[Dịch] Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện (Mới Nhất: Hồi 20

Chương 9 :  Hồi thứ mười Chửng cô cùng thục nữ thùy thanh Đính lương duyến Túy tiên tác phạt Hoàn Châu Lâu Chủ herobk13 BH Mod wwwtangthuviencom Cứu kẻ nguy thục nữ rủ lòng thương Định lương duyên Túy tiên làm mai mối ~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* Ch




Cứu kẻ nguy, thục nữ rủ lòng thương

Định lương duyên, Túy tiên làm mai mối

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Hai cha con đó nghe xong thực sự kinh ngạc. Vân Tòng lại hỏi hai cha con nọ làm thế nào mà cứu được mình. Lão già kia nói: “Lão hán tên là Trương Lão Tứ, mọi người thấy con người ta thật thà mới đặt cho ta một ngoại hiệu là Trương Lão Thật. Vợ ta đã mất từ lâu, chỉ còn con gái Ngọc Trân cùng ta sống qua ngày. Bọn ta trồng rau trong vườn của miếu này đã được hơn mười năm rồi nhưng cũng không ngờ được những hòa thượng này lại hung ác như vậy. Cứ như thế mà suy xét, dù hôm nay công tử thoát chết, ngày mai khi tạnh mưa, hòa thượng trong miếu sẽ đến thạch động tra xét tung tích, nhất định sẽ phát hiện ra công tử chạy vào nhà lão hán. Lão hán thủa thiếu thời tuy có được học vài đường quyền bổng, song chỉ e là ít khó mà chống được nhiều, cha con ta chắc chắn không phải là địch thủ của đám hòa thượng. Việc liên lụy đến cha con lão hán không quan trọng, nhưng phải nghĩ đến tính mạng của công tử. Tối nay, khi ta đã say ngủ trên giường thì con gái ta Ngọc Trân mới đánh thức ta dậy, nói là có một thiếu niên rơi từ trên tường xuống.”

Lão lại tiếp: “Lúc đầu ta nghĩ là bằng hữu trên giang hồ đến miếu mượn tạm chút tiền, thụ thương liền chạy vào vườn của ta. Ta định bụng cứu ngươi dậy, hỏi lai lịch rõ ràng xong sẽ để ngươi đi. Ai ngờ ngươi không những là một vị công tử, lại còn là tân khoa cử nhân. Sự tình hôm nay đã nhanh chóng được làm rõ, vô cùng nguy hiểm, ngươi cần phải nhanh chóng có chủ ý mới được.”

Vân Tòng nghe vậy vừa kinh vừa sợ, bất chấp tay chân đau đớn, vội vàng xoay người quỳ xuống, khổ khổ sở sở cầu khẩn lão cứu tính mạng. Trương Lão Tứ đáp: “Mời công tử mau mau đứng dậy. Đợi ta và tiểu nữ thương lượng rồi sẽ có tính toán.”

Nói rồi liền gọi Ngọc Trân ra. Hai cha con ở bên ngoài thảo luận hồi lâu mới tiến vào nói với Vân Tòng: “Hiện giờ, khó mà giải quyết việc này lưỡng toàn kỳ mỹ được. Ta nếu vì sự an toàn của con gái mình mà tính toán, tốt nhất là băng bó vết thương cho ngươi rồi đưa vào trong miếu. Thứ nhất tránh được trách nhiệm phiền hà, hai là không dây dưa với đám hòa thượng. Nhưng chuyện như vậy quyết không phải là thứ Trương Lão Tứ ta có thể làm được. Hiện tại có hai cách, ngươi hãy chọn lấy một. Một là bây giờ ta mở cửa thả ngươi đi, ta cũng không đi báo cáo. Trong chu vi mười dặm, các nhà khác đều thuộc về miếu này và có khá nhiều địa phương là nơi an bài tai mắt của họ. Ngươi đào thoát được hay không, hoàn toàn trông cậy vào vận khí của ngươi mà thôi. Hai là cha con ta và ngươi cùng nhau đào tẩu, tuy không nắm chắc nhưng an toàn hơn nhiều. Lão hán khó mà rời khỏi quê hương, vốn không muốn làm thế này, chỉ là tuổi đã quá ngũ tuần, lại có một mụn con gái nên không đành lòng trái ý của nó. Nhưng hôm nay ta bất chấp tính mạng cứu ngươi, sau khi ngươi chạy thoát được, cha con ta không biết đến đâu để an thân. Đó là một vấn đề mà ngươi tất phải có câu trả lời rõ ràng.”

