[Dịch] Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện (Mới Nhất: Hồi 20

Chương 18 :  Hồi thứ mười chín Thấy người tốt bụng Nhục Chi xin cứu mạng Khuyên uống linh dược hiệp nữ lộ đa tình Hoàn Châu Lâu Chủ Biên Hoang hiệp khách wwwtangthuviencom ~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* Hết hồi thứ 19 ~*~*~*~*~*~*~*~*~




~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Chu Mai lấy Như Ý Thần Mâu ở bên mình ra, giao cho Phi Hiệp Tôn Nam, đoạn nói: “Yêu xà đó hành tẩu nhanh như gió, sư đệ đứng ở trên núi, nhìn xuống cửa động phải đặc biệt chú ý. Đợi khi nó đi ra, nhìn cho rõ điểm thất thốn của yêu xà, dùng lực phóng ra, miệng hô Như Ý Thần Mâu, tự nhiên sẽ có diệu dụng, vô cùng hiệu quả.”

Tôn Nam nhận lấy hai món bảo bối, vâng vâng dạ dạ. Chu Mai đứng dậy nói với Linh Vân, Tôn Nam: “Hiện giờ còn sớm, hai ngươi có thể nghỉ ngơi dưỡng thần một chút. Muội và Kim Thiền đệ đệ sẽ đi trước, chôn đao và bố trí tất cả.”

Linh Vân tuy thân thể đã là bán tiên nhưng vẫn biết nam nữ thụ thụ bất thân, không muốn cùng Tôn Nam ở trong động, liền nói: “Tất cả chúng ta cùng đi đi.”

Chu Mai nói: “Cũng được.”

Linh Vân bỗng nghĩ tới một chuyện, vội hỏi Chu Mai: “Đầu yêu xà đã ở ngoài động, bọn ta ở trước động của nó bố trí, không biết có bị nó phát hiện ra không?”

Chu Mai đáp: “Nghe đại sư nói, giờ Tý tối qua, yêu xà đó đã phá đứt xích trói trên thân nó, giờ đang ở trong động dưỡng thần, yên lặng đợi đến giờ Ngọ hôm nay mới ra ngoài. Chưa đến giờ Ngọ thì nó sẽ không thò đầu ra đâu.”

Nàng lại nói với Kim Thiền: “Đệ là chúa lắm lời. Khi đến đó, chúng ta phải lặng lẽ hạ thủ, đệ không được lớn tiếng đó. Nếu kinh động đến yêu xà khiến nó lao ra trước thời hạn thì không thể lường được hậu quả đâu.”

Kim Thiền liền vội vàng gật đầu đáp ứng, lại hối thúc mọi người đi nhanh lên.

Lúc này đã hết giờ Dần sang giờ Mão, bọn Linh Vân bốn người cùng nhau rời khỏi động, đến Bát trận đồ ở bên ngoài, đóng cửa động xong mới xuất ra kiếm quang, bay đến Tuý Tiên nhai. Không lâu sau họ đã đến ven núi rồi chia nhau đi làm việc. Linh Vân và Tôn Nam trước tiên tìm chỗ đứng hợp lý cho mình, còn Chu Mai đem một nửa số Tru Tà đao phân phát cho Kim Thiền.

Xà động này vốn ở phía tây, Chu Mai đem Tru Tà đao chôn dưới đất ở chỗ xuôi theo cửa động về hướng đông, mũi đao hướng lên trên, ngang bằng với mặt đất. Nàng lại bảo Kim Thiền tính toán số bước chân cho chuẩn, ước lượng đường kính rồi theo pháp tắc mà chôn đao từ đông chí tây. Hai người cắm đao đến giữa thì tụ lại, ước chừng sau khoảng thời gian ăn một bữa cơm thì đều xong việc. Khi Chu Mai và Kim Thiền cắm đến trung tâm thì vừa vặn không thiếu một bước. Tay hai người đều lấm lem đất bùn, Kim Thiền muốn cùng Chu Mai đi xuống khe suối rửa tay. Chu Mai gật đầu đồng ý.

