Danh sơn mượn linh vật, tiên hiệp nói chuyện đêm
Cổ động chém xà yêu, cha con được đoàn tụ
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Bạch Vân đại sư nói xong, từ trên vách đá lấy ra một cái hộp dài do tinh thiết đúc thành, mười phần chắc chắn, rồi lại lấy ra vài chục viên đan dược trong hồ lô. Sau đó đại sư mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong chứa một con ngô công dài hai thước bốn tấc, toàn thân vảy hồng chớp sáng loang loáng, hai con ngươi to cỡ tách trà, mắt xạ ra lục quang. Bạch Vân đại sư mang chỗ đan dược đó đặt vào trong hộp, con ngô công đột nhiên nhúc nhích cử động, đại sư vội đóng nắp hộp lại. Nhiêm đạo nhân nói: “Linh vật như thế, kì độc tất lợi hại hơn yêu xà. Chẳng biết Xan Hà đại sư lúc trước làm sao thu được?”
Bạch Vân đại sư đáp: “Xan Hà đại sư khi còn là khuê nữ rất tinh nghịch. Một hôm, bắt được một con ngô công chỉ dài đôi ba tấc, đại sư liền mang nó cất vào trong một cái hộp, mỗi ngày lấy chút cơm cho nó ăn. Thời gian trôi đi, dần dần nó trưởng thành. Đến lúc đại sư xuất giá, con ngô công đó đã dài khoảng năm, sáu thước, đại sư nhất định muốn mang theo làm của hồi môn. Lão thái gia* của đại sư sợ làm người ta nghe thấy thì kinh hãi nên kiên quyết không chịu. Không còn cách nào khác, đại sư mới kêu người đem con ngô công đó mang vào thả trong núi. Sau khi trượng phu của đại sư mất đi, đại sư được Thần ni Ưu Đàm đại sư thu làm môn hạ, luyện thành kiếm tiên, lại đến trong núi đó thu lấy con ngô công làm bảo vật trấn sơn. Hơn trăm năm qua, được Xan Hà đại sư dùng phù chú thôi luyện, ăn đều là tiên đan linh dược nên chẳng những thần hóa vô cùng mà nó còn có thể lớn nhỏ tùy ý, hơn nữa rất có linh tính, không tùy tiện đả thương người. Xan Hà rất yêu thích nó. Lần này do ta thỉnh cầu mãi, tốn nhiều nước bọt, đại sư mới bằng lòng cho mượn tạm. Sư huynh chớ có coi thường nó.”
Ba người nói nói kể kể, hỏi tới vài công phu Chu Thuần tinh thông, bất giác phương đông đã sáng. Bạch Vân đại sư nói: “Đã đến lúc rồi.”
Rồi nói với Chu Thuần: “Chuyến này vô cùng hung hiểm. Tráng sĩ nếu muốn đi, chỉ có thể tránh ở trên vách đá quan sát, ngàn vạn lần không được vọng động.”
Dứt lời cùng hai người đồng thời đứng dậy, hướng về phía trong sơn cốc đi tới.
Lúc này, vầng thái dương đỏ rực đã ló dạng ở chân trời, con đường hiện ra vô cùng rõ ràng. Đi đến một nơi sơn thế phi thường hiểm ác, không có một gốc cây ngọn cỏ, Bạch Vân đại sư nói với Nhiêm đạo nhân: “Nơi đây cách sào huyệt của yêu xà không xa, đợi ta tới trước dụ nó đến. Chờ đến lúc ta đấu cùng nó, phiền sư huynh lấy Huyền Anh kiếm chặn đường về của nó.”
Nói xong, liền một mình tiến lên phía trước. Nhiêm đạo nhân và Chu Thuần đồng thời tung mình lên đỉnh núi, chỉ thấy trong sơn cốc có một động lớn, sâu đen kịt không thấy đáy. Bạch Vân đại sư đi tới cách động không xa, huýt huýt ù ù vài tiếng, đột nhiên cuồng phong nổi lên, Bạch Vân đại sư quay người chạy về đường cũ.
Nói thì chậm nhưng rất nhanh, một trận hắc phong trong động thổi ra rồi một con rắn lớn xông tới, vẩy vàng mắt hồng, dài ước chừng mười trượng, thân như cái lu, phóng đi như bay. Bị nó đuổi tới hơn nửa dặm, Bạch Vân đột nhiên quay người quát to một tiếng: “Đến đây nào!”