Vân Tòng thấy lão hán này tinh thần ngời ngời, hai mắt sáng láng, biết là quyết không phải loại nông dân bình thường, ông ta nói nhất định có lý. Hơn nữa thấy mình đang gặp hoạn nạn, không ngờ lại khẳng khái từ bỏ mọi thứ, mạo hiểm cứu trợ, khiến gã không khỏi vô cùng cảm kích. Gã liền đáp: “Lão trượng nghĩa hiệp như vậy, vãn sinh dù chết cũng khó mà báo đáp được. Vãn sinh thừa kế của gia tộc, sản nghiệp dồi dào, nói thế nào đi nữa thì cũng không mua được mạng sống. Chỉ là lão trượng an cư đã nhiều năm, nếu bây giờ vì vãn sinh bỏ nhà ra đi, khiến vãn sinh không khỏi cảm thấy áy náy.”

Nói đến đây, nữ tử đã đi ra. Trương Lão Tứ nói: “Ngươi đã biết sự việc nguy cấp, ta cũng không thể cùng ngươi nhiều lời được. Cũng may là ta không sợ ngươi vong ân phụ nghĩa, ngươi là người đọc sách, dù sao cũng biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân.”

Vân Tòng nói: “Những lời này của lão trượng sai rồi! Vãn sinh đọc sách từ nhỏ, biết rõ đạo nghĩa. Cho dù đồng hành cùng lệnh ái trong đêm tối, không có lão trượng đi cùng, vãn sinh sao dám có hành vi không đoan chính với lệnh ái? Vãn sinh há có thể sinh lòng cầm thú sao?”

Trương Lão Tứ nghe xong, nhíu mày nói: “Ngươi thực là một con mọt sách. Ta hỏi ngươi một đằng, ngươi chỉ biết nói chạy trốn, vậy ngươi nói xem chạy trốn kiểu nào?”

Vân Tòng nghe xong thấy mờ mịt khó hiểu. Trương Lão Tứ nói: “Ngươi sinh trưởng trong gia đình giàu sang phú quý, được nuông chiều từ nhỏ, bất chợt gặp nguy hiểm khổ sở vài hôm, lại trong cảnh mưa to gió lớn thập tử nhất sinh, thoát chết nhưng chân tay đều thụ thương. Bây giờ mưa còn chưa tạnh, chẳng phải nói đến chạy xa theo đường nào, e rằng chỉ một hay nửa dặm ngươi cũng chẳng thể lê bước nổi.”

Vân Tòng nghe xong những lời đó mới nghĩ đến tình hình bị thương hiện tại, đứng dậy thử đi vài bước, quả nhiên đau không chịu nổi, ức chế quá nước mắt chảy ròng ròng, vô kế khả thi. Trương Lão Tứ nói: “Ngươi không cần phải nóng nảy. Nếu không thể nghĩ biện pháp cho ngươi, cha con lão hán hà tất phải liều thân đi cùng?”

Dứt lời thì Ngọc Trân từ ngoài tiến vào, trên tay bê hai cái bọc, lại cầm thêm một khăn vải gai, nhìn hai người nói: “Trời đã không còn sớm, tất cả những vật dụng đều được gấp gọn trong đây. Cha và Chu công tử hãy buộc chặt trên lưng, nữ nhi đi chuẩn bị đồ ăn, ăn xong lập tức sẽ ra đi để tránh sinh biến.” Nói rồi lại ra phòng ngoài.

Trương Lão Tứ mở vải gai ra, xé thành hai đoạn rồi buộc vào lưng Vân Tòng thành một hình chữ thập, lại cột nửa còn lại ở giữa hông. Lúc này, Ngọc Trân bưng vào một cái khay có bày chút đồ nguội rượu lạnh cùng với cơm tiến lại, dùng nước ấm tráng ba bát ăn cơm. Ba người cùng nhau vội vàng ăn cho qua bữa. Ngọc Trân lại quay ra phòng ngoài một lúc rồi quay lại thúc hai người khởi hành.

Trương Lão Tứ cõng Vân Tòng trên lưng còn cái bọc thì quấn ở trước ngực, cũng buộc thành một hình chữ thập, lại dùng vải cột chặt đùi Vân Tòng từ đằng sau lại. Ngọc Trân nhanh chóng cởi bỏ áo dài, mặc vào một áo ngắn màu tro, trước ngực có thắt một cái “anh hùng khấu”*, trên lưng dắt binh khí của cha con nàng, hai gói bao phục được chia đều sang hai bên. Trương Lão Tứ lại thổi tắt đèn trong ngoài rồi ba người lặng lẽ mở cửa sau, vòng qua tường thẳng tiến tới quan đạo.

Lúc này mưa tuy nhỏ nhưng vẫn chưa tạnh hắn, đường sá lầy lội tận mắt cá chân, khó đi lại vô cùng, đã thế lại không có đèn đường. Cha con họ bước cao bước thấp đến gần bình mình mới đi được năm, sáu dặm đường. Dưới ánh sáng mờ mịt của trời sao buổi gần sáng, xa xa thấy dưới một cây đại thụ bên đường có một gian mao xá, quanh đó khói bếp giăng giăng. Ngọc Trân đột nhiên nói: “Cha ơi, cha xem nhà phía trước có phải là xưởng đậu hũ của Khâu lão thúc không? Hay là chúng ta dừng chân nghỉ một lát, đổi gánh sang vai kia nhỉ?”