Lúc này mặt trời đỏ như hòn lửa đã dần nhô cao, chiếu xuống khu rừng tàn úa trong ngày đông trước Tuý Tiên nhai, yên lặng bao trùm lên mọi vật. Quạ xám trong tổ cũng rét run không kêu lấy một tiếng, cảnh vật thanh tĩnh và cô quạnh đến cùng cực. Nếu có thêm vài Kim Đồng và Ngọc Nữ mặt hoa da phấn thì thực có thể coi như tiên cảnh không chút bụi trần. Cây bút vụng về của ký giả, nào có mô tả được bao nhiêu.

Chu Mai và Kim Thiền song song đến bên suối, đang rửa tay trong dòng nước lạnh ngắt thì bỗng nghe thấy “quạ quạ” hai tiếng.

Chu Mai vội kéo Kim Thiền đến lánh ở phía sau một khối đá, nhìn ra ngoài thì thấy nguyên là ở phía đối diện bên kia khe suối có một con quạ xám đang rời một cành khô mục bay về hướng đông. Kim Thiền nói: “Mai tỷ, chỉ là một con quạ mà tỷ cũng giãy nẩy lên.”

Chu Mai vội bảo Kim Thiền câm miệng rồi lại nhảy lên cao, nhìn quanh bốn phía nhưng nàng chỉ thấy hàn sơn cô tịch, vô cùng yên tĩnh, xung quanh không hề có một dấu hiệu gì. Khi đó nàng mới yên tâm nhảy xuống đất.

Kim Thiền hỏi nàng vì sao mà mặt mũi hốt hoảng như vậy? Chu Mai đáp: “Đệ đệ ngươi nào có biết, đệ nghĩ con quạ đó vào những ngày đông tháng giá, khi không có dị sự phát sinh mà vô cớ kêu rồi bay đi sao? Chúng ta và nó cách nhau rất xa, làm sao kinh động nó được? Ta thấy hôm nay giết con yêu xà không thành vấn đế, chỉ có về Nhục Chi đó chúng ta phải cẩn thận, không được để địch nhân đục nước béo cò, dễ dàng lấy được. Nếu là người bên ta lấy được thì do có tiên duyên, linh vật trời sinh bất tất phải nhất định là ta lấy được. Nếu bị tà ma ngoại đạo lấy mất, chẳng phải giúp chúng thêm tàn ác, làm hại thế nhân sao? Ta thấy đệ đệ nhập môn chưa lâu, công phu còn thấp, ta cho đệ mượn Hồng Nghê kiếm mà gia sư ban cho ta để đệ trảm xà, đợi ta đi xem xét Nhục Chi thay đệ, khi lấy được nó trong tay ta sẽ đưa cho đệ. Đệ cũng không phải khách khí với bọn tỷ tỷ, ăn Nhục Chi luôn. May là bọn họ công phu cao thâm nên cũng không quan tâm đến chuyện này đâu.”

Kim Thiền nghe xong cười nói: “Đầu tiên đệ vốn tính là tróc nã xong quay lại sẽ hỏi đùa ai muốn ăn nó? Nhưng nó lại trông giống một người bé nhỏ, có chút giống như là ăn thịt đồng loại vậy, ai mà nhẫn tâm ăn được? Tốt hơn hết là Mai tỷ ăn thôi.”

Chu Mai nói: “Đệ đệ ngốc, đệ nào có biết, tiên duyên loại đó trăm đời khó gặp, làm thế nào có thể để vuột khỏi tay được? Huống hồ vật đó cũng là một loại thảo mộc, do thiên địa linh khí sinh ra, huyễn hoá thành người nhưng thực sự không phải là người. Ăn nó có thể thoát thai hoán cốt, bằng với công phu ngàn năm tu luyện, đệ hà tất phải nghĩ đến lòng nhân như đàn bà thế?”

