[Dịch] Thương Hải

Chương 154 : Chương 154




Cốc Chẩn cười hi hi đứng dậy, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, nhổ ra một bãi nước bọt lẫn máu:

- Bà ta không phải là dâm phụ thì là gì?

Hắn còn chưa dứt lời thì má phải đau đớn, lại ăn thêm một cái tát nữa, lần này còn nặng nề hơn khiến hắn ngã văng ra cả trượng, lăn lộn mấy cái rồi mới bò dậy được, má trái cũng đã biến thành màu tím bầm, chỉ có ánh mắt là hết sức bướng bỉnh trừng trừng nhìn Cốc Thần Thông, nghiến răng nói từng chữ một:

- Bà ta không phải là dâm phụ thì là cái gì…

Ánh mắt Cốc Thần Thông lạnh buốt, giơ tay trái lên, nhưng Cốc Chẩn vẫn trợn to hai mắt không chớp lấy một cái đối diện với ông ta. Hai cha con nhìn nhau một hồi rồi Cốc Thần Thông chợt thở ra một hơi, lộ vẻ mệt mỏi buông tay xuống nói:

- Lần này ta tới đây là muốn tự mình hỏi ngươi một câu.

Cốc Chẩn cười nói:

- Vậy thì nói ra đi.

Cốc Thần Thông nói:

- Vì sao ngươi lại muốn trốn khỏi Cửu U tuyệt ngục?

Cốc Chẩn cười nói:

- Cái chỗ quỷ quái đó vừa tối vừa ẩm, thiếu gia ta đây ngồi chán quá rồi, ra ngoài đón gió hít thở, uống rượu ngon dạo kỹ viện thôi. Sao, ông không hài lòng à?

Cốc Thần Thông thở dài nói:

- Ngươi biết hậu quả chứ?

- Hậu quả? - Cốc Chẩn cười nói - Đúng rồi, Đông Đảo có quy định, cũng chẳng biết thằng chết tiệt nào đưa ra một điều là…

Cốc Thần Thông trầm giọng nói:

- Là Vân Hư đảo vương…

- Đúng, đúng. - Cốc Chẩn cười nói - Thằng cha Vân Hư đó nói: “Kẻ trốn khỏi Cửu U tuyệt ngục mà bị bắt lại thì giết ngay tại chỗ.” Cốc Thần Thông ông mặt sắt vô tư, chắc là cũng không nương tay ra ngoài luật lệ đâu nhỉ.

Ánh mắt Cốc Thần Thông lộ ra vẻ đau khổ:

- Lúc Cốc mỗ ít tuổi võ công chưa có thành tựu, liên tục đánh thua. Sau lại gặp phải Vạn Quy Tàng, thua liền ba lần phải chạy chối chết, nhưng những thất bại đó gộp lại cũng chẳng đáng gì so với thất bại hôm nay.

Cốc Chẩn cười cười, chỉ vào mũi mình nói:

- Thất bại lớn nhất của ông chính là nuôi dạy ra đứa con chẳng ra gì như tôi ư?

Cốc Thần Thông gật đầu nói:

- Ngươi là đứa con trai do chính ta sinh ra, do ta nuôi dạy. Cũng vì ngươi là con trai ta nên lần này ta rời đảo chính là không muốn ngươi chết về tay người khác.

Câu đó nói ra mọi người đều kinh hãi. Cốc Chẩn cũng lộ vẻ cổ quái:

- Cốc Thần Thông, ông thật sự muốn tự tay giết ta ư?

Cốc Thần Thông nói:

- Không sai.

Cốc Chẩn cười nói:

- Nếu ta thật sự bị oan uổng thì sao?

Mày rậm của Cốc Thần Thông rung lên:

- Có chứng cứ không?

Cốc Chẩn lắc đầu:

- Không có.

Cốc Thần Thông nhìn y rồi tiến tới một bước, ống tay áo phất phơ không gió mà bay.

Lục Tiệm nghe mà tâm thần dao động, gần như không dám tin vào đôi tai của chính mình. Y vạn lần không ngờ rằng Cốc Chẩn trốn khỏi ngục đảo nếu không thể rửa được oan khuất thì lập tức bị khép vào tội chết. Thảo nào ngày trước ở trên Tụy Vân lâu hắn đã căn dặn việc hậu sự. Mắt thấy hai cha con tàn sát lẫn nhau, Lục Tiệm lòng như dao cắt, liền lắc người ra chặn trước mặt Cốc Chẩn.

