[Dịch] Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện (Mới Nhất: Hồi 20

Chương 2 :  Hồi thứ ba Vân Trung Hạc thâm sơn thoại tiền nhân Đa Tí Hùng tiệt giang phùng hiệp sĩ Hoàn Châu Lâu Chủ damma herobk13 BH Mod wwwtangthuviencom Nơi núi cao Vân Trung Hạc kể chuyện xưa Giữa sông lớn Đa Tí Hùng* gặp hiệp sĩ ~*~*~*~*~*~




Nơi núi cao, Vân Trung Hạc kể chuyện xưa

Giữa sông lớn, Đa Tí Hùng* gặp hiệp sĩ

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Lại nói, Chu Thuần nghe Yến Nhi kể xong, vô cùng kinh hãi nói: “Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Yến Nhi, gan con thật không nhỏ. Ta thường nói với con là trên giang hồ, những người tuyệt đối khó trêu nhất là hoà thượng, đạo nhân, khất cái và nữ nhân đi lại một mình. Khi gặp những người đó đi một mình thì cần phải cẩn thận lắm đó. May là có người chỉ điểm cho con, ngăn không cho con làm liều, nếu không thì cái mạng nhỏ của con đã xuống Uổng Tử thành rồi.”

Lý Trữ thuận miệng hỏi: “Những lời lẽ trong thư ta cũng không hiểu. Đệ kết oán cừu với hoà thượng đó lúc nào? Sao còn chưa nói ra nghe thử?”

Chu Thuần đáp: “Huynh đoán xem hoà thượng đó là ai? Hắn chính là người mười năm trước danh tiếng lẫy lừng Giang Nam, Đa Tí Hùng Mao Thái đó!”

Lý Trữ nghe thế, không nhịn được giật nẩy mình kinh hãi: “Nếu là hắn thì quả thực không hay rồi.”

Chu Thuần nói tiếp: “Ngày đó, đệ nhất thời cẩu thả, không trảm thảo trừ căn nên mới lưu lại mối hậu hoạ này. Tiếc là vừa mới tìm được chỗ an thân thì lại phải chạy trốn, thực là chán quá!”

Lý Trữ chưa kịp nói gì thì Anh Quỳnh và Yến Nhi hai tiểu hải tử nghé non chưa biết sợ cọp lộ vẻ không phục. Yến Nhi không dám nói gì, còn Anh Quỳnh tức giận đến mặt mũi đỏ bừng thốt: “Thế thúc đã tự làm giảm uy phong của mình, tăng nhuệ khí của người quá rồi. Hắn chỉ có một mình, còn chúng ta giờ có tới bốn người ở đây. Chỉ sợ hắn không đến chứ việc gì phải chạy trốn?”