Kim Thiền lắc đầu đáp: “Công phu phải tự mình tu mới là hay, đệ không muốn được cái vinh dự ăn thảo mộc ấy. Huống hồ Nhục Chi đó tu luyện ngàn năm mới biến thành người, trải qua bao nhiêu khó khăn mới tu thành như hiện nay, lại phải làm vật cho người ta ăn à. Nó bình thường không hại người, chúng ta phải giúp nó mới đúng, sao lại còn muốn ăn nó? Chẳng lẽ người tu tiên đắc đạo, chỉ cần nghĩ đến lợi ích của mình mà không nói chuyện tình lý sao?”

Chu Mai nghe Kim Thiền cưỡng từ đoạt lý, bất giác giận dữ dâng lên đầy mặt, yêu kiều nói: “Đệ thật là chẳng biết tốt xấu gì cả! Cái gì ta cũng vì đệ mà đệ lại lên mặt dạy đời, ta không thèm nói với đệ nữa.”

Nói xong nàng quay người bỏ đi. Kim Thiền thấy nàng nổi giận không khỏi luống cuống chân tay, vội vàng cười giảng hoà: “Mai tỷ không cần phải tức giận, tỷ đã vất vả nửa ngày rồi, được vật tốt như vậy, làm sao đệ dám hưởng thụ? Không bằng đợi lấy được nó xong, chúng ta sẽ bẩm báo với đại sư và mẫu thân, xem hai vị lão nhân gia phát lạc như thế nào?”

Chu Mai nói: “Đệ thật dẻo mỏ. Dù sao còn chưa lấy được nó, đến lúc có được, không lo đệ không ăn.”

Hai người đang bàn luận sôi nổi thì bỗng Linh Vân bay đến nói: “Hai người các ngươi ở đây nói gì vậy? Ngươi xem đã đến lúc nào rồi, hiện tại từ trong nhai đã truyền ra tiếng kêu.”

Chu Mai và Kim Thiền lắng tai nghe, quả nhiên từ trong động dưới Tuý Tiên nhai truyền ra một tiếng kêu thê lương giống như tối qua. Bọn họ liền vội vàng cùng nhau chạy đến trước nhai. Chu Mai vừa chạy vừa đưa Hồng Nghê kiếm cho Kim Thiền và nói: “Việc bắt quái có ba vị là đủ rồi, ta đi đợi Nhục Chi đây.”

Nói rồi nàng bay về phía sau Tuý Tiên nhai. Linh Vân xét thấy Kim Thiền còn ít tuổi nên không dám bảo gã mạo hiểm liền dỗ dành: “Ta và đệ đứng cùng một chỗ nhé.”

Kim Thiền nói: “Điều này có thể tuân mệnh nhưng phải để yêu xà đó lại cho đệ chém.”

Linh Vân gật đầu ưng thuận, Kim Thiền hết sức vui mừng đi theo Linh Vân tìm phương vị. Ổn định xong xuôi, Linh Vân lại sợ Tôn Nam có chuyện gì nên định tiến đến dặn dò một lát. Nàng liền bảo Kim Thiền không được rời khỏi phương vị, nàng đi rồi sẽ nhanh chóng quay lại. Kim Thiền cũng gật đầu đáp ứng.

Lúc này yêu xà kêu lên hai tiếng rồi không thấy động tĩnh gì. Ánh mặt trời tràn ngập khắp mặt đất, sương đọng trên cây khô cỏ úa đang bốc hơi nghi ngút, tạo thành một khối sương khói mờ mờ ảo ảo, vô cùng đẹp mắt. Kim Thiền đứng một hồi cảm thấy nhàm chán liền đưa tay chạm vào những giọt sương lóng lánh ấy. Đột nhiên gã thấy từ dưới đất chui lên một thứ trần như nhộng, trắng phau phau như tuyết. Căng mắt nhìn kỹ gã thấy đó chính là Nhục Chi, thứ gã muốn mà cầu chẳng được. Gã đang định tiến lên chộp lấy thì Nhục Chi đó đã quỳ trước mặt, khấu đầu liên tục.