Rồi từ trong tay đại sư phi ra một đạo tử quang**. Con rắn đó thấy đạo ánh sáng từ trong miệng liền phun ra ngọn lửa dài hàng trượng, chống lại đạo ánh sáng này. Đấu được một lúc, con rắn đó tự biết không địch lại, xoay người quay đầu chạy đi. Nhiêm đạo nhân liền cầm Huyền Anh kiếm trên tay phóng ra, một đạo thanh quang bay về phía đầu rắn. Con rắn thấy không có đường lui, liền cuộn thân thành một đống, phun ra lửa đỏ và sương độc, đánh lại hai đạo kiếm quang đó. Mặc dù tiên kiếm lợi hại, cũng không thể làm nó bị thương mảy may. Bạch Vân đại sư và Nhiêm đạo nhân chiếm một đỉnh núi, chỉ huy kiếm quang, cùng con rắn này đối địch. Đánh nhau hồi lâu, bất phân thắng bại, Bạch Vân không còn cách nào đành gọi Nhiêm đạo nhân, mọi người thu lại kiếm quang. Con rắn thấy kiếm quang đột nhiên thối lui, cho là địch nhân đã bại, đang định phóng tới Bạch Vân đại sư. Đột nhiên từ trong tay Bạch Vân đại sư bay ra một vật, toàn thân hồng quang chói mắt, chiếu hồng rực cả sơn cốc.
Nguyên lai Bạch Vân đại sư thấy dùng kiếm vẫn không thể thủ thắng, đã lấy ngô công trong hộp thả ra. Con ngô công vừa ra khỏi hộp, gặp gió liền dài ra đến hơn trượng. Con rắn đó thấy ngô công bay tới, biết đã gặp kình địch, nào dám chậm chạp, liều mạng phun lửa phun sương, đánh với ngô công. Đấu được một lúc, con ngô công há miệng cắn vào điểm thất thốn*** của con rắn, con rắn liền cắn lại vào đuôi của ngô công, cả hai đều không chịu buông nhau. Con rắn bị ngô công cắn đến không chịu nổi, không ngừng dùng đuôi quét qua quét lại trên núi đá, đập tan thành đá vụn bắn ra như mưa đá, văng tứ tán, đúng là một cảnh quan hiếm thấy.
Lúc này, ba người đã tới cùng một chỗ. Nhiêm đạo nhân có ý muốn lấy Huyền Anh kiếm phóng ra, giúp ngô công một tay. Bạch Vân đại sư sợ làm bị thương ngô công, liền vội ngăn lại. Đang lúc nói chuyện, đột nhiên một âm thanh chấn thiên động địa vang tới, rắn và ngô công đều bất động. Nguyên lai con rắn bị cắn, chịu đau không nổi, đuôi liền quét ngang tới một tảng đá lồi ra ở trên cao đến hàng trượng ở cốc khẩu khiến tảng đá rơi xuống đầu nó, đánh cho óc phọt ra, con ngô công cũng kiệt lực mà chết.
Bạch Vân đại sư cùng Nhiêm đạo nhân vội phi xuống núi, dùng kiếm chém thân rắn thành hơn mười đoạn. Thấy ngô công đã chết, Bạch Vân đại sư liền nói: “Lúc đầu, ta không chịu tùy tiện thả nó ra, chỉ sợ lưỡng bại câu thương. Lần này làm sao trả lời Xan Hà đại sư đây?”
Nhiêm đạo nhân đáp: “Con yêu này tung hoành một phương, giết hại sinh linh, lần này nhờ vào ngô công của Xan Hà đại sư trừ được hại lớn, công đức không nhỏ, có lẽ đại sư cũng không trách chúng ta đâu.”
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên từ trên đỉnh núi phóng xuống một hắc y nữ lang, hông đeo một hồ lô, đi đến trước mặt hai người hành lễ nói: “Đệ tử Chu Khinh Vân, phụng lệnh Xan Hà đại sư đến đây. Xin Bạch Vân đại sư không phải phiền muộn, cái chết của ngô công chính là số trời đã định. Gia sư sai đệ tử gửi lời hỏi thăm đại sư, mang thi cốt của nó về.”
Nói xong, đi đến bên cạnh xác ngô công, lấy ra một viên đan dược, đặt vào trong miệng nó, con ngô công liền co lại thành khoảng bảy tám tấc, nàng liền bỏ vào trong hồ lô mang theo bên người. Lại quay qua Bạch Vân đại sư nói: “Gia sư có nói gia phụ Chu Thuần ở đây, đệ tử có thể gặp mặt.”
