[Dịch] Thương Hải

Chương 83 :  HẾT CHƯƠNG 24




Thi Diệu Diệu nghe vậy thì lại thấy sống mũi cay cay, nước mắt chút nữa đã chảy ra, trong lòng như có giọng nói kêu thét: “Có phải ta không muốn thả hắn đâu, nếu ta chết mà có thể tẩy được tội lỗi của hắn thì ta thà chết còn hơn.” Nghĩ đến đó, cô trầm mặc một chút rồi gật đầu nói:

- Được, ta sẽ không dùng Thiên Lân.

Cốc Bình Nhi nói:

- Em cũng không dùng Vô Tướng trùy.

Liền lập tức lấy từ thắt lưng ra một cái túi da hươu ném sang một bên, lại đặt Cốc Chẩn xuống một góc, để con mèo Ba Tư vào lòng hắn, nhìn hắn một cái sâu nặng rồi từ từ đứng dậy quay đầu lại. Thi Diệu Diệu cũng bỏ giỏ tre sang một bên im lặng đứng đó.

Cốc Bình Nhi quát khẽ một tiếng, hai tay như sóng biển nhấp nhô, tùy ý đánh ra, chính là “Thiên Lãng Thiên Điệp thủ”. Thi Diệu Diệu không dám chủ quan, cũng đối phó bằng võ công gia truyền “Chỉ Nam quyền”. “Thiên Lãng Thiên Điệp thủ” chiêu thức ảo diệu mau lẹ, hai tay nhìn như chia ra tấn công mà thật sự là hỗ trợ lẫn nhau để lôi kéo kích phá, ví dụ tay trái xuất chiêu, chiêu thức vừa xuất ra kình lực còn chưa dứt thì kình lực tay phải sớm đã cùng đánh tới. Kình lực tay phải vừa đánh ra thì tay trái lại sinh ra kình lực mới, vì vậy kình lực chồng chất sinh ra không ngừng, luyện đến đỉnh cao thì giống như ngàn đợt sóng ngút trời vậy.

Chỉ Nam quyền lại không giống như vậy mà đánh thẳng rút thẳng, ít có kỹ xảo nhưng quyền chuyển động theo thân, từng chiêu đều không rời khỏi năm chỗ yếu huyệt quanh người đối thủ, đánh vào chỗ nào là địch phải cứu chỗ đó, giống như kim chỉ nam trong la bàn nên mới có tên gọi như vậy.

Hai thiếu nữ đều vô cùng xinh đẹp, mặt hoa dáng ngọc, quần áo phất phơ, lúc này quyết đấu tuy chiêu nào cũng hung hiểm nhưng người ngoài nhìn vào thì lại giống như đôi bướm cùng múa lượn, vàng anh đối giọng hót ca, có vẻ đẹp đẽ động lòng người khó mà nói ra được. Võ công của Cốc Bình Nhi là do Cốc Thần Thông tự truyền thụ, không cái nào không phải là loại hạng nhất trên đời, có điều tu luyện chưa lâu nên không có thành tựu lớn. Thi Diệu Diệu thì tập võ từ nhỏ, nội ngoại công đều cao, “Bắc Cực Từ Thiên công” lại phù hợp với thể chất nên kình lực hợp với ý nghĩ, ý nghĩ hợp với thần chí, cất tay nhấc chân đều rất có uy lực. Cốc Bình Nhi dùng “Thiên Lãng Thiên Điệp thủ” không xong thì lại đổi liền năm loại tuyệt học ly kỳ biến ảo khiến người ta nhìn không chớp mắt, nhưng Thi Diệu Diệu thì chỉ một đường “Chỉ Nam quyền” ứng phó vẫn không rơi vào thế kém. Đấu đến hơn bảy mươi chiêu, tu vi nội lực của hai người dần lộ rõ cao thấp, Thi Diệu Diệu xuất thủ vẫn đầy đủ thần khí, nhưng Cốc Bình Nhi lại thở hồng hộc, mồ hôi dầm dề. Thi Diệu Diệu không nỡ bức bách cô quá đà, liền lên tiếng nói:

- Bình Nhi, cô nhận thua đi.

Cốc Bình Nhi cười khanh khách, nhảy lùi lại năm thước nhìn Thi Diệu Diệu nói:

- Chị Diệu Diệu, chị thật cứng đầu, không thắng em thì không được sao?

Thi Diệu Diệu khẽ cười khổ, nói:

- Cô vì sao nhất định muốn giúp hắn?

Cốc Bình Nhi hừ khẽ một tiếng, đột nhiên vẫy tay một cái trông như sắp đánh ra, bỗng từ trong tay áo vô số điểm hàn tinh bắn thẳng vào Thi Diệu Diệu.

