[Dịch]Thục Phi

Chương 49 : Nuông chiều




Hậu cung tiến hành rồi một vòng thanh tẩy, mà trên triều đình chẳng hề yên tĩnh, nghe nói không ít nam tử trong bộ tộc Tiêu thị bị giáng chức quan, thậm chí còn thu lại tước vị của mấy người. Còn phụ huynh (ý nói phụ thân và huynh đệ) của Tiêu sung dung, lập tức bị mất hết chức quan, chỉ có Tiêu phụ còn giữ được tước vị trên người.

Nữ quyến* muốn vào cung thăm dò tin tức, đáng tiếc thái hậu đóng cửa không gặp, hoàng hậu bị ép lui khỏi vị trí và giam lỏng trong Chiêu Minh cung, tất cả các công việc trong hậu cung đều do Liễu quý phi nắm giữ, lúc này nữ quyến của Tiêu gia chẳng ai dám vào cung, đành phải ngoan ngoãn ở lại trong phủ chờ tin tức. Chuyện đáng ăn mừng, hoàng thượng chỉ giáng chức quan, không có hạ lệnh sao trảm (ý nói chém đầu), điều này làm mọi người trong Tiêu gia thở phào nhẹ nhõm.

*Nữ quyến: cách gọi chung của phu nhân mẫu thân hay con gái nhà quan, quý tộc.

Chuyện xảy ra trong hậu cung mấy ngày trước, đã sớm truyền khắp cả triều đình, mọi người đều khiếp sợ với tin tức này. Còn chi tiết bên trong như thế nào... Dù sao hoàng đế đều đã nói Tiêu hoàng hậu cùng thứ nhân* Tiêu thị tạo ra tai họa, vậy tuyệt đối không thể sai được, coi như là giả, đã có lời vàng ý ngọc, vậy cũng là chân tướng.

*Thứ nhân: người có thân phận đê tiện, phạm tội lớn.

Không biết có phải bị kích thích hay không, phụ thân của Tiêu hoàng hậu, tộc trưởng Tiêu gia, lại tuyên bố, phái người trong nhánh phụ thân của Tiêu sung dung về quê bái tế phụng dưỡng tổ tiên. Tin tức này vừa truyền ra, lập tức tạo một làn sóng tin đồn mới, mọi người đều ồ ạt nghị luận, đoán xem đây là ý kiến của ai. Tính cách của Tiêu tộc trưởng hơi yếu đuối, không có khả năng làm ra hành động tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ là ý của hoàng đế hoặc hoàng hậu sao? Người trước (chỉ hoàng đế) là không muốn những người đó xuất hiện trước mặt mình, người sau (hoàng hậu) có khả năng không muốn bị liên lụy, ý tứ hàm xúc* trong này, có sự khác biệt rất lớn.

*Ý tứ hàm xúc: Ý sâu hơn ẩn bên trong một câu nói hay hành động.

Nhưng mặc kệ mọi người nghị luận như thế nào, sau khi mẹ cả thứ nhân Tiêu thị bị thái hậu gọi vào cung một lần, người nhánh này rất nhanh liền phụng lệnh ra khỏi kinh thành, về nhà tế tổ, từ nay về sau ít tới kinh thành.

Tiêu hoàng hậu quỳ gối trên bồ đoàn** hơi cũ, phật châu ở trong tay phối hợp với tiếng đọc kinh văn (kinh phật) nhẹ nhàng chuyển động, hai mắt nhắm chặt, phía sau còn có hai cung nữ đứng hầu hạ nàng, lư hương đặt trên bàn cắm mấy nén hương, từng đợt khói nhẹ bay thẳng tới giữa không trung, sau đó chậm rãi tản ra.

Trong phật đường rất im lặng, ngẫu nhiên nghe được tiếng nến đốt "Đồm độp" rất nhỏ.

"Nương nương..." Bích Nhiễm bỗng nhiên đi vào, quỳ gối hành lễ trước mặt Tiêu hoàng hậu, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Tiêu hoàng hậu dừng việc niệm kinh, mở hai mắt, nói: "Chuyện gì thế?"

