[Dịch] Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện (Mới Nhất: Hồi 20

Chương 12 :  Hồi thứ mười ba Chu Khinh Vân học đạo Tịch Tà thôn Kim La Hán bàn binh Ngũ Vân bộ Hoàn Châu Lâu Chủ herobk13 BH Mod wwwtangthuviencom Chu Khinh Vân học đạo Tịch Tà thôn Kim La Hán cầu cứu Ngũ Vân bộ ~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* Chú thíc




Chu Khinh Vân học đạo Tịch Tà thôn

Kim La Hán cầu cứu Ngũ Vân bộ

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Lại nói Truy Vân Tẩu đang cùng Túy đạo nhân và Chu Khinh Vân ở trong rừng ngoài Từ Vân tự đàm luận chuyện thụ thương của Du Đức, đột nhiên thấy có vài đạo hồng tuyến từ phía tây bay lại liền kéo Túy đạo nhân và Chu Khinh Vân, la lên: “Chạy mau!”

Ba người cùng ngự kiếm quang bay lại Bích Quân am. Lúc này đã đến canh năm, tiết đông đêm dài trời vẫn chưa sáng. Ba người cũng không kinh động Chu Thuần, tiến vào kinh phòng ngồi xuống.

Túy đạo nhân gọi Tùng, Hạc nhị đồng chuẩn bị trà và đồ điểm tâm. Khinh Vân hỏi: “Vừa rồi ở phía tây có vài đạo hồng tuyến, vì sao chúng ta trông thấy lại bỏ chạy?”

Truy Vân Tẩu đáp: “Từ Vân tự từ khi xảy ra chuyện Chu Vân Tòng được sư thúc Túy đạo nhân của ngươi cứu thoát, Trương Lượng bị giết, Trí Thông đã biết được người trong phái Nga My chúng ra muốn gây khó dễ cho y. Tháng trước y đã sai môn hạ là tứ Kim Cương cùng Đa Bảo chân nhân Kim Quang Đỉnh thay y đi cầu cứu một đám đại đạo ở Tứ Xuyên, đem theo thiếp mời của y đến các nơi núi cao rừng sâu, mời những kiếm khách tài năng tề tựu ở Từ Vân tự, mở hội để định ra kế sách ứng phó. Tối nay vài đạo hồng tuyến đó chính là Kim Thân La Hán Pháp Nguyên sư phụ của Mao Thái. Vì tạm thời ta không tiện lộ diện nên bảo các ngươi cùng quay lại.”

Khinh Vân hỏi: “Theo như tổ sư gia nói, bọn chúng đã đi bốn phương tám hướng để kiếm người trợ giúp, vài người chúng ta có đối phó được không?”

Truy Vân Tẩu đáp: “Nào có tiện nghi như vậy? Ta sớm biết tình thế này nên đã bảo sư thúc Lý râu ria của ngươi đi mời người rồi. Hôm nay sự tình bất quá mới là bắt đầu, Trí Thông đó cũng không biết thực hư bên ta thế nào. Bất quá y đã nghi ngờ ta lại xuất thế, nhìn thấy vết xe đổ của sư phụ quá cố là Đại Ất Hỗn Nguyên tổ sư, cho nên mới tập trung đồng môn đồng đảng của bọn chúng lại, cẩn thận nghiên cứu phương pháp đối địch. Còn như chân chính đối đầu với chúng ta, hiện nay chưa có một tên nào lộ diện, một số vẫn còn giả bộ mình là người tốt.”

Nói chuyện một hồi, Chu Thuần ngủ dậy, Khinh Vân đi đến gặp mặt hỏi thăm. Chu Thuần lại ra tham bái Truy Vân Tẩu và Túy đạo nhân. Khinh Vân liền đi vào trong phòng đả tọa luyện nội công một hồi, khi xong mặt trời đã lên cao ba trương, nàng cũng không định đi ngủ nữa. Túy đạo nhân đeo hồ lô muốn đi ra ngoài. Truy Vân Tẩu vội vàng kêu lão quay lại, lấy trong ngực ra một thứ gì đó đưa cho lão. Túy đạo nhân vội vàng cảm ơn, tiếp lấy cất ở trong ngực rồi đi mất.

Truy Vân Tẩu nói với Khinh Vân: “Hiện tại địch nhân chưa đến đông đủ, cũng không biết thực hư chỗ chúng ta ẩn thân. Bây giờ ta muốn dẫn cha ngươi đến Hành sơn Châu Liêm động để đại đồ đệ của ta là Nhạc Thụ truyền kiếm pháp cho, hơn nữa cũng để tẩy rửa bảo kiếm cho Túy sư thúc của ngươi. Về Ngụy Thanh, ta đã bảo hắn đến nhờ vả một người rồi. Nữ tử như ngươi, một mình ở lại đây rất không tiện nhưng có rất nhiều nơi cần ngươi nên không thể bảo ngươi về núi. Đây thực là một chuyện khó.”