Lúc này Bạch Vân đại sư mới biết nàng là con gái của Chu Thuần, vô cùng mừng rỡ thay cho nàng, liền gọi Chu Thuần đi xuống. Cha con trùng phùng, tất nhiên vui mừng khôn xiết. Chu Thuần vốn muốn cầu Xan Hà đại sư giúp đỡ, khi gặp Bạch Vân đại sư, vì việc tróc yêu mà chưa kịp mở miệng, lần này thấy nữ nhi tới, chính hợp với ý muốn của lão. Lão liền nói với Khinh Vân chuyện Đa Tí Hùng Mao Thái tầm cừu, cả việc mình đến Thành Đô, lại bảo Khinh Vân mời Xan Hà đại sư xuống núi.
Khinh Vân nói: “Việc nhỏ như thế, hà tất làm phiền sư phụ, nữ nhi lần này cũng vì việc đó mà tới. Nữ nhi từ khi theo sư phụ lên núi, đã luyện thành tiên kiếm. Con vì việc phụ thân học kiếm bất thành, nhiều lần xin đại sư truyền thụ, đại sư nói phụ thân cùng lão nhân gia người vô duyên. Đại sư bình sinh chưa thu nhận nam đệ tử, người nói phụ thân khi cơ duyên tới, tự nhiên sẽ gặp được danh sư. Người lại nói phụ thân lần này cứ tới Thành Đô, phía trước tự có người tới hướng dẫn. Nữ nhi sau khi về núi phục mệnh, cũng phải tới Thành Đô giúp phụ thân giết tên Mao Thái đó.”
Chu Thuần nghe xong, bất giác như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Khinh Vân từ biệt ba người, trở về núi phục mệnh, không nói tới nữa.
Chu Thuần nghĩ thầm Bạch Vân đại sư cùng Nhiêm đạo nhân đều là kiếm tiên thành danh, liền có ý đầu sư. Bạch Vân đại sư nói: “Ngươi tuy tuổi quá bốn chục nhưng căn cơ tâm địa đều tốt, sớm muộn gì cũng là người trong bọn với ta, làm gì phải nôn nóng nhất thời? Hiện tại kiếm khách phái rất nhiều, thường xuyên dẫn tới tranh đấu. Ngoài Côn Luân, Nga Mi, thì hiện tại Hoàng Sơn phái và Ngũ Đài phái mới lập, giống như nước với lửa, đều bởi tà chính không thể cùng tồn tại. Lần này Mao Thái tầm cừu, bất quá là mở đầu, chuyện này từ nay về sau còn nhiều.”
Dứt lời, đại sư liền nhặt nhiều cành lá khô, đem thân rắn đi hỏa táng. Nhiêm đạo nhân nói phụng mệnh sư phụ Tĩnh Hư lão tổ, phải mau mang về một người có nhiều tiên căn, để tránh bị người của Ngũ Đài phái thu nạp mất. Dứt lời ông ta há miệng thét dài một tiếng, chỉ thấy trong đám mây bay xuống một con tiên hạc lớn, Nhiêm đạo nhân cưỡi lên, nói "tái kiến" rồi phá mây bay lên. Chu Thuần mới biết tiên hạc ngày ấy trong núi đánh nhau với rắn, nhất định là vật cưỡi của Nhiêm đạo nhân. Lão tuy đã nghe nữ nhi Khinh Vân nói, còn cảm thấy không yên tâm, liền thuận tiện hỏi Bạch Vân đại sư tương trợ.
Bạch Vân đại sư nói: “Ngươi cứ đi trước, chuyến đi này quyết không có gì trở ngại. Đến lúc gặp khó khăn, ta tự sẽ tới cứu ngươi, lúc này thì chưa cần.”
Chu Thuần trong lòng bán tín bán nghi, không làm sao được, phải một mình từ biệt ra đi.
Đi được vài ngày, đã đến được Thành Đô. Ai ai nghe tới Mao Thái cũng đều nói là chưa từng thấy qua một hòa thượng như vậy. Chu Thuần đành phải ở lại đó chờ Khinh Vân đến. Đợi được ba tháng, cũng không thấy đến, trong lòng lão cảm thấy vô cùng khó hiểu. Lúc này đã là hạ tuần tháng giêng, trong ngoài khắp chốn Thành Đô, những am miếu, di tích cổ nườm nượp người viếng thăm. Có một hôm, ngồi trong điếm phòng oi bức, vô cùng nhàm chán, Chu Thuần liền lững thững đi ra ngoài cửa nam du ngoạn Vũ Hầu từ.
Đúng là
Đợi đợi chờ chờ thật khó chịu
Nôn nôn nóng nóng đành vi vu
Chú thích
* Cha của đại sư.
** Luồng ánh sánh tím.
*** Thất thốn: Đây là điểm chí hiểm của con rắn, cách đầu bảy thốn (tấc). Người bắt rắn chỉ cần chộp lấy chỗ này là con rắn không thể cắn vào tay được.
Hết hồi thứ sáu
~*~*~*~*~*~*~*~*~