Bích Nhiễm lại tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Thái tử điện hạ truyền lời vào đây, nói bây giờ điện hạ rất tốt, nhường ngài không cần lo lắng, còn muốn nương nương ngài giữ gìn thân thể thật tốt, nếu còn thiếu cái gì, có thể phái người đi hỏi hắn, nhất định sẽ không để nương nương bị uất ức."

Trong mắt Tiêu hoàng hậu hiện lên một tia ấm áp, nàng nói: "Ngươi truyền nhắn lại người của thái tử, nói bản cung luôn luôn mạnh khỏe, bảo thái tử không cần lo lắng, tuyệt đối không được vì chuyện bản cung bị lui về Chiêu Minh cung mà tiếp tục cầu xin hoàng thượng, để tránh chọc tức hoàng thượng."

"Dạ."

"Để thái tử tập trung học tập, sau này đi lên vị trí kia, dù bản cung phải chịu thêm nhiều khổ sở như thế nào, tất cả đều đáng giá."

"Nương nương yên tâm, nô tì sẽ thông báo cho điện hạ đầy đủ không thiếu một từ." Bích Nhiễm đáp lại.

Tiêu hoàng hậu "Ừ" một tiếng, sau đó lại giận dữ nói: "Ngọc Đào các nàng, còn ở trong cung không?"

Bích Nhiễm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói, "Ngọc Đào cô nương, các nàng đã không ở trong cung nữa rồi." Nói xong, không khỏi cúi đầu. Nàng chính là một cái tiểu cung nữ trong Chiêu Minh cung, việc vu cổ lần này, những đại cung nữ giống như Ngọc Đào, người phía trên nhất định sẽ không buông tha, sau một lần tẩy rửa, ngay lập tức Chiêu Minh cung không thấy những gương mặt quen thuộc trước kia nữa, không khí im lặng giống như không có người ở, so sánh với sự rộng rãi trang nghiêm lúc trước như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Coi như nàng may mắn, không bị liên lụy, chính vì vậy, nàng mới được chọn đi hầu hạ bên cạnh Tiêu hoàng hậu.

"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Tiêu hoàng hậu thở dài một cái, không nói gì nữa, chỉ vẫy tay, ra hiệu cho Bích Nhiễm lui ra ngoài. Hai người đều hiểu, cái gọi là không ở trong cung, đại biểu cho, Ngọc Đào một đám người hầu này, đã bị mất tính mạng, cũng có thể bị người đưa ra hoàng cung. Không biết chừng, đã sớm bị vùi vào lòng đất.

"Dạ." Bích Nhiễm nhanh chóng đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng.

Một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, trong phòng khôi phục lại sự tĩnh lặng như lúc trước, Tiêu hoàng hậu tiếp tục chuyển động phật châu, hai mắt hơi khép lại niệm kinh phật.

Hiện nay, tất cả chỉ có thể dựa vào thái tử. Đây là lợi thế cuối cùng của nàng và Tiêu gia.

Vì lần tẩy trừ đẫm máu này, đã bất ngờ thay đổi cục diện trên triều đình, hơn nửa tháng hoàng đế chưa từng bước chân vào hậu cung, Thẩm Mạt Vân chỉ có thể liên tục phái người đi thăm dò tin tức, lo lắng Thẩm gia có bị ảnh hưởng hay không. Tuy nàng tin chẳng lưu lại chứng cớ gì, hộp Tô Hợp hương kia, phải tiêu hủy đầu tiên, thậm chí nàng còn ám chỉ bằng ngôn ngữ cho mẫu thân, để bà nhắc nhở nhị ca Thẩm Thương Vân tuyệt đối không bao giờ nhắc đến chuyện hộp hương liệu này.

