[Dịch] Thương Hải

Chương 114 : Chương 114




Mắt thấy xe ngựa đến gần, Cốc Chẩn chợt đem Bắc Lạp Sư Môn đặt sang một bên, khẽ giọng nói:

- Mèo quỷ, nấp ở đây, không được chui ra nhé.

Con mèo nhìn hắn rồi cuộn tròn trong đám cỏ, díp mắt ngủ luôn.

Cốc Chẩn thấy nó nghe lời thì thở phào một tiếng rồi bỗng nhảy xuống ruộng nước bên cạnh, lăn một cái để cả người toàn là bùn đất, rồi lại xõa tung đầu tóc cho dính bết lên mặt, sau đó chạy tọt ra giữa đường khóc òa lên, vừa khóc vừa lăn lộn, bụi cát bám đầy càng bẩn thỉu khó nhận ra.

Đám người Đông Đảo cả kinh, một đệ tử Đông Đảo quát lên:

- Đồ ăn mày thối tha, ngươi điên rồi à?

Cốc Chẩn đầu tóc rối bù, cả người bùn đất giống như một tên ăn mày thấp kém, nghe tiếng mắng chửi thì lại khóc lóc lăn lộn, từ phải sáng trái rồi lại từ trái sang phải, trước sau vẫn chặn đường không cho người của Đông Đảo đi qua.

Tên đệ tử kia rất tức giận, nhảy xuống ngựa vung roi định quất xuống thì bỗng nghe Thi Diệu Diệu nói:

- Dừng tay.

Rồi cô tung người nhảy xuống ngựa, nhìn ngó Cốc Chẩn nhíu mày nói:

- Ngươi khóc gì vậy?

Trong giọng nói đầy vẻ thương xót.

Cốc Chẩn nghe vậy thì trong lòng ấm lại, giả vẻ điên cuồng gào lên:

- Ta không sống nữa, ta không sống nữa.

Thi Diệu Diệu ngạc nhiên nói:

- Đang yên đang lành, sao ngươi lại không muốn sống nữa?

Cốc Chẩn nói:

- Cha mẹ ta chết rồi, vợ và người nhà cũng bỏ đi, em gái không cho ta cơm ăn, đuổi ta đi, ta không sống nữa, không muốn sống nữa…

Nói rồi lại khóc lên hu hu. Lúc đầu chỉ là làm trò nhưng ai ngờ trận khóc đó lại khơi ra tâm sự, khiến hắn nhớ lại những khổ sở đã phải trải qua trong mấy năm vừa rồi, bất giác tự thương xót chính mình nên thật sự nước mắt như suối khóc ầm lên đau buồn.

Thi Diệu Diệu nghe mà xót xa, thở dài rồi lấy ra một khối bạc đưa vào tay Cốc Chẩn, dịu dàng nói:

- Nam tử hán đại trượng phu sao có thể dễ dàng nói đến cái chết được. Ngoan nào, đừng khóc nữa.

Cốc Chẩn tay trái cầm bạc, tay phải xì mũi, ngừng khóc nói vẻ ngây ngô:

- Tỷ tỷ, cái này sáng óng ánh, nhà tôi cũng có, có thể đổi được nhiều hoa quả bánh kẹo ăn…

Thi Diệu Diệu thấy hắn ngớ ngớ ngẩn ngẩn thì không khỏi bật cười. Lại nghe Cốc Bình Nhi cười nhạt nói:

- Người này rõ ràng là một tên ngốc. Thảo nào mất cả vợ, còn bị em gái đuổi ra khỏi nhà. Hừ, nếu hắn mà cũng tính là nam tử hán đại trượng phu thì ta phải là Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai Phật Tổ.

Thi Diệu Diệu nghe vậy đầy lòng khó chịu, quay người lại nói:

- Bình Nhi, hắn đáng thương như vậy, cô lại còn cười hắn nữa sao?

Cốc Bình Nhi bĩu môi nói:

- Tự hắn ngớ ngẩn, trách được ai? Chị Diệu Diệu, chị tốt bụng, chứ đổi lại là em á, trước hết tát cho hắn mấy cái để hắn tỉnh ra.