Khinh Vân nói: “Sư tổ lão nhân gia người không cần lo lắng. Sư phụ đệ tử khi sai đệ tử xuống núi, cũng nói là việc phá Từ Vân tự vẫn còn sớm, đệ tử đến Thành Đô sẽ không có chỗ nghỉ ngơi. Trước khi đi người giao cho đệ tử một phong thư, nói khi đến Thành Đô, gặp Túy đạo nhân và phụ thân xong, nếu không có chỗ cư ngụ thì đem bức thư đó đến thôn Tịch Tà ở phía bắc Thành Đô để nhờ vả Ngọc Thanh sư thái, như thế có thể tìm được chỗ an thân. Tổ sư và cha đi xong, đệ tử sẽ đến nương nhờ bà ta được không?”

Truy Vân Tẩu nghe xong, vui vẻ nói: “Không thể ngờ được Ma Già* tiên tử Ngọc Thanh đại sư lại cư trú ở Thành Đô, đó thực sự là một trợ thủ tốt cho chúng ra. Từ sau khi bà ta được Thần Ni Ưu Đàm đại sư điểm hóa đã tẩy sạch trần duyên, nhất tâm quy thiền. Khi ta vân du ở Đông hải, bà ta đến đó hái thuốc nên đã gặp nhau một lần, từng giúp đỡ bà ta chút ít. Đã không gặp hơn năm mươi năm, hiện giờ chắc bản lĩnh của bà ta đã trở nên cao cường rồi. Ngươi đi lần này cần phải tỏ ra đặc biệt cung kính với bà ta, sớm chiều thỉnh giáo sẽ vô cùng có ích.”

Khinh Vân nghe xong vui mừng, đang muốn hỏi lai lịch của Ma Già tiên tử Ngọc Thanh đại sư, chưa kịp mở miệng thì trước mắt sáng ngời, kim quang đầy phòng, bỗng giọng một nữ tử cất lên: “Bạch lão tiền bối nếu muốn nói xấu sau lưng người khác thì ta không đồng ý đâu.”

Chu Thuần, Chu Khinh Vân định thần quan sát, thấy trong phòng có thêm một nữ ni trẻ trung, đầu đội mũ Đạt-ma, chân đi vân hài, vận một bộ tăng y lụa màu vàng, tay cầm phất trần, thần thái trang nghiêm, vô cùng mỹ lệ, đang hành lễ với Truy Vân Tẩu.

Truy Vân Tẩu cười nói: “Lão quái ta đang nói xấu Tuý đạo nhân, đại sư cứ phóng tâm đi. Bất quá một ngày nào đó khi cùng với lũ nghiệp chướng phái Ngũ Đài đối địch, đại sư tất phải giúp bọn ta một tay đó.”

Nữ ni trẻ trung xinh đẹp đó nói: “Được lão tiền bối phân phó làm sao mà không tuân mệnh được? Hai vị đây, một người ta đã biết là khách quý mới đến thôn ta, còn vị này là ai?”

Truy Vân Tẩu cười đáp: “Chỉ lo nói chuyện, không giới thiệu mọi người với nhau rồi.”

Dứt lời liền bảo Chu Thuần, Khinh Vân tham kiến rồi lão lại nói với hai người: “Đây chính là người mà chúng ta mới nói đến Ngọc Thanh đại sư đó.”

Chu Thuần, Khinh Vân mười phần kinh dị, thầm nghĩ: “Truy Vân Tẩu và bà ta không gặp đã hơn năm mươi năm, người này e rằng cũng đã một trăm tuổi, không hiểu sao dung nhan lại như thiếu nữ thế?”

Truy Vân Tẩu nói tiếp: “Năm nay bà ta ước chừng cũng đã một trăm ba chục tuổi.”

Ngọc Thanh đại sư nói: “Lão tiền bối lại giỡn rồi.”

Truy Vân Tẩu nói: “Đây là đệ tử mới thu nhận của ta Chu Thuần, nửa đời mới nhập môn, kiếm pháp chưa từng học. Ngươi bảo hắn có thể nên cơm cháo gì không?”

Ngọc Thanh đại sư đáp: “Lão tiền bối có thể thay đổi càn khôn, điểm sắt ra vàng, huống hồ Chu đạo hữu căn cơ rất dày.”

Truy Vân Tẩu hỏi: “Làm sao ngươi biết chúng ta ở đây?”