Trương Lão Tứ đáp: “Nếu con không nhắc, cha cũng chẳng nghĩ đến. Lúc này chúng ta tuy chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tạm lánh trong nhà Khâu lão thúc thì cũng không sao.“ Nói rồi tiến thẳng đến gian mao xá đó.

Đang ở trước cửa gọi, Trương Lão Tứ nhanh mắt đột nhiên nhìn thấy trong nhà có một đạo nhân, y phục vô cùng rách rưới, lưng đeo một cái hồng hồ lô, nồng nặc mùi rượu, từ trong phòng đang tiến ra. Trương Lão Tứ vội kéo Ngọc Trân không một tiếng động lánh ra sau cây cạnh đường, đạo nhân đó đi thẳng qua người bọn họ như là chưa hề nhìn thấy cha con họ vậy.

Chủ nhân trong gian mao xá này tên là Khâu Lâm, vô cùng thân thiết với Trương Lão Tứ. Lão đang tiễn đạo nhân đột nhiên nhìn thấy cha con Trương Lão Tứ từ sau cây cổ thụ bước ra liền vội vàng tiến đến chào hỏi. Trương Lão Tứ hỏi: “Trong nhà ngươi còn ai không? Bọn ta đang muốn nghỉ ngơi chút, quấy nhiễu ngươi một bát nước đậu hũ.”

Khâu Lâm đáp: “Bên trong nhà ta chỉ có một tiểu hài tử từ phương xa tới, không có quan hệ, chúng ta hãy đi vào rồi nói chuyện.”

Nói rồi liền mời cha con họ vào. Trương Lão Tứ đặt Vân Tòng xuống, giới thiệu với Khâu Lâm, rồi cởi quần áo ướt xuống hong khô. Khâu Lâm vội hỏi: “Đây là ai? Vì sao ba người các ngươi nhếch nhác thế này?”

Trương Lão Tứ vì Khâu Lâm là lão bằng hữu liền đem tình hình nói ra một lượt. Khâu Lâm liền hỏi Vân Tòng xem có chủ ý gì. Vân Tòng đáp: “Tại hạ hiện giờ dù trốn được, nhưng mười sáu kẻ bằng tuổi đi cùng đều đã thảm tử. Tại hạ định đến Thành Đô báo án, bắt hung tăng báo thù, trừ hại cho dân lành ở địa phương.”

Khâu Lâm nói: “Chu công tử, ta không phải làm nhụt chí của ngươi nhưng lai lịch và thế lực của đám hung tăng ấy ta đều biết. Từ lâu hành vi của bọn chúng đã khiến cả người và trời đều căm phẫn nhưng khí số của chúng dường như chưa tận. Đầu sỏ của bọn chúng cùng quan viên văn võ đều có quan hệ rất tốt, ở nơi này y lại mua được thanh danh tuyệt hảo. Bố trí trong miếu đó của y không thua gì một toà thành nho nhỏ. Giết người xong, y nhất định đã sớm tẩy sạch vết tích. Thậm chí dù cáo trạng của ngươi được phê chuẩn, nhiều nhất cũng chỉ đơn giản là quan phủ giả đò phái người đi điều tra, nhưng lại bí mật thông tin cho y. Y nhất định một mặt chuẩn bị, một mặt lại sai người đi giết ngươi diệt khẩu. Y đã giàu, tinh thông võ nghệ, giỏi kiếm thuật, lại đông người. Quan phủ dù thực sự muốn truy nã, quyết cũng không phải địch thủ, huống hồ lại thông đồng với bọn chúng. Tốt nhất là ngươi không cần uổng phí tính mạng, kín kín đáo đáo chạy về kinh sư, lập nên công danh thành tựu. Bọn chúng ác quán mãn doanh**, một ngày sẽ bị diệt vong thôi.”

Vân Tòng đang định đáp lại, đột nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, trước mặt bỗng xuất hiện một người, ha ha cười lớn rồi nói: “Không ngờ gặp lại ngươi.”

Hai cha con Trương Lão Tứ vô cùng kinh hãi, định tiến lên động thủ thì Khâu Lâm vội nói: “Không cần kinh sợ, đều là người trong nhà với nhau cả.”

Lúc này, Vân Tòng đã biết người đến là ai liền quỳ xuống dập đầu bái lạy. Nguyên lai người này là đạo sĩ mà cha con Trương Lão Tứ vừa gặp, Vân Tòng lúc đó nhân vì ở trên lưng của Trương Lão Tứ nên không nhìn thấy được.

Khâu Lâm vội giới thiệu bọn họ: “Vị này là sư thúc của ta, chính là lão tiền bối Túy đạo nhân của Nga My kiếm hiệp.”