Cốc Thần Thông nhíu mày nói:

- Túc hạ có gì dạy bảo?

Lục Tiệm trong lòng tự nhiên gấp gáp, nhưng miệng thì không biết nói thế nào mới được, đành nói:

- Cốc Chẩn là người tốt, ông, ông không được đổ oan cho hắn.

Cốc Thần Thông nói:

- Nó là người tốt có bằng chứng gì không?

Lục Tiệm suy nghĩ lướt qua cũng không tìm ra được chút chứng cứ nào, bất giác trợn mắt há miệng.

Cốc Thần Thông lắc đầu nói:

- Túc hạ đã không có bằng chứng thì xin nhường đường đi.

Lục Tiệm sóng lòng dào dạt, không biết vì sao lại buột miệng nói:

- Nói chung ông không thể giết hắn được.

Cốc Thần Thông nói:

- Đây là việc nhà của Đông Đảo chúng ta, túc hạ cũng muốn chen vào ư?

Lục Tiệm chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên đầu, giọng nói cũng cao lên:

- Đó là việc nhà của Đông Đảo các vị, nhưng Cốc Chẩn cũng là bằng hữu của ta.

Cốc Thần Thông giật mình, chợt nghe Cốc Chẩn cười nói:

- Bằng hữu cái gì, rõ ràng là anh em mà.

Lục Tiệm quay người lại, thấy Cốc Chẩn bộ dạng nhếch nhác nhưng khí phách vẫn hiên ngang, miệng treo nét cười như có như không, chẳng khác gì lúc nói cười ngày trước.

Lòng Lục Tiệm nóng lên, liền cao giọng nói:

- Không sai, chính là anh em.

Cốc Chẩn đưa tay ra, hai người nắm chặt tay nhau. Cốc Chẩn cười nói:

- Ngươi là anh, ta là em.

Lồng ngực Lục Tiệm máu nóng bừng bừng:

- Ta là anh, ngươi là em.

Rồi hai người nhìn nhau cười lớn. Lục Tiệm cười xong thì chợt cao giọng nói:

- Người anh em tốt, chỉ cần Lục Tiệm ta còn một hơi thở thì đừng ai mong hại được ngươi.

Câu đó trầm trọng rắn rỏi, người nghe đều phải chấn động trong lòng. Cốc Thần Thông bất giác hơi hé mắt chăm chú nhìn Lục Tiệm:

- Ngươi thật sự muốn bảo vệ cho nó ư?

Lục Tiệm lớn tiếng nói:

- Không sai.

Cốc Thần Thông không nói tiếng nào, nhưng áo bào rộng bay tung, hai mắt cũng giương lên. Trong chớp mắt Lục Tiệm chợt sinh ra cảm giác kỳ lạ, chỉ thấy trên người Cốc Thần Thông bùng lên một luồng khí thế như núi như đồi, cao lớn vô cùng, so với đỉnh Thiên Trụ sau lưng ông ta thậm chí còn cao hơn một bậc. Bản thân mình đứng trước ông ta càng như một con côn trùng nhỏ bé không đáng kể.

Cảm giác quái dị này trước nay chưa từng có, trong chốc lát Lục Tiệm đã toát mồ hôi như mưa, hai chân run rẩy, chẳng còn ý chí chiến đầu, chỉ cảm thấy khí thế của Cốc Thần Thông càng lúc càng mạnh, chống trời dựng đất cao đến vạn trượng, bất giác hít thở cũng trở nên khó khăn, gần như chỉ muốn quỵ gối ngã xuống.

Những người đứng xem chỉ thấy hai người đối diện giằng co với nhau, cũng không thấy Cốc Thần Thông có động tác thế nào mà Lục Tiệm đã biến hẳn sắc mặt, cả người phát run nên trong lòng họ đều kỳ quái. Chỉ có Ngu Chiếu đã đánh với Cốc Thần Thông hai lần, biết một chút bí ẩn bên trong nên vừa suy nghĩ một chút liền đột ngột quát lên:

- Lục Tiệm, có thể thua người những không được thua về khí thế.