Ngọc Thanh đại sư đáp: “Chốn này nguyên là hạ viện của đại sư huynh Tố Nhân, năm nay huynh ấy đến Vân Nam hái thuốc rồi quay lại chỗ gia sư, trên đường nhân tiện ghé qua thăm vãn bối, nói chuyện ở đây có Túy đạo nhân cư ngụ. Vãn bối lâu ngày không gặp nên muốn đến viếng thăm.”

Nói đến đây liền chỉ vào Khinh Vân nói: “Hôm qua hảo hữu của sư phụ nó Xan Hà đại sư là Ngoan Thạch đại sư ở Lạc Nhạn sơn Sầu Ưng động nhắn rằng nó cầm thư của sư phụ đi nhờ cậy vãn bối. Tính toán thời gian thì đã đến rồi nhưng vẫn chưa thấy nó đâu. Vãn bối biết hiện nay quần ma lại muốn xuất thế, chỉ e có gì sơ sẩy, cho nên vãn bối mới đi nghe ngóng, không ngờ lại may mắn gặp được lão tiền bối tại đây, thật là một chuyện đáng mừng. Nhân tiện vãn bối cũng có một chuyện quan trọng, đang muốn tìm nhân vật trọng yếu của phái Nga My để nói rõ. Bởi vì vãn bối đang luyện một món pháp bảo, không thể dứt ra để đi chỗ khác được, ai ngờ lại may mắn gặp được lão tiền bối.”

Truy Vân Tẩu vội hỏi nguyên do. Ngọc Thanh đại sư hỏi: “Lão tiền bối có biết sư muội của Thái Ất Hỗn Nguyên tổ sư là Vạn Diệu tiên cô Hứa Phi Nương không?”

Khinh Vân chen vào hỏi: “Có phải sư bá hỏi đạo cô trung niên tiềm tu ở Ngũ Vân bộ trên Hoàng sơn không?”

Ngọc Thanh đại sư đáp: “Chính là người đó. Từ trận đấu kiếm lần hai ở Nga My, sư huynh của bà ta thảm tử, bà ta liền ẩn tích ở Hoàng sơn, tuyệt không đề cập tới chuyện báo thù. Lúc ấy, mọi người đều nói bà ta nhận ân sâu nặng của sư huynh, học được hoàn toàn bản lĩnh của sư huynh. Mắt thấy sư huynh trúng độc thủ của phái Nga My, bà ta giống như người không liên quan, chẳng hề quan tâm, không hề có chút tình nghĩa đồng môn, do đó ta cũng nghĩ là bà ta quá vô tình. Cho đến năm ngoái, ta mới phát hiện người này ôm chí hướng báo thù, hơn nữa bà ta khổ tu năm mươi năm, pháp bảo dù không nhiều bằng nhưng bản lĩnh lại hơn hẳn sư huynh bà ta. Không trừ người này, quả thực phái Nga My như nuôi ong tay áo.”

Ngọc Thanh đại sư nhấp giọng nói tiếp: “Làm thế nào mà ta biết được? Tám mươi năm trước ta và Độc Long tôn giả vốn có tình đồng môn, từ khi được gia sư điểm hóa, ta mới cải tà quy chính. Ta vì không muốn quên gốc, những việc khác có thể xuất lực vì bản môn, duy chỉ có việc giao thủ với người Điền Tây phái, ta sẽ tuyệt đối trung lập. Bởi vậy vài chục năm nay, ta chưa từng trở mặt với phái Điền Tây. Độc Long tôn giả vì thấy gần đây đạo pháp của ta có chút tiến bộ nên năm lần bảy lượt kêu ta quay lại phái Điền Tây nhưng đều bị ta khéo léo tạ tuyệt, cũng nói là ta sẽ trung lập. Mười năm trước, lão dẫn Hứa Phi Nương đó đến thăm ta. Ban đầu ta thấy bà ta rất không vừa mắt, không chịu nổi cái kiểu mười phần ân cần của bà ta. Nhưng sau ta thấy bà ta dù quên gốc, nhưng thực ra cải tà quy chính, thành tâm hướng đạo, lại cũng là một tay cao cờ nên lui tới thường xuyên.”

Bà ta lại tiếp: “Ai ngờ không thể trông mặt mà bắt hình dong. Mùa đông năm ngoái bà ta lại đến thăm ta, trước tiên tâng bốc ta một hồi, về sau dần dần thổ lộ tâm sự. Thì ra bà ta và Hỗn Nguyên tổ sư không phải là sư huynh sư muội mà là phu thê. Năm mươi năm trở lại đây bà ta nằm gai nếm mật, không hề quên chuyện báo thù, từng bước vạch ra kế hoạch, chờ thời hành động. Bà ta nài nỉ ta giúp đỡ, tình nguyện để ta làm tổ sư phái bọn họ. Ta nghe xong những lời ấy, vốn định nổi giận nhưng lại nghĩ có thể châm chước cho bà ta nên ngược lại cảm thấy thông cảm. Mặc dù lịch sự tạ tuyệt bà ta nhưng vẫn hết lòng an ủi. Ai ngờ không hiểu vì sao bà ta chẳng hiểu ý tốt lại cho rằng ta coi thường. Có một lần không ngờ bà ta thay Độc Long tôn giả đến làm thuyết khách, khuyên ta cưới lão, ba người hợp lực đưa Điền Tây phái trở nên huy hoàng. Ta nghe xong tức giận đầy mình, lúc ấy liền một đao cắt đứt với bà ta.”