Thi Diệu Diệu trong lòng hơi tức giận, cao giọng nói:

- Bình Nhi, trong lòng cô tức giận thì đổ lên mình ta là được, tại sao lại trút lên đầu người lạ?

Cốc Bình Nhi đang cười bỗng trầm mặt, cao giọng nói:

- Đúng vậy, tôi tức giận thì sao chứ? Hừ, anh ấy, anh ấy mà có việc gì thì tôi có làm quỷ cũng không tha cho chị…

Thi Diệu Diệu trừng mắt nhìn cô, mặt trắng bệch, môi run lên, hàng lông mi dài bỗng rung rung rồi ứa ra hai giọt lệ.

Bỗng nghe trên xe có nữ tử dịu dàng nói:

- Được rồi, được rồi, có gì mà tranh giành chứ, nhân lúc còn sớm lên đường tìm người còn hơn.

Cốc Bình Nhi vẫn tức giận nói:

- Đi đường nào bây giờ? Tìm mất ba bốn ngày mà ngay cả bóng người cũng chẳng thấy…

Nói đến đó thì cổ họng nghẹn lại, cũng rơi nước mắt.

Bạch Tương Dao vén rèm xe, đỡ Cốc Bình Nhi xuống ngựa ôm vào lòng rồi khẽ thở dài nói:

- Có lẽ hắn chạy vào sâu trong núi, sợ có người đuổi theo nên không dám đi ra…

Cốc Bình Nhi được bà ta dỗ dành thì lại càng khóc to hơn, phục trên vai Bạch Tương Dao người run lên, nghẹn ngào nói:

- Trong núi, trong núi bao nhiêu thú hoang như thế, anh ấy không có bản lĩnh…

Thi Diệu Diệu nghe vậy trong lòng chua xót, bỗng tức giận nói:

- Loại người đó à, bị thú hoang ăn thịt cũng đáng đời…

Cốc Bình Nhi quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn cô. Thi Diệu Diệu cũng không chịu lùi bước, bốn mắt nhìn nhau như có lửa tóe ra.

Bạch Tương Dao hơi lộ nụ cười nhạt, thở dài nói:

- Bình Nhi, đừng tức giận nữa, chúng ta lại tìm thêm một ngày, nếu vẫn không tìm ra thì cũng là ý trời thôi, con cũng đừng trách ai nữa.

Thi Diệu Diệu nghe vậy thì buồn rầu cúi đầu xuống. Cốc Bình Nhi lại trợn mắt nhìn mẹ, mày liễu nhướng lên, môi nhỏ bĩu ra vẻ mặt rất bướng bỉnh.

Bỗng nghe một tên đệ tử Đông Đảo tức giận nói:

- Đồ ăn mày thối tha, cầm bạc rồi còn không mau lăn đi.

Cốc Chẩn nói:

- Được.

Rồi lại lăn qua lăn lại, vẫn chặn đường đi. Tên đệ tử kia giận dữ nói:

- Bảo ngươi lăn đi cơ mà.

Cốc Chẩn nói:

- Đó chẳng phải là lăn ư?

Tên đệ tử Đông Đảo đó tức giận đến mặt trắng bệch, quát lên:

- Ai bảo ngươi lăn như thế ? Bảo ngươi lăn sang một bên, nhường đường cho ông đây.

Cốc Chẩn dừng lại, cười hi hi nói:

- Ngươi muốn đến rừng cây đằng kia phải không? Ngươi cũng đến đó chơi giấu trốn tìm với mèo à?

Tên đệ tử đó lại càng tức giận, chửi:

- Trốn tìm cái ông nội ngươi…

Cốc Chẩn cười nói:

- Ông nội ta trốn bên dưới một đống đất tròn tròn, ngươi mà cũng trốn ở đó thì chẳng ai tìm ra đâu.

Tên đệ tử Đông Đảo nhíu mày nói:

- Đống đất tròn tròn cái gì?