Cha con họ Trương đã nghe đại danh Túy đạo nhân từ lâu nên tiến lên thi lễ. Khâu Lâm lại hỏi Vân Tòng làm sao mà biết ông ta. Túy đạo nhân liền đem chuyện Vọng Giang lâu ra kể lại rồi nói: “Vừa rồi ta thấy các ngươi có vẻ bối rối nên có chút hoài nghi. Sau đó thấy các ngươi tiến vào nhà Khâu Lâm hiền điệt, ta liền quay lại xem ngươi nói gì, ai ngờ phí mất một phen lặn lội của ta.”

Vân Tòng liền nói: “Từ ngày ấy ở Vọng Giang lâu được tiên sư chỉ rõ huyền cơ, đệ tử ngu muội không thể lĩnh ngộ, lại gặp họa sát thân. Vừa rồi nghe Khâu Lâm tiên sinh nói tiên sư là lão tiền bối kiếm hiệp càng tăng thêm lòng ngưỡng mộ của đệ tử. Đệ tử hôm nay thập tử nhất sinh, đã nhìn thông suốt mọi việc, tình nguyện theo tiên sư đến thâm sơn tu đạo, không còn lưu luyến công danh nơi trần thế nữa.” Nói rồi, gã lại quỳ xuống.

Túy đạo nhân cười ha ha nói: “Đứng dậy đứng dậy. Ngươi tưởng theo ta làm đồ đệ dễ dàng như vây sao. Tư chất của ngươi khá tốt, muốn ta thu làm đồ đệ không khó, chỉ cần đồng ý với ta ba điều kiện, ta mới có thể đáp ứng được. Điều thứ nhất, con người phải đặt chữ hiếu lên trên hết, gia tộc nhà ngươi chỉ có ngươi là con độc nhất, nếu bây giờ ngươi xuất gia thì sẽ đoạn tuyệt hương khói, phụ mẫu thúc bá lấy ai phụng dưỡng? Ngươi lập tức phải về nhà cưới vợ, đợi sau khi có người kế tục mới có thể theo ta lên núi. Điều thứ hai, chúng ta đều là dân lưu vong của tiên triều. Hôm nay mặc dù quốc vận đã hết nhưng quyết không thể để cho môn hạ đệ tử bổn phái phục vụ dị tộc. Điều thứ ba, chúng ta đã được coi là kiếm hiệp, mắt thấy dị tộc áp bức nhân dân, bọn gian ác hoành hành, phải xuất đầu trừ họa cho dân lành. Còn về giới luật của chúng ta, đợi ngươi làm đệ tử xong rồi sẽ nhất nhất nói cho ngươi biết. Chỉ là ba điều kiện này, ngươi theo được hay không theo được?”

Vân Tòng là người có tuệ căn, tuyệt đỉnh thông minh, gặp được kỳ duyên hi hữu thế gian khó gặp thế này, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Gã lại quỳ xuống, nhất nhất đáp ứng, thi hành lễ bái sư. Ngọc Trân đứng ở bên cạnh ngây người nhìn, đột nhiên linh cơ nhất động, thấy Vân Tòng quỳ lạy cũng quỳ xuống xin Túy đạo nhân thu nạp. Túy đạo nhân nói: “Cô nương mau mau đứng dậy. Chúng ta không thu nạp nữ đệ tử, tương lai ngươi có sư phụ khác còn mạnh hơn ta. Hai người các ngươi tương lai đều có thể làm vẻ vang cho bổn phái, không việc gì phải vội vàng.”

Ngọc Trân vẫn nằng nặc cầu khẩn nhưng Túy đạo nhân không đổi ý, đành phải đứng dậy.

Túy đạo nhân lại nói với Vân Tòng: “Ta còn có chuyện quên chưa nói với ngươi. Ngày ấy tại Vọng Giang lâu, ta thấy bọn ngươi mười bảy người mặt đầy tử khí, trừ một mình ngươi có cứu tinh, còn lại đều không thể vãn hồi. Trời cao có đức hiếu sinh, sao có thể thấy chết mà không cứu được? Nhưng khi ta đang truy tìm tung tích các ngươi, không ngờ gặp một vị lão tiền bối trong môn phái của ta, ông ta sai ta đi làm một chuyện quan trọng nên chậm trễ mất ba ngày. Khi ta xong việc trở lại, biết được nơi các ngươi hạ lạc, không ngờ tối qua đi đến đây, mưa to gió lớn, nhìn thấy trong rừng có treo một tiểu hài nhi. Ta gỡ nó xuống, đem đến nhà Khâu Lâm, cứu chữa đến tận bình mình nó mới tỉnh lại. Hỏi nguyên do, thì ra là thư đồng Tiểu Tam Nhi của ngươi. Nó vì các ngươi đi khỏi đã ba ngày mà biệt vô âm tín, bọn trong khách điếm đó lại không nói miếu ở đâu. Tối hôm qua, có một hòa thượng đến khách điếm, cùng với điếm gia nói chuyện rất lâu, sau khi hòa thượng rời khỏi, điếm gia liền đuổi cổ nó đi. Nó phải ra đi tìm ngươi, đến khu rừng thì gặp phải mưa rào, càng nghĩ càng thương tâm, nhân vì không gặp được ngươi thì không cách nào trở về nhà, chỉ còn cách tự tử mà thôi. Ta nghe nó nói xong, biết là tính mạng ngươi đang nguy cấp, có lẽ đã gặp phải độc thủ. Chính khi đang định đến trước miếu tìm kiếm thì gặp các ngươi chạy ra. Chỉ tiếc là ta đã muộn ba ngày, không thể cứu được mười sáu nhân mạng, âu cũng là số trời đã định. Hiện tại khí số hung tăng chưa hết, việc báo thù chắc phải đợi một ngày khác. Bây giờ Tiểu Tam Nhi đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Nơi đây đã có ta, hung tăng không đến là may cho bọn chúng. Ngươi hãy tránh ở bên trong mà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta sẽ đưa ngươi lên đường. Trên đường sẽ truyền cho ngươi phương pháp luyện nội công, chờ sau khi ngươi nhập môn, ta sẽ tùy lúc đến chỉ điểm thêm cho.”