Ngọc Thanh đại sư thở dài rồi lại nói: “Lúc bà ta gần bỏ đi lại giở giọng đe nẹt ta, nói rằng bà ta có năm chục năm khổ tâm tu luyện, gần kề ngay bên như Xan Hà đại sư đều không biết dụng tâm, hiện tại điều cơ mật đã bị ta biết, hy vọng ta và bà ấy đừng nhúng tay vào chuyện của nhau. Nếu ta tiết lộ chuyện cơ mật của bà ta thì bà ta sẽ quyết phân sinh tử với ta. Bà ta lại nói là tuyệt không phải sợ Xan Hà đại sư biết chuyện cơ mật, mà là bởi bà ta có một thanh Thiên Ma Tru Tiên kiếm chưa luyện thành, không muốn lúc này phải rời khỏi Hoàng sơn, vân vân và vân vân. Ta cũng không đáp ứng nên bà ta ôm hận bỏ đi. Ta cảm thấy kỳ quái nhất là Xan Hà đại sư có khả năng tiên tri, tại sao lại để một mãnh hổ an nhiên cư trú ở quanh mình như vậy, nếu không sớm tiễu trừ, để bà ta đủ lông đủ cánh thì chẳng phải sẽ gây nhiều phiền toái cho phái Nga My sao? Chẳng lẽ Xan Hà đại sư đã bị bà ta che mắt?”

Truy Vân Tẩu đáp: “Chắc hẳn Xan Hà đại sư đã có diệu toán, bằng không cũng không để bà ta yên yên ổn ổn suốt hơn năm mươi năm tại Hoàng sơn đâu. Hiện tại bộ mặt giả tạo của bà ta đã bị vạch trần thì số phận bà ta cũng sớm được định đoạt thôi. Ngươi ngày sau có gặp lệnh sư, lệnh sư huynh hãy chuyển lời chào của lão già ta, một ngày nào đó không thể tránh được sẽ quấy quả bọn họ. Chúng ta hôm nay chia tay ở đây thôi.”

Dứt lời, Ma Già tiên tử liền cáo biệt Truy Vân Tẩu, dẫn theo Khinh Vân quay lại Tịch Tà thôn. Truy Vân Tẩu cũng dẫn theo Chu Thuần về núi luyện kiếm. Chuyện không đề cập đến nữa.

Lại nói Trí Thông từ khi Du Đức và Mao Thái thụ thương, thuốc thang vô hiệu nên tự biết “một cây làm chẳng nên non”. Đặt biệt là Du Đức càng hôn mê bất tỉnh, rên rỉ không thôi. Đang lúc vô kế khả thi bỗng thấy Liễu Nhất vào bẩm báo: “Ngoài tiền điện đột nhiên có một vị thiền sư hạ xuống, nói là đến từ Ngũ Đài sơn, muốn gặp sư phụ và Mao sư thúc.”

Trí Thông vội vội vàng vàng đi ra xem thì thấy Kim Thân La Hán Pháp Nguyên, trong lòng vô cùng mừng rỡ liền tiến ra phía trước tham bái.

Pháp Nguyên ấy là một người béo lùn như trái banh, tướng mạo hung ác, trên thân mặc một bộ liệt hỏa cà sa, tay cầm thiền trượng sắt. Trông thấy Trí Thông liền hỏi lúc này Mao Thái đang ở đâu? Trí Thông đem chuyện Mao Thái tìm Chu Thuần báo thù, ở trong rừng gặp cao thủ như thế nào, rồi bị người ta trêu chọc, về sau Phấn Diện Phật Du Đức đến miếu, một tối có hai người thích khách, có vẻ như là một nam một nữ, Mao Thái và Du Đức bị ám toán ra làm sao, hiện tại đang ở hậu điện dưỡng thương, hôn mê bất tỉnh, nhất nhất kể ra một lượt.

Pháp Nguyên nghe xong nổi giận đùng đùng, bảo Trí Thông dẫn lão vào xem. Pháp Nguyên thấy Mao Thái đã mất cánh tay trái, đang hôn mê nên than thở không thôi. Lão vội bảo Trí Thông mang đến một ly nước không rễ, lấy ở trong người ra hai viên đan dược, đổ cho hai người bọn họ. Lão lại lấy hai viên đan dược hòa với nước, bôi vào các vết thương.