Chu Thuần đáp: “Cháu gái ngoan làm sao biết được. Sự việc từ nhiều năm trước, cha cháu tuy biết việc này, nhưng chưa chắc đã hiểu rõ. Để ta kể lại chuyện năm đó cho các cháu là những hài tử nhỏ tuổi được tăng thêm phần lịch duyệt. Mười năm trước, ta và phụ thân cháu, Dương thúc phụ của cháu quả thực rất có thịnh danh ở năm tỉnh phía Bắc**. Kiếm pháp của cha cháu cao nhất, lại có thể sử dụng các loại ám khí, có thể phóng bắt dễ dàng, người giang hồ tặng cho ngoại hiệu là Thông Tí Thần Viên***. Dương thúc phụ của cháu sử một cây trường đao và một món Liên Tử phiêu+, người ta tặng cho ngoại hiệu là Thần Đao Dương Đạt. Lúc đó, ba chúng ta tình thân như cốt nhục, ở chung một chỗ luyện tập võ nghệ. Vi thúc vì thấy phụ thân cháu luyện tập khinh công, ta mới dụng tâm sử dụng lụa trắng làm ra hai cái cánh như cánh chim buộc vào hai tay. Dù là núi cao hàng trăm trượng, nhưng ta có thể dùng hai cánh lụa đó mượn sức gió mà bay lượn không hề trở ngại. Ta vì muốn làm anh hùng hiệp nghĩa, hành sự luôn quang minh chính đại, khi dạ hành cũng đều mặc quần áo trắng, vì thế người ta mới gọi ta bằng ngoại hiệu là Vân Trung Phi Hạc. Lại gọi ba chúng ta là Tề Lỗ Tam Anh. Ba anh em chúng ta chuyên hành hiệp trượng nghĩa. Năm đó, Trương, Lý++ tạo phản, ta có một hảo bằng hữu là một thương nhân muốn từ Thiểm Tây về Dương Châu. Vì đường xá không được yên bình nên mời ta hộ tống, đương nhiên là ta không thể từ chối. Ai ngờ trên đường đi lại nghe nói ở phương Nam xuất hiện một tên độc cước đại đạo tên là Đa Tí Hùng Mao Thái. Trong giới lục lâm có quy củ là nếu trên đường gặp món làm ăn, hoặc được nhận tiền rồi thì chỉ cần người chủ không chống cự, hoặc không có cừu oán thì tuyệt sẽ không giết người, gian dâm phụ nữ lại càng là đại kỵ. Ai ngờ tên Mao Thái đó tâm ngoan thủ lạt, bất kể đi đến đâu cũng giết sạch đến chó gà cũng không tha, nếu gặp nữ tử xinh đẹp thì tiền gian hậu sát. Ta nghe thấy chuyện đó vô cùng tức giận. Ai ngờ, khi đến phía bắc Nam Kinh, đang nghỉ ngơi ở khách điếm thì bỗng nhiên có một tấm danh thiếp gửi đến, trên đó không đề tên, chỉ vẽ một người hình dạng như gấu, có tới tám cánh tay. Ta biết là Mao Thái đã tới, không thể không gặp hắn, liền chuẩn bị binh khí tuỳ thân đầy đủ mời hắn tới, ta biết sẽ có nhiều phiền phức. Tới khi gặp mặt, thấy hắn quả nhiên thập phần hung ác, nhưng hắn không mang theo binh khí. Hắn đem lý do đến đây nói ra, thì ra là vì mộ danh ta nên muốn kết thành huynh đệ. Ta dù bất tài, nhưng làm sao có thể kết bái với loại dâm tặc đó? Ta bèn dùng lời lẽ uyển chuyển để cự tuyệt. Hắn cũng không kiên trì thuyết phục, chỉ nói vài câu khách khí mà người lục lâm thường nói rồi cáo từ. Ta lưu tâm nhìn cước bộ hắn, quả nhiên rất có công phu, nhưng vì tửu sắc quá độ nên có chút tinh thần yếu kém. Ta đưa hắn ra đến cửa, bỗng một cơn gió mạnh nổi lên làm một cánh cửa khách điếm bật tung ra. Hắn chừng như không hề để ý, đóng cửa lại. Ý tứ của hắn rõ ràng là muốn khoe khoang trước mặt ta. Ta cũng không muốn lằng nhằng với hắn, liền giả vờ không biết. Hắn còn cho rằng ta không biết, cố ý quay đầu lại nói với chủ quán: ‘Cửa quán của các ngươi không chắc chắn, đề phòng giặc cướp vào đó.’Vừa nói, tay hắn vừa lắc lắc cánh cửa. Chỉ thấy chỗ cánh cửa mà tay hắn cầm vào vụn gỗ lả tả rơi xuống, hiện ra dấu năm đầu ngón tay. Ta thấy hắn khoe khoang như vậy, thực không nhịn được. Khi tiễn hắn ra bên ngoài, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên mái nhà phía đối diện có hai hòn ngói bị gió thổi xộc xệch sắp rơi khỏi rìa mái. Ta liền nói với hắn: ‘Hai viên ngói kia sắp bị gió thổi rơi xuống rồi, nếu như có người đi qua bên dưới chẳng phải sẽ bị thương sao?’ Khi nói, ta dùng một hơi Hỗn Nguyên khí, phùng mồm thổi phù về phía hai viên ngói, làm hai viên ngói vỡ tan rơi xuống. Hắn mới tâm phục khẩu phục, nói với ta rằng: ‘Tề Lỗ Tam Anh quả nhiên danh bất hư truyền. Ngày sau gặp lại, mong ngài không quên những lời nghĩa khí đã nói hôm nay.’ Ta lúc đó tuyệt không lưu ý.”