Lúc này Tiểu Tam Nhi ở trong phòng, nghe có tiếng nói chuyện bên ngoài rất quen thuộc liền lén nhìn ra, thấy tiểu chủ nhân, không nhịn được lao ra ôm nhau khóc lóc.

Túy đạo nhân rắc đan dược lên miệng vết thương của Vân Tòng rồi nói: “Trời đã không còn sớm, người đi trên đường đã nhiều, tai mắt của miếu rất đông, các ngươi nên vào trong phòng nghỉ ngơi, để ta và Khâu Lâm đối phó bọn chúng.”

Bọn Vân Tòng đi vào, từng người tựa vào giường chợp mắt. Chỉ có một mình Ngọc Trân trong lòng tràn ngập tâm sự, lại vì nhận sư phụ không thành, cảm thấy chán nản, ủ rũ không vui.

Đến chiều, trong miếu mới phát hiện Vân Tòng chạy trốn. Bởi vì mưa lớn nên dấu tích về phương hướng chạy trốn của Vân Tòng đã chẳng còn mảy may. Đương nhiên là chúng tìm khắp các lối, cũng từng hai lần đến nhà Khâu Lâm nghe ngóng, cật vấn đã từng nhìn thấy một thiếu niên chạy qua không nhưng đều bị Khâu Lâm khéo léo phủ nhận. Qua ít ngày, mới phát hiện Trương Lão Tứ bỏ nhà ra đi, biết rằng Vân Tòng được cha con họ cứu thoát, lúc đó cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Bọn họ nghỉ ngơi tại nhà của Khâu Lâm một hôm, qua chuyện trò, Vân Tòng mới biết Khâu Lâm cũng là một trong Nga My đại hiệp, có ngoại hiệu là Thần Nhãn Khâu Lâm, phụng mệnh đến đây, giả bán đậu tương để thám thính động tĩnh trong miếu. Trương Lão Tứ trước đây cũng là anh hùng thủy lộ ở Tứ Xuyên, ngoại hiệu là Phân Thủy Yến Tử, tên thật là Trương Quỳnh. Sau này không thể tránh được phải từ bỏ lục lâm, rửa tay gác kiếm rồi mới đi trồng rau làm vườn.

Hiện giờ khi tâm tình đã ổn định lại, Vân Tòng nghĩ đến tiền nhân hậu quả mới cảm nhận ân nghĩa của cha con họ Trương một cách sâu sắc. Đặc biệt là Trương Ngọc Trân có vẻ như rất chú ý đến mình, việc cha con họ bỏ nhà cứu trợ hoàn toàn xuất phát từ chủ ý của nàng. Hồng nhan tri kỷ, ân nghĩa cứu mạng như thế, càng khiến người ta phải cảm động.

Nghĩ đến đây, gã không khỏi ngước hai mắt lên nhìn Ngọc Trân. Chỉ thấy nàng được trời phú cho mặt xinh mắt đẹp, vóc người yểu điệu thướt tha, trong nét mỹ lệ lại có khí chất anh hào khiến người khác vừa yêu vừa kính sợ. Chẳng hiểu sao mày ngài của nàng luôn luôn nhăn nhó chẳng bao giờ mở ra tự nhiên, tựa như vô cùng u oán. Có lúc cha con họ giống như tranh luận gì đó khiến Vân Tòng không sao hiểu nổi.

Bọn họ nghỉ ngơi một đêm. Ngày thứ hai, mưa tạnh gió ngừng, trời còn chưa sáng, Khâu Lâm và Túy đạo nhân đã đến giục họ lên đường. Khi ra khỏi cửa, bên ngoài đã chuẩn bị bốn thớt ngựa tốt cho hai cha con họ Trương và chủ bộc của Vân Tòng. Vân Tòng nghi ngờ Túy đạo nhân không chịu cùng đi, hoặc là ngựa không có đủ, định mình và Tiểu Tam Nhi cưỡi chung một con nên trước hết mời Túy đạo nhân lên ngựa.