Lúc này Mao Thái đã tỉnh tại, trông thấy Pháp Nguyên liền xuống giường làm lễ.

Pháp Nguyên nói: “Thương thế của ngươi chưa lành, bất tất phải câu nệ làm lễ.”

Mao Thái đau đớn không nhịn nổi nên cũng cung kính không bằng tuân mệnh, nước mắt chứa chan, đem chuyện xảy ra nói một lượt, cầu xin Pháp Nguyên báo thù cho mình.

Pháp Nguyên nói: “Chuyện này không chỉ quan hệ với một mình người. Việc báo thù không cần thiết phải nhắc.”

Dứt lời lại hỏi Trí Thông: “Cánh tay đứt lìa của Mao Thái hiện ở đâu?”

Trí Thông đáp: “Hiện ở trên bàn thờ tại Phật đường, bởi vì sợ Mao hiền đệ thương tâm nên chưa từng dẫn y đến.”

Pháp Nguyên nói: “Cánh tay đó chưa bị mất, thật là may mắn, mau đi lấy về đây để bảo tồn cho tốt.”

Mao Thái đang buồn vì trở thành phế nhân, nghe thấy Pháp Nguyên nói vậy, tinh thần chấn động, liền hỏi: “Sư phụ pháp thuật thông thần, chẳng lẽ người nói là cánh tay đứt của đệ tử có thể nối lại được?”

Pháp Nguyên đáp: “Ta nào có thần thông quảng đại như thế? Bất quá Hãm Không lão tổ ở Vô Định đảo trên Bắc hải có luyện được Vạn Niên Tục Đoạn Tiếp Cốt Sinh Cơ Linh Ngọc cao, nếu chúng ta có thì sẽ nối lại được như xưa. May là hiện nay trời lạnh, nếu không thịt xương thối rữa thì cho dù có linh dược cũng không thể sử dụng. Chỉ tiếc không có Cố Bản đan của phái Nga My để có thể giữ lại huyết dịch, bảo dưỡng xương thịt. Sau này lấy được linh đan sẽ nối lại tay đứt, bất quá trông không chướng mắt nhưng không thể vận dụng được như lúc đầu.”

Trí Thông nói: “Đã có linh dược như thế, sư thúc mau mau viết thư để đệ tử đem đi cầu về, chữa trị Mao hiền đệ càng sớm càng tốt.”

Pháp Nguyên nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Hãm Không lão tổ đó đâu phải tầm thường, Vô Định đảo của ông ta vô cùng xa xôi cách trở, chim chóc cũng khó lòng bay đến. Hơn nữa vị lão tổ này cũng đã tạ tuyệt trần duyên, không gặp gỡ người ngoài, cho nên dù ta tự thân đến cầu khẩn, cũng đừng hòng đặt chân lên đảo.”

Trí Thông nói: “Nói như vậy thì hết hy vọng rồi.”

Pháp Nguyên nói: “Thực ra cũng không đến nỗi như thế. Bình sinh Hãm Không lão tổ chỉ thu được hai đệ tử, một là Linh Uy Tẩu, hiện đang ở Linh sơn Băng nguyên trên Bắc hải, tính tình rất chính trực, cũng học theo lối tĩnh tu của sư phụ, không để ý đến ngoại sự. Người còn lại là Trường Tý Thần Ma Trịnh Nguyên Quy ở Không Động sơn, người này kiếm thuật cao cường thành một đường riêng, chỉ là tâm ngoan thủ lạt khiến cho lão tổ không vui. Mười năm trước không hiểu vì chuyện gì mà sư đồ họ bất hòa, lão tổ đột nhiên muốn dùng phi kiếm chém y nhưng bị sư huynh của y là Linh Uy Tẩu biết được, lặng lẽ báo tin cho y, bảo y đào tẩu, một mặt lại nài nỉ cầu xin Hãm Không lão tổ. Vì việc này, lão tổ trách y không nên để lộ tin tức, rồi phạt Linh Uy Tẩu tĩnh tâm quỳ xuống diện bích ba năm. Trịnh Nguyên Quy thấy không trụ được nên không còn cách nào khác phải bỏ đi đến Bách Man sơn Xích Thân động chỗ Ngũ Độc Thiên Vương Liệt Bá Đa ở Vân Nam để tìm chỗ nương thân. Về sau phụng mệnh Ngũ Độc Thiên Vương đến một dải Vân, Quý, Thiểm, Xuyên thu nhận đồ đệ nên mới tạm trú tại Không Động sơn. Người này với ta tâm đầu ý hợp. Nghe nói khi y đào tẩu, từng lấy đi không ít linh dược của Hãm Không lão tổ. Việc này phải là ta đích thân đi thì mới có thể thành công.”