Kim Thiền thấy vậy cảm thấy không đành lòng liền nói với nó: “Tiểu bảo bối, ngươi không phải chạy, hãy đến bên ta, ta sẽ không ăn ngươi đâu.”

Nhục Chi đó tựa như cũng hiểu nhân tính, nghe xong không bỏ chạy, đi một bước lạy một bước, tiến đến trước mặt Kim Thiền. Kim Thiền nhẹ nhàng dùng tay nâng nó lên nhìn cho kỹ. Từ đầu chí cuối Nhục Chi đó không khác người, toàn thân trắng phau như ngọc, chỉ là trắng đến mức trong suốt, không có một tia huyết sắc, tóc chỉ có hơn mười sợi, cũng một màu trắng, nhưng lại không có lông mày, mặt mũi vô cùng tuấn mỹ. Kim Thiền thấy vậy, yêu thích không muốn đặt xuống.

Nhục Chi đó cũng giống như thấu hiểu nhân tính, dù gã ôm trong lòng, tuỳ ý vuốt ve nhưng nó không hề tránh né. Kim Thiền càng nhìn càng thích liền hỏi nó: “Khi trước ngươi thấy ta liền bỏ chạy khiến cho mã nhi của ngươi bị độc xà ăn mất. Hôm nay ngươi thấy ta, không những không chạy mà còn thân cận như thế này, chắc rằng ngươi biết ta sẽ không hại ngươi phải không?”

Nhục Chi hai mắt rưng rưng, không ngừng gật đầu. Kim Thiền lại nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta không những không ăn ngươi mà còn muốn bảo vệ ngươi, ngươi có muốn cùng ta về động không?”

Nhục Chi đó lại nhìn gã gật đầu, trong miệng phát ra tiếng lí nhí như tỏ ý cảm kích đồng tình.

Kim Thiền đang đắc ý bỗng Linh Vân đi tới. Nhục Chi thấy Linh Vân liền không ngừng tránh né, vài lần muốn thoát khỏi tay chạy đi. Kim Thiền biết nó sợ hãi, một mặt ôm nó thật chặt, một mặt dỗ dành: “Người đến là tỷ tỷ ta đó nên sẽ không hại ngươi đâu, ngươi không phải sợ.”

Chưa dứt lời, Linh Vân đã đến bên cạnh, Nhục Chi kêu lên một tiếng dữ dội, sợ quá lăn ra chết. Kim Thiền quở trách Linh Vân: “Tỷ tỷ xem, tỷ làm tiểu bảo bối của đệ sợ quá mà chết rồi.”

Linh Vân đã sớm thấy Nhục Chi trên tay Kim Thiền liền nói: “Không hề chi, ta có thể cứu nó sống lại. Nếu nó không chết, chúng ta sẽ về động cùng chơi đùa. Còn nếu nó đã chết, chúng ta cứ thoải mái ăn nó thôi.”

Kim Thiền đang định nói lại thì Nhục Chi đó đã tỉnh lại, gật đầu với Linh Vân khiến hai tỷ đệ đều cười ầm lên. Kim Thiền nói: “Tiểu bảo bối này lại còn biết giả chết nữa.”

Linh Vân nói: “Đệ không biết à, vật này thấu hiểu nhân tính. Vừa rồi nếu đệ nghĩ nó đã chết, đặt nó xuống đất thì nó sẽ nhập thổ không còn tung tích. Làm thế nào mà đệ bắt được nó vậy? Có thể nói tiên duyên của đệ không nhỏ.”

Kim Thiền liền đem chuyện tranh luận với Chu Mai cùng với tình huống lúc đầu Nhục Chi đi đến, nhất nhất kể lại. Linh Vân nói: “Theo như đệ nói, chúng ta thực sự không đành lòng làm nó thương tổn.”