Lão lại nói tiếp: “Sau khi hắn đi, chúng ta thuê thuyền đi Dương Châu, mang hành lý và gia quyến lên thuyền. Thuyền của chúng ta là một thuyền lớn, có cả một quan viên đi nhậm chức. Đến canh ba, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nữ tử khóc lóc thảm thiết. Vì lúc đó không được yên ổn nên kể cả khi ngủ ta cũng mang binh khí tuỳ thân. Ta lập tức rời khỏi khoang thuyền kiểm tra tỷ mỷ, thì ra tiếng khóc vang ra từ thuyền bên cạnh. Ta biết có việc phát sinh, nhất thời vì nghĩa khí bị kích động nên nhảy vọt qua, chỉ thấy trên thuyền có một người nằm lăn ra. Ta nhìn vào trong thuyền thì thấy Mao Thái tay cầm một thanh cương đao sáng loáng, trong khoang thuyền có một nữ tử xinh đẹp bị trói quặt tay ra sau, áo trên đã bị xé rách, sợ quá ngất đi rồi. Khi đó, hắn đang chuẩn bị xé quần áo của nàng ta, ta tức giận quá liền lấy ra một chiếc Kim phiêu phóng ra. Hắn vốn cũng có công phu, khi mũi phiêu bay đến sau gáy thì hắn lách người dùng tay bắt lấy, thổi tắt đèn rồi phóng mũi phiêu lại, người cũng nhảy vọt ra theo, đối địch với ta. Ta thi triển võ nghệ bình sinh cũng chỉ ngang tay với hắn. Ta vì sợ trên thuyền của mình không có ai bảo vệ, lại sợ hắn có dư đảng sẽ phát sinh sự cố nên sau khi đánh vài chục chiêu, ta liền dùng tuyệt chiêu Xuyên vân nã nguyệt đâm ra một kiếm. Hắn nhất thời không kịp phòng bị, bị chặt đứt hai ngón tay, đúng ra phải giết chết tên dâm tặc đó để trừ hậu hoạn mới là đạo lý. Hắn cũng biết không địch lại ta, lập tức ném đao đi nói: ‘Bằng hữu đã quên lời nói hôm nay rồi sao? Hôm nay ta đánh không lại ngươi, muốn giết thì cứ giết đi.’ Không hiểu sao ta nhất thời mềm lòng, tiếc cho một thân võ nghệ của hắn, lại nể mặt sư phụ hắn là Hoả Nhãn Kim Sư Đặng Minh, ban ngày hắn lại chào hỏi ta, nên ta không giết hắn mà bảo hắn lập trọng thệ từ nay sửa đổi rồi tha cho hắn đi. Hắn chưa giết một ai, chỉ điểm huyệt mọi người. Ta giải cứu cho mọi người rồi trở về thuyền của mình. Từ đó, hắn cắt tóc đi tu, bái Ngũ Đài Sơn Kim Thân La Hán Pháp Nguyên làm sư phụ, luyện thành môn phi kiếm, thân kiếm hợp nhất, có thể lấy đầu người khác ngoài mười dặm. Hắn lại nói rõ ràng là muốn báo thù cũ. Ta tự biết không dịch lại hắn, đành mang con gái Khinh Vân tránh đến Tứ Xuyên. Bọn ta võ nghệ tuy cũng được, nhưng làm sao đối địch với kiếm tiên được?”

Trong lúc nói chuyện, bỗng nghe trên không trung có tiếng hạc kêu thánh thót vang lừng, mọi người nghe đến xuất thần, ngây người ra. Chu Thuần nghe thấy liền vội chạy ra ngoài, một lúc sau mới trở lại. Yến Nhi hỏi: “Vừa rồi có tiếng hạc kêu, tại sao lão sư lại vội vàng chạy ra ngoài thế?”

Chu Thuần đáp: “Ngươi nên biết thạch động này là sơn động cao nhất của Nga My, mây mù thường bao phủ ở lưng chừng núi, những chim chóc bình thường quyết không lên đây được. Ta thấy tiếng hạc kêu bên trên đầu chúng ta, cảm thấy kỳ quái nên mới chạy ra xem. Ai ngờ tuyệt không thấy tung tích gì, quả thực kỳ quái.”

Anh Quỳnh liền hỏi: “Cứ như Chu thế thúc nói, chẳng lẽ Mao Thái lợi hại như thế thì ngoài việc chạy trốn không còn biện pháp nào khác sao?”

Chu Thuần đáp: “Hắn tuy kiếm thuật cao cường, nhưng tâm thuật bất chính, không thể luyện được tới mức đăng phong tạo cực. Những người mạnh như hắn trong số kiếm tiên rất nhiều, còn nếu nói đến sư phụ của con gái Khinh Vân ta là Hoàng Sơn Xan Hà đại sư thì hắn không phải là đối thủ. Chỉ vì Hoàng Sơn cách xa đây quá, nhất thời không thể đi tìm họ được.”

Lý Trữ nói: “Hiền đệ trốn tránh hắn cũng không phải là biện pháp hay, mà phải nghĩ ra chủ ý gì đó mới được.”

Chu Thuần đáp: “Ai nói đệ chưa từng nghĩ? Ý đệ muốn thương lượng với mẫu thân Yến Nhi, nhờ Mã Tương trông coi sớm tối, giữ Yến Nhi bên mình. Không chờ hắn đến ước hẹn đệ mà đệ sẽ đi tìm hắn, cùng hắn ước hẹn ngày đọ kiếm, dùng kế quyền nghi hoãn binh. Sau đó tìm Hoàng Sơn Xan Hà đại sư đối địch với hắn. Tuy có chút mất mặt, nhưng không còn cách nào.”