Trí Thông nói: “Hiện giờ người phái Nga My ở Thành Đô rất nhiều, sớm tối tất đến sinh sự. Đệ tử dù từng phái môn hạ đi mời cao thủ tương trợ nhưng chưa có vị nào đến. Bọn họ hai người lại đang thụ thương, sư thúc đi xong không hiểu đệ tử làm thế nào để chống đỡ đây?”

Pháp Nguyên nghe xong, cười ha ha nói: “Thật uổng cho ngươi tu đạo không ít năm mà điểm ấy cũng nhìn không thông, làm sao mà khôi phục sự nghiệp tổ sư của ngươi được? Ngươi nghĩ phái Nga My có nhiều cao thủ là sẽ khinh cử vọng động chắc? Lần này rõ ràng là muốn mượn cơ hội các phái thu nhận đồ đệ, tìm cách gây hấn, khuấy động can qua, theo như trận đấu kiếm ở Nga My lần trước, bọn chúng muốn tiêu diệt các phái khác để có thể độc tôn. Một Từ Vân tự nhỏ nhoi làm sao họ có thể đặt trong lòng? Nếu như Truy Vân Tẩu đã xuất thế, bằng vào sức mạnh của một mình lão, việc tiêu diệt một tòa Từ Vân tự, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Mấy cuộc hành thích đã nói rõ ràng là trò của bọn đệ tử mới thu nhận nhằm gây sự chú ý, cho nên mới đến gây hấn trước như vậy để xem chúng ta bố trí thế nào rồi bọn chúng mới tiến hành hạ thủ. Chúng ta càng có nhiều người thì chúng cũng càng muốn đến sinh sự. Nếu như trong tình huống bình thường, chỉ cần chúng ra không ra ngoài sinh sự thì bọn chúng cũng quyết không đến đâu.”

Dứt lời, Du Đức dùng đan dược xong, dược lực phát động, dù không thể lập tức hồi phục nhưng đau đớn cũng tan biến. Y tỉnh lại thấy Pháp Nguyên, biết rằng lão giải cứu liền miễn cưỡng xuống giường khấu tạ. Pháp Nguyên nói: “Từ khi ngươi ly khai vi sư đến làm môn hạ của Độc Long tôn giả, ta đã biết công phu của ngươi tinh tiến. Lần này cũng là ngươi ỷ tài cao mật lớn nên mới bị người khác ám toán. Từ nay về sau lâm địch phải để tâm lưu ý. Ta sẽ lưu lại cho hai người các ngươi vài viên đan dược để phục dụng, sau ba ngày có thể thuyên giảm. Việc này không thể chậm trễ, ta phải đi Không Động sơn đây.” Nói rồi hóa thành vài đạo hồng tuyến bay mất.

Đến ngày thứ hai, Trí Thông đang cùng Mao Thái, Du Đức nói chuyện phiếm thì đầu tiên là Đại Lực Kim Cương Thiết Chưởng Tăng Tuệ Minh quay lại bẩm báo: “Khải bẩm sư phụ, đệ tử theo lệnh sư phụ đi đến Liễu Hành sơn Tỏa Vân động cầu Nhạc Cầm Tân sư thúc. Đầu tiên đồng tử giữ cửa cầm thư của sư phụ đi vào trong, trở lại báo rằng Nhạc sư thúc không ở trong động, đã đến Vũ Di sơn Phi Lôi động tìm Long Phi sư thúc đánh cờ. Đệ tử liền đi đến Vũ Di sơn gặp đệ tử của Long sư thúc là Tiểu Tinh Hầu Liễu Tông Tiềm, y nói Long sư thúc đi Đông hải thăm bạn, Nhạc sư thúc chưa tới. Bản thân y muốn đi xem náo nhiệt, hơn nữa lại đáp ứng giúp đệ tử tìm vài vị đồng môn đạo hữu cùng tới. Đệ tử chỉ e sư phụ đợi lâu nên trở về xin chỉ dụ.”

Trí Thông nghe xong không khỏi thở dài nói: “Hiện giờ nhân tình xuống cấp, Nhạc sư thúc ngươi đơn giản là sợ phái Nga My người đông thế mạnh, rõ ràng cố tình không gặp ngươi. Xem như ngươi đã phí công một chuyến, vào trong nghỉ ngơi rồi hãy đi.” Tuệ Minh liền lui ra.