Một tên đệ tử khác cười nói:

- Dương Thanh, đó là tên ngốc này rủa ngươi chết đấy, đống đất tròn tròn chính là nấm mộ, ông nội hắn chết rồi mà. Ngươi trốn phía dưới đống đất tròn tròn, ha ha, hay thật, hay thật…

Dương Thanh thẹn quá hóa giận, giơ chân định đá thì Thi Diệu Diệu bỗng đưa tay ra kéo vai hắn lại. Dương Thanh cả người cứng đờ, chân ở trên không nhưng không đá ra nổi.

Thi Diệu Diệu nói với Cốc Chẩn:

- Vị đại ca này, ngươi tránh đường đi, bọn ta phải đi qua.

Cốc Chẩn nói:

- Cô cũng chơi trốn tìm với mèo ư?

Thi Diệu Diệu thấy hắn quấy rầy không buông thì có hơi khó chịu, nhíu mày nói:

- Chúng ta không trốn mèo, người đừng có nhảm nhí.

Cốc Chẩn ối chà một tiếng, nói:

- Các ngươi không chơi thì qua đó làm gì? Nhưng người đằng đó đang trốn hay lắm, các ngươi mà tới đó thì họ không trốn được nữa rồi.

Đám đệ tử chẳng hiểu gì cả, nhưng mẹ con Bạch Tương Dao thì lại đầy cơ mưu, nghe vậy thì đều run lên. Cốc Bình Nhi lau nước mắt, mỉm cười nói:

- Vị ngốc… ừm, đại ca này, ngươi nói phía trước có người chơi trốn tìm, trông bộ dạng thế nào…

Còn chưa dứt lời thì Cốc Chẩn lại sợ cô ta đến gần sẽ nhìn ra sơ hở nên cố ý giả điên, lại lăn lăn lộn lộn khóc khóc kêu kêu. Cốc Bình Nhi hỏi liền mấy câu cũng chẳng biết thêm được gì, trong lòng hơi tức giận liền quay đầu lại trao đổi ánh mắt với Bạch Tương Dao rồi chợt cao giọng nói:

- Phía trước là các vị đồng đạo phương nào, cớ gì phải giấu đầu lộ đuôi. Nếu có gan dạ thì sao không ra đây gặp mặt.

Người của Thiên bộ nhẫn nại không ra, phía trước vẫn một dải im lặng. Cốc Bình Nhi khẽ cười nhạt, lại lớn tiếng nói:

- Mẹ, có câu rằng: “gặp rừng chớ đi vào”, phía trước có cánh rừng to như vậy thật là khiếp quá, chi bằng chúng ta đi vòng qua…

Còn chưa dứt lời, bỗng nghe Trầm Tú ha ha cười rồi người của Thiên bộ từ trong rừng chạy tới, vải lụa cũng thi nhau được trải ra đủ loại màu sắc, rực rỡ chói mắt trong ánh mặt trời.

Người của Đông Đảo đồng thời biến sắc, Cốc Bình Nhi trông thấy Trầm Tú thì liền nhớ đến “Ngũ Cốc Thông Minh tán”, lập tức nhếch mép cười:

- Ối, lại là ngươi à?

Trầm Tú thấy cô ta da dẻ trắng như tuyết, dáng vẻ quyến rũ thì trong lòng ngứa ngáy: “Ta gặp vô số nữ tử nhưng cô gái lẳng lơ thế này thì thật ít thấy. Diêu sư muội cũng tính là một người đẹp, nhưng nói đến chữ “quyến rũ” thì con bé này còn hơn một bậc.” Hắn lập tức phe phẩy quạt, cười nói:

- Tiểu tử Trầm Tú, hổ thẹn là thiếu chủ của Thiên bộ. Cốc phu nhân và tiểu thư quốc sắc thiên hương, tiểu tử rất ngưỡng mộ, chỉ hận phúc duyên kém cỏi, chẳng thể thân cận. Hiện giờ theo lệnh của cha đến gặp hai vị, may mà trời cao có lòng, không để lỡ mất cơ hội. Mong Cốc phu nhân và tiểu thư chịu nán lại vài ngày để tiểu tử thỏa lòng khao khát.

