiêu đã bị đánh bay trường đao thì bất giác ngẩn ra rồi cảm thấy dở khóc dở cười, lập tức xuất chỉ điểm trúng huyệt “Thiên Trung” của hắn. Uông Trực thấy vậy mừng rỡ quá cả mong đợi liền quay người định chạy. Diêu Tình vừa muốn đuổi theo thì bỗng nghe Lục Tiệm hừ khẽ một tiếng, đưa mắt nhìn qua lại thấy y ra tay chậm hơn rất nhiều, một phần kình lực của Bàng Giải Quái đã vượt qua “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” truyền lên người y, cột gỗ sau lưng cũng rung lên bần bật. Lục Tiệm cổ họng tanh tanh rồi phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt biến thành xám như tro tàn.

Diêu Tình kinh hãi khiếp sợ, rít lên:

- Dừng tay.

Rồi giơ trường đao lên kề vào cổ Thương Binh Vệ. Bàng Giải Quái đôi càng đã giơ cao, vốn định một phát kết liễu Lục Tiệm thì nghe tiếng quát, quay mắt nhìn lại đã thấy Thương Binh Vệ cổ mọc thêm đao. Bàng Giải Quái không những không kinh hãi mà còn vui mừng, cười đắc ý nói:

- Tiểu quỷ ngươi dựa vào thế lực của chủ nhân, một mực quát tháo sai bảo lão tử, đắc ý lắm phải không? Lần này để xem ngươi làm sao sống được?

Diêu Tình nghe mà nghi ngờ, nhíu mày nói:

- Ngươi không sợ ta giết hắn ư?

Bàng Giải Quái chưa kịp đáp thì đã nghe Thử Đại Thánh cười chít chít cười quái dị nói:

- Ngươi giết hắn cũng chẳng có tác dụng gì. Chủ nhân của hắn lại không phải chủ nhân của bọn ta.

Diêu Tình biến sắc mặt, giơ đao lên quát:

- Ai nói đùa với các ngươi, ta sẽ giết hắn thật đấy.

Tiếng nói còn chưa dứt thì bỗng nghe sau lưng có người giọng buồn thảm nói:

- Ngươi cứ thử xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.