Ba bốn ngày sau, bọn Vô Địch Kim Cương Tái Đạt Ma Tuệ Năng, Đa Tý Kim Cương Tiểu Na Tra Tuệ Hành và Đa Mục Kim Cương Tiểu Hỏa Thần Tuệ Tính đều trước sau quay lại miếu, những người được mời cũng có người đến nhưng cũng có người xin lỗi không đến, cũng có kẻ thẳng thừng từ chối. Những người được mời mà tới là Thiết Chưởng tiên Chúc Ngạc ở Lao sơn, Phích Lịch Thủ Uất Trì Nguyên ở Động Đình sơn Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Thảo Thượng Phi Lâm Thành Tổ ở Thương Châu, Phi Phát Toan Nghê Địch Ngân Nhi ở Đại Trúc Tử sơn Vân Nam cùng đệ tử của Hoa Sơn Liệt Hỏa tổ sư là Tần Lãng.

Ngoại trừ Liệt Hỏa tổ sư là một phái riêng, cũng là môn phái có thù ghi tâm khắc cốt với phái Nga My, những người còn lại đều là bọn sư huynh sư đệ với Trí Thông, Mao Thái. Các vị sư thúc, sư bá trưởng bối đều chưa đến. Điền Tây Độc Long tôn giả lấy lý do có chuyện, sau khi xong việc đi hay không đi vẫn chưa rõ. Đại đệ tử Du Đức của ông ta đã đến trước rồi. Phi Thiên Dạ Xoa Mã Giác đi đâu đó vẫn chưa quay về. Tính toán thấy người tuy không ít, chỉ là không có loại kiếm tiên cao thủ nên Trí Thông có phần thất vọng. Rốt cuộc y tự an ủi có còn hơn không, đành phải chấp nhận những gì có được chứ sao.

Hai ngày nữa trôi qua, Phi Thiên Ngô Công Đa Bảo chân nhân Kim Quang Đỉnh dẫn đệ tử của ông ta là Độc Giác Mãng Mã Hùng, Phân Thủy Tê Ngưu Lục Hổ và Náo Hải Ngân Long Bạch Tấn Đằng nghênh nghênh ngang ngang đi vào miếu, gặp mọi người chào hỏi xong xuôi rồi nói: “Từ khi rời Từ Vân tự, ta vốn đến Thanh Thành sơn mời hảo hữu Kỷ Đăng, nhờ y ước hẹn với tổ sư của y là Ải Tẩu Chu Mai đến trợ giúp chúng ta một tay. Vừa mới tới huyện Quán**, trước cửa miếu Nhị Lang trông thấy một nữ tử tuyệt sắc tầm mười bốn mười lăm tuổi đang mua thuốc của một đạo cô trung niên. Ta tính ước hẹn với Kỷ Đăng xong, khi quay lại sẽ tiện tay dắt dê bắt nữ tử đó về để cùng hưởng thụ với đại sư. Ai ngờ khi ta đến Bạch Vân quán ở Thanh Thành sơn Kim Tiên nhai, Kỷ Đăng đã đi vân du bên ngoài, chỉ có một gã đạo đồng ở quán trông nhà. Gã nói sư phụ của gã không lâu nữa quay lại nên ta liền ở lại miếu đợi, nhưng nhiều ngày qua mà y vẫn không trở về.”

Y nói tiếp: “Ta sợ nơi đây xảy ra chuyên, lại cũng nghĩ tới nữ tử kia nên quay về. Cũng may ngày đó đã hỏi nơi cư ngụ của nữ tử đó nên tìm chỗ ở tạm gần nhà thị. Đến đêm, ta dẫn bọn Mã Hùng tiến đến nhà thị. Lúc đầu tưởng rằng một nữ tử yếu đuối nên sẽ dễ dàng tóm gọn. Không ngờ nhà thị còn có một lão cha và cả nữ tử đó đều võ nghệ cao cường, cực kỳ khó trêu. Về sau ta thấy bọn Mã Hùng không chống cự nổi, có lẽ thất thủ nên ta phóng ra phi kiếm, giết chết lão cha của nữ tử đó. Nhân vì muốn bắt sống thị nên ta và Mã Hùng phí mất rất nhiều công phu, Mã Hùng lại trúng một tụ tiễn của nữ tử đó, khi bắt được thị thì tay cũng bị thị cắn thụ thương, khó khăn lắm mới chế ngự được thị. Nữ tử ấy lúc đó tức quá liền lăn ra chết giấc. Ta dùng một tấm vải trùm quấn thị thật chặt rồi kêu Mã Hùng vác lấy, ngay trong đêm bỏ đi. Ai ngờ ra khỏi thành chưa đầy mười dặm, bỗng nhiên gặp đạo cô trung niên ngày đó gặp ở miếu Nhị Lang cản đường, muốn ta giao người lại.”