Kim Thiền cao hứng đến nhảy dựng lên nói: “Ai nói không phải đâu, nó theo chúng ta tu đạo thì tốt biết bao.”

Khi nói gã một thoáng sơ sảy, Nhục Chi đã quăng mình xuống đất. Linh Vân vội hét: “Không hay rồi!” Khi đang muốn thò tay chộp Nhục Chi thì nó lại không hề chạy, chỉ lấy tay nhỏ bé chỉ chỉ về phía tây, miệng không ngừng hô hoán. Kim Thiền đang định ôm nó, nhìn sang hướng tây thì thấy từ trong xà động dưới Tuý Tiên nhai phun ra một đám sương khói đậm đặc, bên trong có một tia lửa giống như pháo hoa bắn ra. Sau đó nhanh chóng nghe thấy trong động lại phát ra một tiếng kêu, hai tỷ đệ nhìn sắc trời thì đã đến đầu giờ Ngọ nên biết yêu xà muốn đi ra. Họ đều tập trung tinh thần, chuẩn bị động thủ.

Tôn Nam đứng trên xà động đó, tay cầm Như Ý Thần Mâu, mũi mâu chĩa xuống dưới, mắt chăm chăm nhìn, nếu đầu rắn lộ ra thì gã sẽ lập tức xuống tay. Gã đang sốt ruột thì bỗng nhiên trong động toả ra một đám khói lửa; dù gã có ngậm tiên thảo, không sợ chất độc xâm nhập nhưng cũng ngửi thấy một luồng khí tanh tưởi, vô cùng khó chịu.

Lúc này, ánh mặt trời đã dần dần lên đến đỉnh đầu, tiếng kêu thê lương từ trong động phát ra càng lúc càng rõ. Tôn Nam ngẩng đầu nhìn khe ở sườn núi đối diện, thấy có vài chục dải lụa trắng phất phơ, cùng lên xuống đều tăm tắp. Khi gã lại gần nhìn thì hóa ra là hàng chục con mãng xà lớn vảy trắng, dài chừng hơn mười trường. Tôn Nam rất sợ đám đại mãng xà này nhìn thấy mình nên vội nhảy lên trên sườn núi.

Đang lúc kinh hoàng thì những đại mãng xà này đã vượt qua khe núi, giảm tốc độ, chầm chậm bò lổm ngổm. Khi còn cách xa động hơn trăm bước thì chúng dừng lại, cuộn thân lại thành một đống, đầu ngỏng lên cao, hướng về phía sơn động kêu lên hai tiếng, tựa như trình diện với yêu xà bên trong vậy. Không lâu sau, tiếng yêu xà trong động kêu càng thống thiết thì mãng xà đến càng nhiều, đủ các loại kỳ hình quái trạng, lớn nhỏ khác nhau.

Sau cùng, có hai con quái xà một to một nhỏ, một trên một dưới, nhanh nhẹn như gió, nháy mắt đã bò đến trước sườn núi, chia nhau chiếm cứ hai bên. Con to thì hai đầu một thân, từ cổ chẽ ra hai hướng, dài đến ba bốn trượng, toàn thân giống như ngọn lửa hồng rực. Hai con trên đầu đều có sừng, trông tựa như san hô, ánh mặt trời chiếu vào, toả sáng lấp lánh.

Con nhỏ chỉ dài năm sáu thước, một đầu hai thân, đuôi tựa xuống đất, đầu ngỏng cao đi như người, toàn thân đốm như báo gấm, miệng khè ra lửa. Từ lúc hai con rắn này đến, những con khác đều ngẩng đầu tru lên. Kỳ quái nhất là từ lúc đám đại mãng xà này qua khe núi liền phân tách, chừa ra ở giữa một lối đi chừng bốn năm thước, giống như để dành cho yêu xà trong động đi ra vậy.