Tiếng quát đó của y đã dùng “Thiên Lôi hống” phát ra chấn động cả rừng núi. Đầu óc Lục Tiệm hơi tỉnh táo ra, trong đầu cũng chợt nảy ra ý nghĩ, liền quát lớn một tiếng “Đi” rồi lắc người một cái, khí thế chợt tăng vọt.

Cốc Thần Thông hơi ngạc nhiên, ông ta không có cảm giác xấu về Lục Tiệm nên không muốn ra tay đánh y bị thương, vì vậy đã dùng ra “Thiên Tử Pháp Tướng” để khiến y không đánh mà thua. Môn “Pháp Tướng” này vừa dừng ra thì ý chí chiến đấu của đối thủ nào cũng đều suy sụp, cho dù không nhận thua thì cũng chẳng thể có chuyện dùng khí thể để phản công như vậy. Ông ta còn đang cảm thấy khó hiểu thì Lục Tiệm lại quát một tiếng “Đi” rồi thân thể lại lắc một cái, khí thế càng tăng lên.

Cốc Thần Thông bất giác kêu í lên một tiếng. Chợt nghe Lục Tiệm lại quát một tiếng, nắm chặt tay trợn to mắt, khí thế càng tăng cao, trên lên tận mây xanh, dưới cho đến đất sâu, chỉ trong nháy mắt lại có thể ngang hàng với “Thiên Tử Pháp Tướng” của Cốc Thần Thông khó phân cao thấp. Cốc Thần Thông nhận ra nguồn gốc của khí thế đó thì trong lòng kinh hãi ngạc nhiên, thất thanh khen ngợi:

- Hóa thân của Như Lai, chỉ có mình ta là đáng tôn kính hay lắm.

Trong lúc khen ngợi, khí thế của hai người lại tăng vọt, mọi người xung quanh đều phát hiện ra, bất giác phải thi nhau lùi lại, người nào cũng ngạc nhiên kinh hãi: “Cốc Thần Thông là cao thủ đứng đầu võ lâm hiện nay, có được khí thế như vậy cũng bình thường, nhưng cậu bé họ Lục này tuổi còn nhỏ sao đã có khí thế này?”

Lục Tiệm đang dùng ra chính là bản tướng của Cửu Như tổ sư. Cửu Như hòa thượng sáng lập ra Kim Cương môn, quát mắng Phật Tổ, gầm thét mười phương, rảo bước cửa Thiền chẳng ai đối chọi được, vì vậy bản tướng ông ta lưu lại cũng đầy phong thái coi thường vạn vật, chỉ có mình ta là độc tôn, quyết không khuất phục bất kỳ người, vật nào trong thiên hạ. Do đó bản tướng này được các đệ tử đời sau gọi là “Duy Ngã Độc Tôn chi tướng”.

Hắc Thiên kiếp có tính chất rất đặc biệt, có thể chuyển hóa thành bất kỳ loại thể lực, nội lực, tâm lực nào trên thế gian, thậm chí là biến hóa thành khí thế, thay xương đổi thịt hóa thành một người khác. Chỉ là biến đổi khí thế phải dùng rất nhiều kiếp lực, hơn xa so với biến thành thể lực, nội lực, tâm lực, vì vậy các kiếp nô tầm thường bị điều luật thứ hai bó buộc, kiếp lực ít ỏi nên về lý tuy có thể biến đổi khí thế nhưng gần như chẳng có ai có đủ kiếp lực để làm như vậy.

Lục Tiệm tính tình chất phát hiền hậu, so với tính tình của Cửu Như thì khác xa như trời với đất, vốn là vĩnh viễn không thể học theo bản tướng của vị tổ sư đó. Lúc đầu y gặp bản tướng của tổ sư, vì kiếp lực không đủ nên chút nữa đã bị tẩu hỏa nhập ma. Sau này may mắn phá được “bốn luật có không”, luyện thành công phu xưa nay chưa từng có, không cần kiếp chủ hỗ trợ vẫn có thể đem kiếp lực vận dụng thoải mái.

Kiếp lực đã đủ thì việc biến đổi khí thế đương nhiên chỉ là việc nhỏ nhặt.

Cốc Thần Thông thi triển “Thiên Tử Pháp Tướng” gần như có khí thế ngang tầm trời đất, nhưng khí thế của ông ta cao thêm một phần thì khí thế của Lục Tiệm cũng cao thêm một phần, giống như một con chim ưng dũng mãnh giang cánh đua cao giữa trời mây, giằng do không chịu thua kém.