Thẩm Mạt Vân tin Thẩm Thương Vân không phải người hay buôn chuyện, nói không chừng hắn đã sớm quên chuyện về hộp hương liệu này, chẳng qua dự phòng điều bất trắc, chỉ sợ vạn nhất, nếu như một ngày nào đó vô tình nói ra, trùng hợp bị người không nên nghe thấy nghe được, nhất định sẽ gặp rắc rối lớn. Trình thị không hiểu lắm, nhưng cũng biết bên trong có ngụ ý, liền gật đầu đáp ứng.

Hiện nay Tiêu hoàng hậu lui về Chiêu Minh cung, mọi việc trong hậu cung đều do Liễu quý phi xử lý, vì hoàng đế có ý chỉ "Hoàng hậu vẫn được cung phụng theo phân lệ cũ", cho nên Liễu quý phi không dám ép buộc Tiêu hoàng hậu, vẫn dựa vào phân lệ của hoàng hậu cung phụng nàng ta, cũng không dám làm khó nàng ta. Tuy Vũ Văn Hi nói tam phi phải cùng nhau giải quyết công việc trong cung, nhưng Liễu quý phi có tính độc đoán, rất nhiều chuyện đều do nàng ta tự quyết định, Thẩm Mạt Vân các nàng đều thành vật trang trí, quyền lợi trong tay cũng không quá lớn.

Thẩm Mạt Vân cảm thấy không quan trọng, cơm phải ăn từng miếng từng miếng một, bây giờ nàng có quyền xử lý một ít công việc trong cung, nàng cảm thấy thế là được rồi. Ít nhất, Liễu quý phi không như Tiêu hoàng hậu, lộ liễu cho thêm người vào Trường Nhạc cung, nàng có thể tự mình chọn lựa người hậu hạ, thoải mái hơn một chút khi Tiêu hoàng hậu cầm quyền.

Trường Nhạc cung bị liên lụy một chút, nhân cơ hội này Thẩm Mạt Vân đuổi Thu Tuyết ra ngoài. Còn những người khác nàng có lẽ còn cảm thấy áy náy, nhưng nếu là Thu Tuyết, Thẩm Mạt Vân cảm thấy trừng phạt đúng tội. Cứ cho rằng Tiêu hoàng hậu mới là thủ phạm chân chính, thì Thu Tuyết chính là đồng lõa, đuổi Thu Tuyết ra ngoài, Thẩm Mạt Vân chẳng hề cảm thấy băn khoăn.

"Nương nương, Lục thái phi phái người tới báo tin, nói là buổi sáng hôm nay, Định vương phi sinh ra một đôi song sinh tử (hai người con trai), mẫu tử bình an." Hồng Tịch vén rèm đi vào, vừa cười vừa nói với Thẩm Mạt Vân, trong khoảng thời gian này không khí trong cung rất ngột ngạt, vừa vặn chuyện Định vương phi sinh con trai, làm người ta cảm thấy vui lên một chút.

Thẩm Mạt Vân nghe xong, lập tức vui sướng nói: "Đúng là chuyện tốt, và là niềm vui lớn." Lập tức dặn dò Tiễn Dung chuẩn bị lễ vật đưa đến Định vương phủ. Lần trước Bảo nhi sinh bệnh, Vũ Văn Hi đau lòng nữ nhi, tặng rất nhiều thuốc bổ tới, còn thừa lại rất nhiều, lúc này vừa vặn có thể chọn mấy thứ tốt đưa cho Nghi Vân bồi bổ thân thể, nữ nhân ở cữ* cũng không phải là việc nhỏ.

*Ở cữ: thời gian nghỉ dưỡng kiêng khem sau khi sinh đẻ.

"Đúng vậy, cuối cùng Định vương phi đã có chỗ dựa rồi." Tố Nguyệt cũng vô cùng vui vẻ nói, nàng là nha hoàn của Thẩm gia, hiện tại cô nương của Thẩm gia gả chỗ tốt, nàng ta tự nhiên vui vẻ. Lại nói, địa vị của nhị cô nương ở vương phủ đã được củng cố, chỉ có ưu việt chứ không có chỗ hỏng với chủ tử nhà mình.