Giọng điệu hắn lẳng lơ, trong ngôn từ ẩn chứa sự tục tĩu, Cốc Bình Nhi đang cười chợt ngừng lại, ánh mắt thấu ra vẻ lạnh lẽo. Bạch Tương Dao thì lại cười cười, mặt mày tươi tỉnh, liếc mắt đưa tình khiến cho Trầm Tú thần hồn bay bổng. Bỗng nghe bà ta cười nói:

- Trầm Chu Hư là cha ngươi ư?

Trầm Tú vội cười nói:

- Chính là gia phụ.

Bạch Tương Dao gật đầu nói:

- Từ lâu đã nghe lão Trầm què làm việc gì cũng bất chấp thủ đoạn, lão không làm khó được Thần Thông liền bảo ngươi tới gây khó dễ cho đám phụ nữ bọn ta để làm loạn tinh thần của ông ấy phải không?

Trầm Tú cười hi hi, không thừa nhận cũng chẳng phản đối, rồi đưa mắt sang, bỗng thấy Thi Diệu Diệu ánh mắt lạnh nhạt, tay mân mê hai con cá chép bạc thì liền cười nói:

- “Thiên Lân” của Thi cô nương cho dù lợi hai nhưng ít khó chống lại được nhiều, tốt nhất là không nên làm bừa.

Thi Diệu Diệu hừ một tiếng, bỗng giơ tay lên, đầy trời mưa bạc bắn về phía Trầm Tú. Trầm Tú cười cười phe phẩy quạt lông, bên cạnh liền bước ra hai tên đệ tử Thiên bộ giơ vải lụa lên, kết thành một cái màn lớn trên không trung. Vảy bạc bắn lên màn liền lách cách rụng xuống.

Trầm Tú vẫy quạt cười nói:

- Mềm có thể khắc chế được cứng, Thi cô nương không biết điều đó ư?

Thi Diệu Diệu mặt hoa hơi biến sắc, giơ tay lên thì bốn con cá chẹp bạc biến thành mưa bắn ra. Trong nháy mắt bốn tên đệ tử Thiên bộ xông lên, vải lụa trong tay bay ra phấp phới, ai ngờ còn chưa đứng vững thì ánh bạc đã biến mất, hai tên đệ tử thất thanh kêu thảm, vứt tấm vải ngã lăn ra đất.

Thì ra vảy lên đến không trung thì Thi Diệu Diệu liền vận kình lực từ trường, vô số vảy bạc liền biến đổi, vòng qua vài lụa. Những tên đệ tử Thiên bộ giăng vải không kịp phòng bị nên thua thiệt lớn.

Trầm Tú chợt trầm mặt, cao giọng nói:

- Bố trí tốt trận thế, không được khinh địch.

Người của Thiên bộ đồng thanh vâng dạ rồi tản ra. Thi Diệu Diệu thấy người người đan xen vào nhau, ngầm theo nguyên lý của tiên thiên bát quái, rõ ràng là một loại trận pháp kỳ môn thì lập tức trong lòng ớn lạnh, cầm chặt sáu con cá chép bạc rồi giơ tay lên, vảy bạc liền phủ khắp trời.

Người của Thiên bộ theo tiếng quát tháo của Trầm Tú, lúc tiến lúc lùi, lúc nhảy lên cao lúc lăn tới trước, thi nhau dùng vải lụa để chống đỡ cho đồng bọn. Thuật “Thiên Lân” cho dù biến ảo quỷ dị nhưng đối phương che đỡ kín mít, vảy bạc cho dù có vượt qua được một lần vải thì những lần vải phía trong vẫn kịp bổ sung. Lực đạo của “Thiên Lân” tuy mạnh nhưng cũng không thể xuyên qua hết được.

Thi Diệu Diệu mấy lần ra tay vô ích thì nắm chặt cá chẹp bạc bất giác trán toát mồ hôi, mắt nhìn vải gấm bay lượn từ từ ép đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.