Tôn Nam đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy trong động truyền ra một tiếng tru dài. Ầm một tiếng, một khối đá che động bay vọt ra ba bốn trượng. Tôn Nam giật mình, gã chỉ chăm chăm nhìn rắn, tựa như đã quên đi đại sự. Gã vội vàng chấn chỉnh thần mâu, nhìn xuống dưới, chỉ thấy đám mù đó càng lúc càng đậm đặc, khói lửa cũng mù mịt thêm, cửa động quả thực nhìn mờ ảo không rõ.

Đang lúc sợ vạn nhất yêu xà đó đào tẩu vì thấy không rõ chỗ định xuống tay thì bỗng nghe thấy từ trong động một chuỗi âm thanh rầm rĩ truyền ra, chấn động cả sơn cốc.

Gã biết rằng yêu xà sẽ nhanh chóng lao ra liền tập trung ngưng thần nín thở, chăm chú nhìn xuống dưới. Đang lúc mọi thứ căng như dây đàn thì bỗng ở cửa động toả ra một đám khói lửa lớn, lờ mờ thấy một cái đầu người bù xù như cỏ dại, Tôn Nam vừa mới giơ mâu định đâm thì cái đầu đó lại rụt vào. May mà gã vẫn chưa xuống tay, chi đâm một cái vào khoảng không. Đến lúc này Tôn Nam càng không dám lơ là, chuyên tâm nhất trí, chờ đợi cơ hội. Bỗng nhiên ngoài động đám rắn đồng loạt ngẩng đầu kêu lên thảm thiết, khiến người ta ghê sợ sởn cả gai ốc. Trong chốc lát, sắc trời ảm đạm, khói mù giăng giăng.

Thoáng chốc, khói lửa lại phun ra từ cửa động, chiếu sáng rõ mồn một. Một thứ đầu người thân rắn, tóc dài chấm vai, nhanh như gió cuốn lao thẳng ra từ cửa động. Tôn Nam từ nhỏ đã quen phóng thương bách phát bách trúng, vào lúc không phóng không được này, gã nắm chắc thần mâu, nhắm chính xác vào chỗ chí mạng của yêu xà, miệng kêu lên một tiếng “Như Ý” rồi phóng ra. Một tiếng kêu thảm vang lên, thần mâu đó toả kim quang chính khí ngời ngời, xuyên qua điểm chết thất thốn của yêu xà, găm phập xuống đất, cán mâu rung rinh lộ ra trên mặt đất.

Đám độc xà đại mãng đó thấy yêu xà bị găm trên mặt đất liền ngẩng đầu nhìn Tôn Nam, tất cả nghiến răng nghiến lợi, lao thẳng lên trên sườn núi. Tôn Nam thấy rắn đông thế mạnh nên không dám khinh suất, gã bèn phóng ra kiếm quang, phá không bay lên, đến cạnh Linh Vân rồi lại xem động tĩnh. Nói thì lâu nhưng mọi thứ rất nhanh, khi yêu xà đó trúng thần mâu thì thân mới ra khỏi động vài thước, phần còn lại vẫn ở trong động. Nó vốn vì đại nạn đã qua, lại có đồng loại đến chầu nên thực sự vô cùng cao hứng.

Ai ngờ mới ra khỏi cửa động đã trúng phải ám toán của địch nhân, đau đớn giận dữ, không ngừng lắc đầu vẫy đuôi, chỉ quẫy vài lần, cái đuôi dài đã làm sạt một bên sơn động, các khối đá vỡ tung bay tứ phía. Nếu như Tôn Nam chẳng sớm chạy, nói không chừng đã thụ thương rồi. Lúc này, miệng yêu xà thổ ra khói lửa, thân co lại rồi duỗi ra, đầu mạnh mẽ vọt lên, kêu một tiếng, thần mâu bắn ra xa hơn mười trượng. Sau đó, máu từ cổ phun ra ồng ộc như suối, bắn thành vòi vọt lên cao hơn trượng.