Không lâu sau, Vũ Văn Hi đến Trường Nhạc cung, vẫn như cũ đầu tiên thăm Bảo nhi, chẳng qua hôm nay vừa đùa với Bảo nhi một vừa nói với nàng: "Hôm nay Định vương phi sinh ra một đôi song sinh tử, khiến Định vương vui vẻ đến điên rồi, vội vàng xin trẫm tha tội nói muốn trở về thăm vương phi cùng con, bộ dáng kia, đúng là vô cùng hiếm thấy. Lát nữa nàng dặn người đưa chút lễ vật qua đó, trang trọng một chút."

Thẩm Mạt Vân nói: "Hoàng thượng yên tâm, thiếp đã sớm sai người ta chuẩn bị lễ vật, lập tức phái người đưa đến Định vương phủ."

Vũ Văn Hi mặc Bảo nhi cầm lấy Cửu Long kim liên trên vạt áo của hắn không bỏ ra, chẳng những không tức giận, ngược lại lấy xuống nhét vào tay Bảo nhi, cho nàng chơi đùa, cười nói: "Sức lực của Bảo nhi càng lúc càng lớn, vừa rồi nàng vừa kéo, làm bụng trẫm cảm thấy hơi đau."

Khóe miệng Thẩm Mạt Vân co rút một cái, nhịn xuống không chửi thầm, nghĩ xem ai nuông chiều Bảo nhi thành như vậy. Chỉ cần đồ chơi mà tiểu Bảo nhi thích, Vũ Văn Hi không do dự chuyển đến trước mặt nàng, lần trước nhẫn bằng ngọc lục bảo, lần này trực tiếp kéo lấy Cửu Long kim liên. Thẩm Mạt Vân hoài nghi, có phải Bảo nhi nói muốn lấy ngọc tỷ* chơi đùa, hoàng đế cũng có thể dễ dàng đáp ứng hay không. Nhìn thôi mà nàng vô cùng hâm mộ ghen ghét, đừng nói cổ đại, kể cả ở thế kỷ hai mươi mốt, phụ thân yêu thương nữ nhi như vậy, cũng là cực kì hiếm có.

*Ngọc tỷ: con dấu tượng trưng cho ngôi vị hoàng đế.

"Hoàng thượng, ngài rất sủng ái Bảo nhi." Thẩm Mạt Vân bất đắc dĩ nói.

"Bảo nhi là kim chi ngọc diệp (ý nói con cái nhà vua chúa) của trẫm, dĩ nhiên phải nuông chiều." Vũ Văn Hi chả hề cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng, Bảo nhi được hắn yêu thương, lại là nữ nhi, chính là thiên kiều bách sủng* cũng không quá đáng.

*Thiên kiều bách sủng: Ý nói được nuông chiều, nhận hết mọi sự sủng ái.

"Thiếp lo lắng, hoàng thượng nuông chiều Bảo nhi như vậy, nếu như tạo thành tính tình điêu ngoa, vậy phải làm thế nào?" Thẩm Mạt Vân thở dài nói, tuy nữ nhi chưa tròn một tuổi mà đã lo lắng đến vấn đề dạy dỗ có vẻ hơi khoa trương, nhưng cứ nhìn cách Vũ Văn Hi nuông chiều Bảo nhi, thực sự nàng không thể không lo lắng trước.

Vũ Văn Hi nói: "Thì tính sao? Nữ nhi của trẫm, có điêu ngoa vô lý đến đâu, cũng có trẫm ở sau lưng làm chỗ dựa cho nàng, công chúa của Đại Tề, không như những tiểu thư khuê yếu đuối mềm mại, không thể hiện được khí phách của Đại Tề."