Y ngao ngán nói tiếp: “Ta vì nóng vội bỏ đi để sớm hoàn thành hảo sự liền phóng ra phi kiếm, ai ngờ làm thế cơ hồ như giơ đầu ra chịu họa. Đạo cô đó thấy phi kiếm của ta nhè nhẹ cười lạnh, huơ tay lên xuất ra một đạo kim quang. Phi kiếm của ta vừa tiếp xúc với kim quang của đạo cô thì đã lui lại rơi xuống. Mắt thấy kiếm quang của đạo cô đã vây bọn ta lại, chỉ biết nhắm mắt chờ chết. Đợi một hồi không thấy động tĩnh gì, mở mắt ra nhìn thì đạo cô bán thuốc và nữ tử bắt được đã không cánh mà bay, không biết đi hướng nào.”

Y thở phào tiếp tục kể lể: “May mắn là bọn ta không có lấy một người bị thương. Lúc ấy nghĩ rằng đạo cô không muốn khai sát giới, cho nên đã tha cho tính mạng bọn ta. Sau một đêm cay đắng, bọn ta trắng tay, mỹ nhân đến tận miệng lại bị người ta cướp đi, trong lòng sinh ra chán nản. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, bọn ta đành vẫn nhằm hướng Thành Đô đi tới. Đi được nửa đường, đột nhiên gặp Mã Giác Mã đạo trưởng. Khi ta đề cập đến đạo cô đó, ông ta mới lặng lẽ nói cho ta biết rằng bà ta chính là nhân vật lợi hại nhất trong phái ta ngày nay, đó là Vạn Diệu tiên cô Hứa Phi Nương ở Ngũ Vân bộ trên Hoàng sơn. Bà ta tu luyện ở Hoàng sơn chỉ vì muốn quan sát động tĩnh của phái Nga My, chắc hẳn nữ tử chúng ta cướp được lọt vào mắt xanh của bà ta, cho nên mới ra ân cứu lấy để thu làm đồ đệ. Chúng ta đi giết người cướp gái, chính là tạo cơ hội tốt cho bà ta, không lâu nữa bà ta cũng sẽ xuất thế. Hứa tiên cô hiện tại bề ngoài chưa lộ ra chân diện mục, vẫn giả vờ hòa nhập với người phái Nga My. Mã đạo trưởng lại bảo ta phải giữ kín bí mật. Phái ta có dị nhân như thế, không phải là may mắn hay sao?”

Bọn Du Đức, Trí Thông nghe xong cũng mừng rỡ vô cùng.

Vài ngày trôi qua, Pháp Nguyên từ Không Động sơn quay trở lại, dù lấy được linh dược về nhưng việc xảy ra đã quá lâu, hiệu nghiệm không còn nhiều. Phải đem đoạn tay đứt lìa của Mao Thái chắp vào, băng bó thêm linh dược rồi nhờ Đại Lực Kim Cương Thiết Chưởng Tăng Tuệ Minh hộ tống Mao Thái quay lại Ngũ Đài sơn dưỡng thương.

Đợi Mao Thái, Tuệ Minh đi khỏi, Pháp Nguyên tụ tập mọi người tại đại điện, lão nói: “Lần này tranh đấu không phải tầm thường. Khi lâm địch, quan trọng nhất là phải trấn định tâm thần, không được hoảng loạn, không nên xem thường bọn chúng. Ta thấy hiện tại vẫn còn sớm, những người trợ giúp chúng ra vẫn chưa đến, để ta tự thân đi mời vài vị đến tương trợ. Sau khi ta đi, trong miếu bất kể là ai, không có chuyện gì thì không được ra khỏi cửa.

Đến tối phải chia ban luân phiên phòng thủ. Nếu gặp địch nhân thực sự lợi hại đến đây, có thể để Du Đức ra mặt, ước định ngày tháng để quyết phân thắng phụ. Ngàn vạn lần không được lỗ mãng nghênh địch để tránh thiệt thòi như lần trước, thận trọng thận trọng.”

Nói rồi từ biệt mọi người, đi đến các nơi núi cao rừng sâu tìm cao thủ đến tương trợ.

Ôi!

Tà đạo quyết đấu mời bang thủ

Chính giáo mưu mô đợi cao nhân.

Muốn biết tình hình như thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.

Chú thích

* Theo kiến thức Phật học thô thiển của tôi thì Ma Già là một từ có nguồn gốc Phật giáo, phiên âm sang âm Trung Hoa, có thể từ gốc là maya. Bạn nào hiểu rõ vấn đề này mong chỉ cho chúng tôi biết. Xin cảm ơn!

** Trong Tây Du Ký có đề cập đến miếu Nhị Lang ở Quán giang (sông Quán), có lẽ chính là địa phương này.

Hết hồi thứ mười ba

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.