Túy đạo nhân nói: “Ngươi tưởng rằng không đủ ngựa à? Ta không cần ngựa. Bọn ta nhanh chân lên đi.”

Vân Tòng không dám phản đối liền cùng cha con họ Trương từ biệt Khâu Lâm, lên ngựa hướng phía quê nhà đi tới. Dây cương vung lên, trong nháy mắt đã chẳng thấy Túy đạo nhân đi về hướng nào. Đang hối hận vì đã không hỏi địa điểm định tương hội, e rằng sẽ lạc nhau, ai ngờ đi đến chiều tối, xuống ngựa nghỉ ngơi thì Túy đạo nhân đã ở trong điếm phòng chờ sẵn, đang cầm hồ lô tu ừng ực.

Năm người bọn họ nghỉ tại khách điếm, dùng xong cơm rượu, Túy đạo nhân liền đem khẩu quyết nội công nhập môn cùng với cách dùng thân nhãn đại khái nói qua một lượt. Vân Tòng thiên tư thông minh nên đều tâm lĩnh thần hội tất cả. Cha con họ Trương vốn đã có chút công phu, tự nhiên càng lĩnh hội được hết. Chính khi đang bàn bạc đến mức cao hứng, Túy đạo nhân đột nhiên nghiêm nghị nói với Vân Tòng: “Ta còn một điều quan trọng chưa nói với ngươi, ngươi nghe xong phải hết sức chú ý.”

Vân Tòng vội vàng kính cẩn thỉnh giáo. Túy đạo nhân nói: “Ta bình sinh ghét nhất người vô ơn bạc nghĩa. Trương lão tiên sinh cùng với con gái ông ta đã liều mạng bỏ nhà bỏ cửa để cứu ngươi, lần này sau khi về đến quê nhà, ngươi định báo đáp người ta thế nào đây? Nói thử cho ta nghe xem nào.”

Trương Lão Tứ đang muốn nói thì Túy đạo nhân liền vội đưa mắt cản lại. Vân Tòng nói: “Đệ tử đọc sách thánh hiền, sao dám vong ân phụ nghĩa? Của cải nhà đệ tử dư dật, lần này Trương lão tiên sinh tới nhà mình sẽ khoản đãi như khách quý. Mặt khác sẽ thưa với phụ mẫu chia cho Trương lão tiên sinh một phần đất đai nhà cửa. Không hiểu ý sư phụ như thế nào?”

Túy đạo nhân đáp: “Cái này ngươi sai rồi. Trương lão tiên sinh trước đây đã lăn lộn trên chốn giang hồ, nhìn thấy kim ngân tài bảo không biết bao nhiêu lần, ý ngươi là người ta cho rằng nhà ngươi có tiền nên mới cứu ngươi sao? Ngươi làm như thế, không những không thể báo ân mà người ta cũng quyết không nhận. Ngươi phải nghĩ cách khác thôi.”

Vân Tòng đáp: “Đệ tử ngu muội, chỉ là biết ơn sâu sắc, không biết báo đáp thế nào, mong sư phụ chỉ bảo.”

Túy đạo nhân nói: “Đại trượng phu nhận đại đức thì phải báo đáp. Theo ta Trương lão tiên sinh chỉ có một cô con gái cưng là Ngọc Trân cô nương, lúc trước đã mạo hiểm cứu ngươi cũng chỉ đơn giản là vì lòng trắc ẩn. Ta thấy ngươi và Trương cô nương tuổi tác và tính tình hợp nhau, hay là ta đứng ra làm mối cầu Trương lão tiên sinh gả Ngọc Trân cô nương cho ngươi. Bổn phận của con rể là phải phụng dưỡng cha mẹ vợ của mình, khiến cho ông ấy được hưởng phúc tuổi già, không những báo được đại đức, mà cũng là nhất cử lưỡng tiện. Ngươi thấy có được không?”

Những lời này cũng chính là tâm nguyện của cha con nhà họ Trương cho nên họ thầm vô cùng cảm kích. Vân Tòng cũng biết những lời này của sư phụ là có lý, Ngọc Trân không những hiền thục xinh xắn, hơn nữa nghe nói nàng còn có một thân võ nghệ kinh người, nếu có thể kết thành uyên ương thì sớm chiều đều có thể thỉnh giáo.

Huống hồ nàng lại là tri kỷ ân nhân cứu mạng, mặc dù chưa bẩm với phụ mẫu, nhưng với thân phận nối dõi gia tộc của mình, bình thường lại được cưng chiều, thêm vào đó người ta có ơn cứu mạng nên nhất định sẽ được chấp thuận. Gã suy nghĩ một hồi, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện nhưng còn ngượng ngập, bối rối không sao mở miệng được.