Thì ra Cốc Bình Nhi tự biết nếu đấu ám khí thì tuyệt không phải đối thủ của “Thiên Lân”, vì vậy ngoài mặt là đòi đấu tay không để lừa Thi Diệu Diệu bỏ vảy bạc xuống, còn cô ta thì âm thầm giấu mấy mũi “Vô Tướng trùy”, đấu đến lúc khẩn cấp thì đột nhiên trở mặt. Chiêu này vô cùng độc ác, nếu không phải là kẻ có thù hận sâu xa thì không thể làm được. Cốc Bình Nhi cũng là yêu quá hóa ghen, lại tìm đủ cách bảo vệ Cốc Chẩn nên sinh lòng độc ác, muốn đưa Thi Diệu Diệu vào chỗ chết, còn sau đó Cốc Chẩn oán trách thế nào thì cũng chẳng thể quản hết được.

Nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, mắt thấy ám khí sắp trúng thì thân hình Thi Diệu Diệu bỗng chuyển động, dải lụa trên người theo gió bay lượn rơi vào lòng bàn tay rồi múa lên, mấy điểm hàn tinh đó lập tức biến mất. Thi Diệu Diệu lại vẫy dải lụa, mấy mũi cương trùy dính trên mặt lụa sáng xanh khiếp người.

Thì ra dải lụa đó gọi là “Nhuyễn Kim sa”, là bảo vật của dòng họ “Thiên Lân” từ xưa truyền lại, sợi tơ dệt lụa tuyệt không phải tơ tằm mà là do một loại tinh kim đặc biệt chế luyện rút ra rồi dệt thành dải lụa đao thương không cắt đứt được, chỉ cần truyền “Bắc Cực Từ Thiên công” và thì liền có thể sinh ra lực hút rất mạnh, chuyên thu các loại ám khí nhỏ.

Dải “Nhuyễn Kim sa” này Thi Diệu Diệu rất ít dùng đến, Cốc Bình Nhi cũng chưa nghe nói tới nên bây giờ nhìn thấy bất giác kinh hãi. Thi Diệu Diệu thấy cô dùng ra loại chiêu thức độc ác như vậy thì trong lòng tức giận, đang định trách mắng thì bỗng thấy Cốc Bình Nhi mặt trắng bệch ra, miệng run run rồi òa một tiếng ngồi xuống đất khóc lớn lên. Thi Diệu Diệu thấy cô ta khóc lóc thương tâm thì lòng cũng bị rung động, không tự kìm chế được khí giận biến mất, lòng thương lại nổi lên, thả rơi cương trùy rồi bước tới cúi người xuống, dịu giọng nói:

- Bình Nhi, tỷ tỷ biết ngươi mềm lòng, muốn lấy đức báo oán, có điều tội lỗi của hắn quá nặng… cũng là việc không còn cách nào…

Nói đến đó thì vô cùng thương cảm, đang định đỡ Cốc Bình Nhi đứng dậy thì bỗng cảm thấy sườn tê đi rồi cả người cứng đơ. Thi Diệu Diệu cả kinh, lại thấy Cốc Bình Nhi ngẩng đầu lên, trên mặt nước mắt ròng ròng nhưng lại cười hi hi nói:

- Em đã biết chị Diệu Diệu lòng dạ rất tốt, cũng rất dễ lừa.

Thi Diệu Diệu tức giận nói:

- Ngươi, ngươi… giả khóc để lừa ta.

Cốc Bình Nhi lạnh nhạt nói:

- Để cứu ca ca thì cái gì em cũng dám làm. Em sẽ giữ chị ở đây, đợi ca ca đi xa rồi mới thả chị ra, như vậy chi làm sao có thể bắt được anh ấy, có đúng không?

Thi Diệu Diệu kinh ngạc vô cùng, nhìn vẻ mặt cô thì trong lòng chuyển động, bỗng sinh ra một ý nghĩ trước nay chưa từng có: tình cảm này của Cốc Bình Nhi đối với Cốc Chẩn rõ ràng vượt quá tình cảm anh em, trở thành một loại tình yêu rồi. Ý nghĩ đó vừa nổi lên thì Thi Diệu Diệu bất giác cả người toát mồ hôi lạnh, vội cố gắng áp chế ý nghĩ đó xuống, nhưng càng áp chế thì ý tưởng đó lại càng mạnh mẽ. Nghĩ kỹ thì trên đường đi, Cốc Bình Nhi đầu mày cuối mắt lúc nào cũng lộ ra tình cảm yêu thương Cốc Chẩn, chỉ là mình bị trói buộc bởi luân thường đạo lý giữa anh em nên tuy nhận ra mà thủy chung vẫn không chịu suy nghĩ kỹ về hướng đó.

Thi Diệu Diệu càng nghĩ càng kinh hãi, nhất thời tim đập dồn dập, trừng mắt nhìn Cốc Bình Nhi nói:

- Ngươi, ngươi…

Cốc Bình Nhi cười nói:

- Em làm sao? Được rồi, em sẽ thả ca ca ra trước rồi nói chuyện với chị sau.

Liền lập tức ôm Thi Diệu Diệu lên quay lại chỗ đặt Cốc Chẩn. Vừa mới liếc nhìn thì Cốc Bình Nhi thất thanh kêu lên, mặt không còn chút máu. Chỉ thấy mặt đất trống không, Cốc Chẩn cũng vậy mà Phấn Sư Tử cũng thế, đều không còn tăm tích gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.