Thẩm Mạt Vân nghe xong, chẳng biết nói gì, đâu đúng là điển hình của tiêu chuẩn hai mặt. Chính mình tìm nữ nhân thì muốn dịu dàng mềm mại, mà đối với nữ nhi, thì lại hi vọng nàng mạnh mẽ có cá tính, khó trách phò mã Đại Tề, có cuộc sống không quá hạnh phúc. Được rồi, Thẩm Mạt Vân cảm thấy ghen tị, vì sao nàng không xuyên thành công chúa, mà xuyên thành cung phi chứ? Thật sự buồn bực.

Nhưng có buồn bực như thế nào, ngày vẫn trôi qua, bởi vậy Thẩm Mạt Vân nói: "Có những lời này của hoàng thượng, thiếp yên tâm."

Hai người vây quanh Bảo nhi nói chuyện một lúc lâu, đột nhiên Vũ Văn Hi vẫy tay ra hiệu cho người hầu lui ra, kể cả Bảo nhi đều bị bà vú bế đi, hắn liền nói với Thẩm Mạt Vân: "Trường Nhạc cung bị vùi người gỗ, có chút xui xẻo, trẫm muốn cho pháp sư tới trừ tà, để tránh sau này có âm khí làm sợ mẹ con nàng."

"Tại sao bỗng nhiên..." Vừa nghe thấy lời này, Thẩm Mạt Vân không khỏi sửng sốt một chút.

Vũ Văn Hi nói: "Hôm nay thái thường tự khanh* nhắc trẫm một chút, việc vu cổ, từ xưa đã bị cho là chuyện xui xẻo, làm một tràng cúng bái hành lễ lấy may mắn, cũng có lợi với mẹ con nàng. Vẫn là nói, ái phi có gì phải băn khoăn sao?"

*Thái thường tự khanh: một chức quan trong triều đình.

Thẩm Mạt Vân lắc đầu, nói: "Thiếp không có chuyện gì phải băn khoăn cả, chỉ là Bảo nhi còn nhỏ, nhỡ dọa đến nàng..." Thực ra nàng cũng không quen với nghi thức cúng bái trừ tà của thời cổ đại, nhưng xem phim truyền hình trên tivi, muốn dùng kiếm gỗ đào nha, phun thứ gì đó vừa giả tạo lại khoa trương, ngộ nhỡ làm Bảo nhi sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?

Vũ Văn Hi cười, sau đó nói: "Chính là trừ tà ở Trường Nhạc cung, không cần nàng cùng Bảo nhi ở đây."

Vậy là tốt rồi, Thẩm Mạt Vân lập tức thở phàonhẹ nhõm, mỉm cười nói với hắn: "Nếu là như vậy, thiếp yên tâm, tất cả đều nghe theo hoàng thượng. Chẳng qua..." Ngữ điệu vừa chuyển, trong giọng nói mang theo mấy phần nghẹn ngào, "Thiếp thật sự không nghĩ tới, dĩ nhiên sẽ có người gỗ chôn trong Trường Nhạc cung, lúc đó nhìn thấy mấy người gỗ bị tìm ra kia, thiếp thật sự vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng cũng vui sướng không thôi..."

Nghe vậy, Vũ Văn Hi nhất thời không hiểu nhìn nàng. Chuyện này có gì để vui sướng chứ?

Thẩm Mạt Vân cắn môi dưới, trong mắt tràn ngập nước mắt, nức nở nói: "Thiếp, thiếp là may mắn, mặt trên của người gỗ viết ngày sinh tháng đẻ của thiếp, mà không phải hoàng thượng, cũng không phải Bảo nhi, bằng không, nếu như thực sự có chuyện... Chỉ sợ thiếp, thiếp thật sự không thể sống sót."

Lời này nửa thật nửa giả, ít nhất, đến lúc đó, hoàng đế đã chết, nàng chẳng có chỗ tốt gì, mà tương lai của Bảo nhi, cũng là chuyện cần lo lắng. Về phần hoàng đế sẽ suy nghĩ thành bộ dáng gì, cho nên sẽ ôm nàng vào lòng thương tiếc mấy câu, Thẩm Mạt Vân tỏ vẻ, chuyện này không trong phạm vi khống chế của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.