Ngọc Trân lúc đầu cầu xin cha nàng cứu Vân Tòng cũng là vì thương tiếc tài mạo của gã. Khi trốn chạy, ở cùng nhau hai hôm lại càng thấy Vân Tòng ngay thẳng cẩn thận, có thể phó thác cả cuộc đời. Vài lần đánh tín hiệu cho cha già, nhưng Trương Lão Tứ bản tính cố chấp, mặc dù biết Vân Tòng dòng dõi danh giá nhưng vì gã là con nhà quyền quý, không môn đăng hậu đối, vạn nhất gã lấy cớ phải xin ý kiến phụ mẫu, khéo léo từ chối thì xấu hổ chẳng biết chui vào đâu. Như thế mọi thứ tính toán đến cùng thành ra lại xôi hỏng bỏng không mất.

Ngọc Trân đã không thể công khai yêu cầu cha già, lại xấu hổ không dám nói ra nên trong lòng đang rất sầu muộn. Đột nhiên thấy Túy đạo nhân khi không tác hợp cho hai nhà, bề ngoài dù thẹn thùng, cúi đầu không nói nhưng trong lòng khoan khoái không sao tả xiết. Vốn nghĩ Vân Tòng sẽ vui vẻ đáp ứng, không ngờ đợi một lát vẫn chưa thấy gì, cho rằng Vân Tòng hiềm chuyện không môn đăng hậu đối nên không chịu đồng ý.

Thầm hận kẻ vong ân bội nghĩa, trong lòng tràn ngập u oán, không khỏi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Vân Tòng. Nhưng lúc này Vân Tòng cũng đang ngẩng đầu nhìn nàng, hai người nhìn nhau, tựa như có một loại điện lực hấp dẫn. Đồng thời hai người như cùng thẹn thùng, vội vàng quay đầu đi, mặt đều ngượng đỏ cả lên. Túy đạo nhân nhìn thấy tình hình như thế, biết là cả hai đều ưng nhau, liền nói với Trương Lão Tứ: “Bây giờ thế này, chắc hẳn lão tiên sinh không cho rằng ta đã quá mạo muội. Hiện tại, về mặt tiểu đồ đã không thành vấn đề, chỉ đợi lão tiên sinh một lời đưa ra quyết định cuối cùng thôi.”

Trương Lão Tứ lúc đầu vốn muốn mở miệng nói nhưng bị Túy đạo nhân cản lại nên chỉ lặng yên lắng nghe. Hiện giờ thấy Túy đạo nhân hỏi mình liền đáp: “Vãn bối mười năm trước rửa tay gác kiếm xong, vì yêu thích sơn thủy Thành Đô nên mới mắc phải nghiệt duyên mà dính líu với lũ hung tăng trong Từ Vân tự đó. Vãn bối thích nơi này u tĩnh nên đến làm vườn trồng rau thuê trong miếu của chúng để mai danh ẩn tích. Lúc đầu bình an vô sự, vãn bối cũng không ngờ chúng lại vô pháp vô thiên như thế. Mùa xuân năm nay, một gã hòa thượng có tên tục là Mao Thái đến đây, chẳng biết thế nào nói vãn bối là gian tế của phái Nga My, nói Trí Thông đuổi vãn bối đi. Trí Thông nhân vì đã ở cùng vãn bối mười năm, vãn bối thường không ra khỏi cửa, cũng chẳng có ai đến thăm nên mãi không chịu đuổi vãn bối, lại nói với tri khách tăng quan tâm đến vãn bối. Cho dù vãn bối khi đó cảm ơn bọn họ nhưng cũng đã nghĩ đến chuyện bỏ đi rồi.”

Lão lại tiếp: “Đến khi Chu công tử chạy vào vườn của vãn bối lánh nạn, mới đầu chỉ coi gã là công tử được cưng chiều của nhà quyền quý, cứu là cứu chứ không thể vì gã mà buông bỏ tất cả. Không ngờ con gái vãn bối Ngọc Trân cứng đầu không chịu, nói với vãn bối là cứu người thì phải cứu cho trót, do đó mới có kế hoạch rời nhà cùng bỏ đi. Hai ngày nay vãn bối đã thấy rõ nhân phẩm và học vấn của Chu công tử, thêm vào đó lại là môn đồ của kiếm hiệp tiền bối, vãn bối chỉ lo là cao quá với không tới, chứ làm sao dám không đồng ý? Bất quá gã là con nhà giàu sang, phải chăng là thực lòng muốn đính ước với người nghèo hèn như nhà vãn bối? Nếu không thẳng thắn nói rõ việc này thì mai sau cả hai bên sẽ đều không thoải mái. Mong rằng tiên trưởng hiểu cho.”

Túy đạo nhân nghe xong ha ha cười lớn, rồi hỏi Vân Tòng: “Ở đây không có người ngoài, đường đường một thân nam tử, đừng có xử sự như trẻ con. Nếu như là tâm nguyện của ngươi thì tiến lên lạy nhạc phụ, không cần phải nhút nhút nhát nhát như thế.”