Lý Trữ nghe xong, cũng tán thành ý kiến của lão, rồi cùng Chu Thuần ra trước cửa động. Chu Thuần nói: “Lần này đi không phải động võ, người nhiều ngược lại lại dễ hiểu nhầm. Lệnh ái mỗi ngày luyện công đang trong cảnh giới tiến bộ mau chóng, không thể lơ là. Nếu để nó ở trên núi một mình sẽ rất bất tiện. Đại ca không đi là hơn.”

Mọi người thương lượng ổn thoả, Chu Thuần liền từ biệt cha con Lý Trữ, cùng Yến Nhi xuống núi.

Lúc này đã cuối thu, đầu đông, gió thổi lồng lộng, lá thu rụng lả tả. Hai thầy trò vừa đi vừa nói chuyện, đi được nửa ngày đã đến chân núi Nga My. Bỗng nhiên thấy dưới chân núi có một đạo nhân chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vô cùng lam lũ, bên cạnh có một chiếc hồ lô lớn đỏ rực để chỏng chơ. Đạo nhân đó uống rượu say mềm, đang ngủ như chết. Yến Nhi nói: “Lão sư, người xem đạo nhân đó, bần cùng đến thế mà còn tham uống rượu. Thật đúng là một tên tửu quỷ!”

Chu Thuần gắt: “Tiểu hài tử ngươi thì biết gì! Đất đai thần châu tốt đẹp của chúng ta đã rơi vào tay người Hồ nên rất nhiều người có chí khí, không chịu khuất thân đều mai một trong phong trần như thế đó. Ông ta phong trần, lạc lõng như thế, biết đâu chừng là người như chúng ta. Tiết trời lạnh lẽo thế này, ông ta lại say rượu nằm trên đất, khó tránh phong hàn. Chúng ta đã đi nửa ngày rồi, bụng cũng đã đói. Để ta gọi ông ta dậy cùng ăn chút cơm rồi tặng ông ta chút ngân lượng, kết chút duyên hương hoả.”

Nói xong, liền đi nhanh đến bên cạnh đạo nhân, nhẹ nhàng gọi hai tiếng: “Đạo gia, mau tỉnh dậy.”

Lại lay lay người lão hai lần. Nhưng đạo nhân đó vẫn ngáy như sấm, gọi mãi không tỉnh. Chu Thuần tuy thấy đạo nhân đó mặt mũi tiều tuỵ phong trần, tay đầy đất cát bẩn thỉu, nhưng hai bàn tay người đó lại trắng trẻo tinh oanh như ngọc, biết lão không phải là người bình thường. Nhưng vì phải gấp cùng Yến Nhi về nhà, lại thấy lay gọi mãi mà lão không tỉnh liền lấy từ trong bao hành lý ra một chiếc áo bào còn tốt đắp lên mình cho lão. Trước khi đi còn lay người lão vài lần nhưng lão vẫn không tỉnh. Hai thầy trò chỉ còn cách vào quán cơm gần đó ăn chút cơm rồi lại vội vã lên đường.

Đến chỗ vắng người, hai thầy trò liền thi triển Lục địa phi hành chạy về mỏm Ô Nha, sau hai canh giờ đã không còn cách thôn nhà là mấy. Chu Thuần biết mẫu thân Yến Nhi rất hiền lành, nếu cứ thế này mà về thì tất bà ta sẽ đặc biệt khoản đãi. Lão không muốn làm phiền bà ta, định ăn uống xong rồi mới về, liền cùng Yến Nhi vào một gian phạn điếm dùng cơm tối. Quán cơm đó tên là Tri Vị lâu, mới mở chưa lâu, nấu nướng rất có phương pháp nên khách khứa đến ăn uống rất đông. Hai thầy trò nóng lòng muốn về sớm nên không để ý đến thực khách xung quanh, để mặc tửu bảo dẫn vào chỗ ngồi. Bỗng nhiên Yến Nhi nhìn thấy gì đó rất quen mắt, giật mình kinh hãi vội kéo Chu Thuần đến xem.

Thế mới biết

Khinh thân bay nhảy tưởng đã giỏi

Cưỡi gió đạp mây càng tài hơn

Muốn biết tiếp theo thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Chú thích

* Đa Tí Hùng: Gấu nhiều tay.

** Chỉ Bắc Bình, Sơn Tây, Sơn Đông, Hà Nam và Thiểm Tây.

*** Vượn thần tay vô cùng linh hoạt.

+ Phiêu nghĩa là phi tiêu. Liên tử phiêu là một loại vũ khí có thể phóng ra như ám khí nhưng lại có dây xích gắn vào. Phi xong có thể lấy lại phi tiếp.

++ Trương Hiến Trung và Lý Tự Thành.

Hết hồi thứ ba

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.