Cốc Thần Thông nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng thầm ngạc nhiên: “Người này nguồn gốc thế nào mà tuổi còn nhỏ như vậy nhưng khí thế đã không thua gì tông sư của một đời. Đủ thấy trong rừng sâu núi thẳm vẫn có rồng phục hổ nằm. Cốc mỗ ở hoang đảo đã lâu, không khỏi coi thường anh hùng thiên hạ.” Ông ta nghĩ vậy liền nhận ra sự thật, cười dài một tiếng rồi chưởng trái nhẹ nhàng đánh ra.

Lục Tiệm đối mặt với Cốc Thần Thông giống như trèo thang lên trời, hết sức khổ cực, chỉ cảm thấy bất kể nỗ lực thế nào nhưng khí thế của đối phương nói chung vẫn cao hơn một chút khó mà đuổi được. Mấy lần y chỉ muốn buông xuôi nhưng nghĩ tới chỉ cần lơ là một chút Cốc Chẩn nhất định sẽ phải chết thì lại lập tức xốc lại ý chí mạnh mẽ. Lúc này y thấy Cốc Thần Thông múa chưởng đánh tới như nhẹ mà nặng, như nhanh mà chậm, cũng không thể nhận ra được tốc độ sức mạnh góc đánh của chưởng. Trong lòng Lục Tiệm mê hoặc, còn hơi cảm thấy hoảng loạn.

Cốc Thần Thông có thuật “Thiên tử xem khí” gần như đã vô địch trong thiên hạ. Lục Tiệm khí thế tuy đủ nhưng không phải là khí thế của bản thân mình nên cho dù mạnh mẽ mà vẫn thiếu sự đầy đủ, không giống như Cửu Như hòa thượng có thể phát có thể thu, ung dung thoải mái. Vì vậy Cốc Thần Thông vừa nhìn liền hiểu rõ bản chất, một chưởng đó nhìn thì bình thường nhưng đối với Lục Tiệm chính là đã nhìn bệnh mà bốc thuốc, chuyên khắc chế khí thế của y.

Lục Tiệm không nghĩ được cánh nào, không né tránh vào đâu được, trong lúc cấp thiết thì khí thế dáng vẻ lại sinh ra biến hóa, biến thành phong thái thuần chất, vẻ mặt có ba phần vui vẻ, bảy phần trong sáng, đầy sự tự nhiên không nhiễm bụi trần, chính là “Cực Lạc đồng tử chi tướng” của Hoa Sinh đại sĩ.

Hoa Sinh hòa thượng duyên do trời định, một đời trải qua vô số ma kiếp nhưng trước sau vẫn giữ được tấm lòng trong sáng, vì vậy bản tướng của ông ta như một đứa trẻ không già, hồn nhiên tự do. Khí thế của Lục Tiệm vừa biến đổi thì chưởng của Cốc Thần Thông lập tức mất chỗ đánh vào, trong lòng hết sức kinh hãi ngạc nhiên. Chỉ nghe Lục Tiệm quát lớn một tiếng rồi vung quyền tống ra.

Quyền chưởng hai người giao nhau, Lục Tiệm dùng đến “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” biến quyền thành chưởng, vận kình đẩy đi. Không ngờ Cốc Thần Thông nắm rõ đạo lý huyền diệu, biết được biến hóa của địch nên khí thế của Lục Tiệm vừa thay đổi thì ông ta cũng thay đổi theo, dựa vào tình thế mà thuận tay kéo ngược. Lục Tiệm liền cảm thấy cái đẩy của mình rơi vào khoảng không, kiếp lực và chân khí toàn thân bị rút sạch đi hết sức khó chịu. Chưa kịp đổi chiêu thì Cốc Thần Thông đã sớm dựa vào “Cực Lạc đồng tử chi tướng” để tạo ra một loại võ công, chỉ chưởng bay lượn nhẹ nhàng đánh tới.

Lục Tiệm bản tính chất phác, tuy không có vẻ kiệt ngạo như Cửu Như nhưng lại có mấy phần chân thật như Hoa Sinh hòa thượng, vô tình hợp với bản ý của “Cực Lạc đồng tử chi tướng”, nhất thời y dùng thần điều khiển khí, dùng khí điều khiển quyền đánh với Cốc Thần Thông, trong chốc lát đã đấu được mười chiêu không phân cao thấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.