Vân Tòng không còn cách nào khác tiến lên quỳ xuống cử hành đại lễ, hô lên một tiếng nhạc phụ. Gã lại quay sang cảm tạ ân đức của sư phụ. Túy đạo nhân nói: “Hiện tại sự việc đã được định đoạt khiến ta vơi đi rất nhiều lo lắng. Ngươi và cô nương danh phận đã định, trên đường tạm thời có thể xưng huynh gọi muội, không phải tị hiềm. Về đến quê nhà, ngươi bẩm với phụ mẫu để sớm chọn ngày thành hôn. Ở đây ta có một quyển ‘Kiếm pháp nhập môn’ đề cập đến cách thức luyện nội ngoại công. Sau khi ngươi thành hôn xong, có thể cũng với thê tử sớm chiều luyện tập. Hai năm sau, ta sẽ tìm đến nhà của ngươi, sẽ lại tự thân bí mật tương truyền.”

Dứt lời lấy trong người ra một quyển sách cũ kỹ giao cho Vân Tòng. Vân Tòng liền vội càng quỳ xuống tiếp nhận. Túy đạo nhân lại lấy ra một thanh kiếm bên hông, dài chừng ba thước sáu tấc, bao kiếm tuy cũ, loang lổ dấu tích thời gian nhưng chạm trổ vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.

Túy đạo nhân nói: “Kiếm này tên là Sương Tầm, chính là danh kiếm thời Chiến Quốc, thổi lông qua lưỡi cũng đứt, chém sắt như bùn, tiện dụng trong mọi hoàn cảnh, lúc không dùng có thể giắt ở hông. Năm đó khi ta thân kiếm chưa hợp nhất dùng làm lợi khí phòng thân. Hôm nay trao cho ngươi để làm sính lễ. Phu thê các ngươi phải bảo quản cho tốt, không được phụ lòng mong mỏi của ta.”

Vân Tòng nghe xong vô cùng mừng rỡ, vội vàng cử hành trọng lễ. Gã tiến tới hô một tiếng nhạc phụ rồi dâng kiếm lên.

Trương Lão Tứ vốn là người biết của biết vật, nhẹ nhàng đón nhận kiếm, mới kéo thử khỏi vỏ hai thước đã thấy long lanh chói mắt, hàn khí bức nhân, không khỏi tán dương tuyệt hảo. Lão lại cùng Ngọc Trân tiến lên phía trước cảm tạ ân đức Túy đạo nhân đã thành toàn rồi cởi một chuỗi bích ngọc trên người Ngọc Trân xuống làm vật lại mặt. Túy đạo nhân nói với Vân Tòng: “Bây giờ ta phải đến Thành Đô có việc, không thể phân thân. Hiện tại chuyện của các ngươi đều đã ổn thỏa, từ nay phải chuyên tâm luyện tập kiếm pháp. Ta đi đây.”

Dứt lời loáng lên một cái, đã chẳng thấy Túy đạo nhân đâu. Ba người liền vội vàng đuổi theo, chỉ thấy trên không có một điểm trắng, đang bay đi dưới ánh mặt trời, khiến bọn họ đều tấm tắc thán phục. Vân Tòng lại bàn bạc với Trương Lão Tứ một hồi rồi ba người tách ra nghỉ ngơi. Đến ngày thứ hai, Vân Tòng cùng hai cha con cao cao hứng hứng nhằm hướng quê nhà Vân Tòng đi tới. Chuyện không đề cập đến nữa.

Trí Thông sau khi Vân Tòng đào tẩu được ba hôm thì bỗng nghe người báo cha con Trương Lão Thật đột nhiên bỏ nhà ra đi, chẳng biết về hướng nào.

Y liền đến vườn rau tra xét mới biết Vân Tòng vượt tường trốn tới đó và được cha con Trương Lão Thật cứu giúp. Bởi vì lúc trước không nghe lời khuyên của Mao Thái, không đuổi cha con nhà họ Trương đi, giữ lại mầm họa nên hiện giờ y vô cùng hối hận. Y lại sợ Mao Thái cười mình không hiểu biết rồi phải tìm lời để lấp liếm cho qua chuyện. Một mặt y gia tăng phòng bị, một mặt ngầm bán đi tài sản của miếu, chuẩn bị rời bỏ sào huyệt.

Ôi!

Lương duyên phu phụ vừa đi khỏi

Ác độc hung tăng cũng động thân.

Muốn biết về sau thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.

Chú thích

* Anh hùng khấu: thắt nút ở trước ngực như người choàng áo bào thường hay làm.

** Ác quán mãn doanh: Chỉ vô cùng ác độc, sau này sẽ chịu quả báo. Cụm thành ngữ này về sau cũng được Kim Dung đặt thành tên hiệu cho Đệ nhất ác nhân Đoàn Diên Khánh trong Thiên Long Bát Bộ.

Hết hồi thứ mười

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.