Yêu xà đã thụ thương đó vọt lên phía trước, nhanh nhẹn như gió, được khoảng một trăm trượng thì không đi được nữa. Nguyên là khi nó trúng thương lao lên phía trước thì dưới đất đã chôn một trăm lẻ tám lưỡi Tru Tà thần đao, tất cả đều ló lên mặt đất, vừa vặn hướng về chỗ chí mạng của yêu xà, đó là một đường vảy trắng ở chính giữa, toàn bộ yêu xà liền bị xẻ đôi, đổ sụp ra đất. Dù cho nó thần thông quảng đại nhưng hai lần thụ trọng thương nên không chịu nổi đau đớn mà chết.

Điểm cuối cùng nó tới chính là chỗ Linh Vân đứng đợi ở dưới sườn núi. Kim Thiền vui sướng, liền muốn đến chém đầu yêu xà. Linh Vân vội kêu nó không được vội vàng hấp tấp. Kim Thiền mới vừa dừng lại, quả nhiên yêu xà đó giãy giụa một hồi, lại phát ra hai tiếng kêu thảm thiết. Tất cả đám quái xà đại mãng còn lại cũng lao đến, cầm đầu là hai con rắn lớn, đi đến ngậm da yêu xà không nhả ra.

Chỉ thấy yêu xà đó dùng sức thật mạnh, liền lột da, dù là đầu người thân rắn nhưng thân thể trắng như tuyết, không có vảy màu tạp. Yêu xà kêu lên hai tiếng, rồi đứng một chỗ, ngẩng đầu nhìn bốn phía giống như tìm kiếm địch nhân. Nhưng ba người trên sườn núi ngây thơ chưa lui, chỉ lo ngắm nhìn yêu xà, quên sạch hiểm nguy cận kề.

Đang lúc xuất thân, đột nhiên Chu Mai hớt hơ hớt hảy chạy như bay đến nói: “Sư tỷ còn không phóng châu, đợi lúc nào nữa?”

Nói nàng ngã lăn quay ra đất. Kim Thiền vội vàng đỡ nàng dậy. Linh Vân được Chu Mai đề tỉnh mới đem Thiên Hoàng châu phóng ra. Yêu xà đã thấy chỗ bốn người đứng, kêu dài một tiếng, miệng khè ra một quả cầu lửa đỏ rực đánh tới phía bốn người. Khói lửa bốn phương mịt mùng.

Đám rắn cũng chen nhau tiến lên. Đúng lúc đó Thiên Hoàng châu trong tay Linh Vân ném ra, trực diện đánh tới. Từ xưa tà đã không thể thắng chính, Thiên Hoàng châu đó vừa ra khỏi tay, liền có vạn đạo kim quang, mây vàng khắp chốn, mùi hùng hoàng tràn ngập núi. Khi viên châu đó chạm vào hoả cầu, chỉ nghe bịch một tiếng, phá tan hoả cầu, biến thành hơn mười luồng nước dãi rắn rớt xuống đất, khói mù cũng tiêu tan hết. Một đám quái xà độc mãng đang lao ra ở lưng sườn núi, bị hào quang màu vàng của Thiên Hoàng châu trói lại, liên tục phải ngửi mùi hùng hoàng, tất cả đều mềm xương nhũn gân, tê liệt trên mặt đất.

Độc xà đó thấy tình thế không hay nên đang muốn bỏ chạy, lúc đó Chu Mại trong lòng Kim Thiền đã thấy rõ liền miễn cưỡng đẩy Kim Thiền ra nói: “Thân rắn có bảo vật có thể cứu ta, mau đi chém rắn lấy về đây.”

Kim Thiền vội kêu lên: “Tôn sư huynh thay đệ đỡ Mai tỷ với, để đệ đi chém rắn.”

Chu Mai nhìn Tôn Nam nói: “Ta không cần người đỡ, để ta nằm nghỉ ngơi trên mặt đá là xong.”

Khi nàng nói, giống như khí lực không đủ nên chưa nói xong đã ngã quay ra mặt đá.

Kim Thiền đang lo lắng trăm bề nên không rảnh để hỏi Chu Mai vì sao như vậy. Nhân vì nghe thấy thân rắn có bảo vật có thể cứu được nàng nên càng không dám chậm trễ, tung người lên, phóng ra Hồng Nghê kiếm lao xuống. Đám quái xà đại mãng dưới sườn núi bị mây vàng giam giữ, chen chúc trong một đám. Linh Vân đợi một hồi cũng không rõ phía dưới đâu là yêu xà.

Tấu xảo là trước khi Chu Mai và Tôn Nam đến, Kim Thiền nhân vì thích Nhục Chi nên hôn vào má nó, Nhục Chi đó lại dùng lưỡi liếm hai mắt của Kim Thiền. Lúc đó Kim Thiền chỉ thấy lành lạnh, ngưa ngứa, vô cùng thoải mái nhưng không chú ý lắm. Sau khi Tôn Nam đi tới, Nhục Chi liền nhân lúc lộn xộn mà lao xuống đất, chẳng biết đi đâu. Khi Kim Thiền đang muốn đi thì Linh Vân kéo nó nói: “Bên dưới mây vàng bao phủ, không nhìn thấy gì đâu, đệ muốn chém rắn thì cứ phóng kiếm ra là được, đi xuống làm chi?”

Kim Thiền vội giậm chân nói: “Tỷ tỷ mau dừng tay để đệ có thể nhìn được. Mai tỷ trúng phải ám toán, trên thân rắn có bảo vật có thể cứu được tỷ ấy. Tỷ xem yêu xà đó đã chạy rất xa rồi.”

Linh Vân còn đang bán tín bán nghi thì Kim Thiền đã vùng mạnh, thoát khỏi tay của nàng phóng như bay về phía đông nam. Tôn Nam chẳng có chuyện gì làm, trong lòng bèn nghĩ sao không phóng kiếm để giết vài còn rắn, đương nhiên là rất hay. Gã liền phóng ra kiếm quang, điều khiển nó xuống dưới núi chém loạn cả lên. Linh Vân thấy Tôn Nam phóng kiếm, cũng lắc người, phóng kiếm ra. Hai luồng kiếm quang lên xuống giữa mây vàng mịt mùng, giống như thần long bay lượn, vô cùng đẹp mắt.

Chém giết được nửa canh giờ thì đột nhiên thấy mẫu thân của nàng, phu nhân của Càn Khôn Chính Khí Diệu Nhất chân nhân dắt ái đệ Kim Thiền đi đến. Trong tay Kim Thiền là bảo kiếm xuyên qua đầu rắn giống hình người to như chum nước, gã chạy lại nói: “Rắn chết sạch rồi, huynh tỷ không thu kiếm lại thôi?”

Mọi người liền vội vàng tiến lên trước làm lễ, rồi thu lại kiếm. Diệu Nhất phu nhân đưa tay thu lại Thiên Hoàng châu.

Nhìn xuống dưới núi chỉ thấy đỏ đỏ xanh xanh đầy đất, khắp nơi là máu rắn, đầu rắn, thân rắn đủ loại dài ngắn lớn nhỏ khác nhau. Diệu Nhất phu nhân lấy ra một chiếc hồ lô rồi đổ nước xuống dưới, nói rằng không đến vài canh giờ sẽ hoá đám thân rắn thành nước sạch chảy đi. Kim Thiền vội chạy đến bên Chu Mai xem xét thì nàng đã ngất. Gã không nhịn được đau thương khóc rống lên, rồi vội vàng kêu mẫu thân cứu Mai tỷ. Diệu Nhất phu nhân thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi gật đầu thở dài: “Tình ma gây oan nghiệt đến nông nỗi này sao!”

Hết hồi thứ 19

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.